Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan



"Nơi ngày mai phải đi có xa không?"
Sau khi được Lục Cận Ngôn đưa về nhà, Dung Niên nhìn hắn vắt tây trang lên giá treo, lẽo đẽo theo sau hỏi.

"Xa, nhưng cứ để tôi lái xe, còn em có thể ngủ luôn trong đấy." Lục Cận Ngôn trả lời: "Chuẩn bị thêm cả đồ ăn nữa, bao giờ em dậy thì ăn, ăn xong mệt lại ngủ tiếp."
Dung Niên: "....."
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên nhăn lại, cảm thấy Lục Cận Ngôn như đang nuôi lợn.

"Nếu ngủ quá lâu, có lẽ em sẽ không ngủ được." Cậu lẩm bẩm.

Lục Cận Ngôn cười nhẹ, treo áo khoác lên, cà vạt cũng được kéo lỏng, hắn quay người lại, trực tiếp bế bổng bé con lên.

"Ai bảo không ngủ được." Hắn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhìn mãi không chán ấy, giọng điệu trầm thấp pha phút ý cười: "Đêm nay không ngủ, ngày mai ngồi vào trong xe chắc chắn có thể ngủ ngon."
Dung Niên nghe vậy, cậu ngây ra.

"Nhưng cả đêm ngài lao lực, vậy ngày mai có thể lái xe sao?"
Đó là lời nói thật lòng.

Tuy rằng phương diện nào Lục Cận Ngôn cũng hoàn hảo, nhưng mà....!
Dung Niên vẫn cực kỳ lo lắng cho thận của Lục Cận Ngôn, nhỡ ngày nào đó không cẩn thận làm hắn mệt chết, sau đó hai người tan thành mây khói thì sao.

Lục Cận Ngôn thấy câu hỏi của cậu, hắn nhướng mày, ôm bé con càng chặt hơn.

"Yên tâm, thể lực tôi....!không cần lo lắng"
Hai người ở cạnh nhau cũng không làm mỗi ngày, phần lớn thời gian chỉ ôm nhau ngủ.

Lục Cận Ngôn lo Dung Niên còn nhỏ, làm nhiều sẽ không tốt.

Dung Niên lại lo cho eo Lục Cận Ngôn, làm xong sẽ đau.

Cho nên, hai người đều vì đối phương mà lo lắng, chuyện này, vần qua vần lại vẫn không thể tránh được.

"Muốn đi tắm."
Dung Niên quàng tay lên cổ Lục Cận Ngôn, mặc cho đối phương làm cậu đến mềm nhũn, trong miệng nỉ non vài lời không rõ ràng.

Tắm xong lại làm tiếp.

Thường thì trong những tình huống như này, Dung Niên muốn dựa theo trình tự mà làm.

Cậu lên mạng học tư liệu liên quan chính là để phục vụ cho sự việc này.

Lục Cận Ngôn tưởng tượng ra tư vị khi làm trong phòng tắm, bỗng cảm thấy khá thích thú.

"Được, chúng ta vào phòng tắm."
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp bế Dung Niên lên.

Từ bồn tắm đến trên giường, hai người quấn lấy nhau đến tận nửa đêm.

Dung Niên lo lắng ngày mai hắn còn phải lái xe, do vậy không dám để hắn làm đến bình minh.

"Lục Cận Ngôn."
Khuôn mặt nhỏ của cậu đỏ bừng, còn có mồ hôi trộn lẫn nước mắt, ánh mắt ướt dầm dề nhìn về phía Lục Cận Ngôn.

"Em mệt quá." Cậu mềm mại nói: "Buồn ngủ."
Lục Cận Ngôn vẫn chưa muốn ngủ.

Nhưng Dung Niên làm nũng cực giỏi, dáng vẻ nhỏ nhắn xin tha kia cuối cùng vẫn chọc cho tim Lục Cận Ngôn mềm nhũn, hắn ôm cậu vào trong lồng ngực, không bắt nạt cậu nữa.


"Em biết ngài tốt nhất mà."
Thấy rằng Lục Cận Ngôn thực sự buông tha cậu, Dung Niên thân mật cò cọ cằm hắn.

Lục Cận Ngôn vỗ nhẹ lên lưng cậu, ăn được lưng bụng rồi, cũng không ép buộc cậu nữa.

Bởi vì tối mai—-
Chắc là hắn có thể ăn thêm một lần nữa.

Sao trời lung linh không nói chẳng rằng bị những tia nắng sớm thay thế.

Sau khi đồng hồ báo thức đặt trên đầu giường vang lên ba lần, Dung Niên xoa xoa đôi mắt tồi mới tỉnh hẳn.

Nằm bên cạnh, Lục Cận Ngôn đã mở to mắt cúi đầu nhìn cậu.

Trông có vẻ giống như là đã nhìn cậu một lúc lâu.

"Sao ngài không gọi em dậy từ sớm?"
Dung Niên dụi dụi mắt, sau khi thấy thời gian điểm trên đồng hồ báo thức, cậu lẩm bẩm nói.

"Thời gian vẫn còn sớm, tôi muốn để em ngủ thêm một lúc nữa." Lục Cận Ngôn thấp giọng nói.

Dung Niêm dụi đến mức trong mắt ngập nước, nhưng dù sao cũng khiến cái đầu nhỏ tỉnh táo hơn phần nào.

Cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ, hôn nhẹ lên cằm Lục Cận Ngôn, tiếp tục chủ động cọ khuôn mặt nhỏ lên lớp râu mới mọc trên cằm hắn, tê tê ngứa ngứa vô cùng thoải mái.

Cò cọ một lúc, thành công vực dậy tinh thần.

"Không ngủ nữa!"
Cậu tràn đầy sức sống ngồi dậy, còn kéo theo cả Lục Cận Ngôn đứng dậy: "Chúng ta phải rời giường thôi!"
Tính ra, đây là lần cậu đi xa nhà cùng Lục Cận Ngôn.

Hơn nữa, lại còn đến một nơi vừa thơ mộng lại lãng mạn.

Càng nghĩ càng thấy hưng phấn.

Nhưng cho dù hào hứng đến mấy thì cũng không thể lập tức xuất phát ngay được.

Buổi sáng Lục Cận Ngôn còn phải đến công ty giải quyết một số việc, đến giữa trưa hai người dùng bữa xong thì mới bắt đầu đi.

Ngọn núi mà bọn họ sắp đến nằm ở ngoài thành thành phố A.

Nằm giữa ngã ba của thành phố A và một thành phố nhỏ hẻo lánh, nơi đấy còn nằm cạnh núi.

Có lẽ là được ưu ái về mặt địa hình, cho nên môi trường sinh thái vẫn chưa bị phá huỷ, khó mà tìm được một nơi xinh đẹp mà lại rộng lớn như vậy.

Trước khi xuất phát, Dung Niên ngồi trong xe truyền lại khẩu dụ cho Cư Tử Dật.

"Sớm nhất là tối mai hoặc là ngày kia tớ mới trở về.

Tớ đã nói với anh hai là hai ngày nay tớ sẽ ở chỗ cậu."
"Ok ok, cứ yên tâm.

Nếu đại ca gọi điện thoại cho tớ, chắc chắn tớ sẽ nói với anh ấy là cậu đang chơi chỗ tớ."
"Ừm!"
Truyền khẩu dụ thành công, Dung Niên không lo lắng nữa.

Lúc trước cậu cũng từng lấy Cư Tử Dật ra làm bia đỡ đạn rồi, dùng vô cùng xịn! Anh hai không hề nghi ngờ.


Giờ lại dùng thêm lần nữa, chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện gì chuyện gì ngoài ý muốn đâu ha.

Giải quyết xong chuyện anh hai, lực chú ý của Dung Niên bắt đầu để ra ngoài cửa sổ xe.

"Càng ra khỏi ngoại ô, cảnh sắc sẽ càng thêm xinh đẹp."
Lục Cận Ngôn thấy cậu ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vì vậy hắn nói điều trên với cậu.

Dung Niên gật đầu.

Những toà kiến trúc đâm mây chọc trời dần dần biến mất, thay vào đó là từng ngọn cây xanh càng lúc càng dày đặc.

"Trước kia em từng ra ngoài chơi sao?"
Đường vẫn còn xa, không thể đến ngay được, cho nên Lục Cận Ngôn rảnh rỗi nói chuyện phiếm với cậu.

Dung Niên nghĩ nghĩ: "Mỗi năm nhà em đều quay về đảo để nghỉ dưỡng."
"Ngoại trừ đảo thì sao?"
Lục Cận Ngôn từng đi qua rất nhiều nơi, cho nên hắn định sẽ bắt đầu từ khía cạnh này để tìm đề tài chung với bé con.

"Lúc còn nhỏ ơi là nhỏ, hình như em cũng từng đi ra ngoài, nhưng em không nhớ rõ lắm
Sau khi trải qua biến cố ấy và được cứu về nhà, cậu cực kỳ sợ hãi xã hội, ngoại trừ nghỉ hè thì về đảo, cậu không hề đi bất cứ một nơi nào.

Ngay cả lần đầu về đảo cậu cũng rất sợ hãi, nhưng ông nội, anh hai, còn có gia đình nhân ngư tương thân tương ái ở trên đảo, tất cả bọn họ đều đối xử với cậu rất tốt.

Sự thân thiện ấy đã làm Dung Niên có thể về đảo, mở ra nội tâm cho những người thân của mình.

Lục Cận Ngôn vô cùng thông minh.

Qua vài câu nói của Dung Niên, hắn lập tức hiểu ý tứ đằng sau.

"Niên Niên, chỉ cần em có thời gian, tôi sẽ dẫn em đi đây đi đó, đều là nơi tôi đã từng đi qua, tôi cảm thấy nó rất có hồn có nét đẹp riêng, em đồng ý đi cùng tôi chứ?"
Sự buồn bã vì đề tài đang tán gẫu này lập tức tiêu tan.

Đôi mắt cậu sáng lấp lánh: "Em đồng ý."
Chỉ cần được ở cùng Lục Cận Ngôn, bất kỳ nơi nào cậu cũng sẽ đi.

Khoé môi Lục Cận Ngôn khẽ câu lên: "Ừm, chúng ta đã nói rồi đấy, về sau nhất định phải đi ra ngoài chơi."
Dung Niên bị hắn cố ý dỗ dành, tâm trạng không còn xuống cấp nữa.

Qua mấy tiếng, Lục Cận Ngôn thấy âm thanh nói chuyện của cậu càng lúc càng nhỏ, vì thế, hắn giảm tốc độ xe.

Phần mặt đất sắp phải đi qua, đường không được nuột cho lắm.

Nếu lái quá nhanh, chắc chắn bé con sẽ bị xóc đến tỉnh.

Ban đầu Dung Niên không định ngủ đâu.

Cậu còn muốn cùng Lục Cận Ngôn nói thật nhiều chuyện, để trong lúc lái xe đối phương không bị buồn chán.

Nhưng mà——
Không biết qua bao lâu.

Bên ngoài bao trùm một màu tối tăm.

Lục Cận Ngôn cúi người, hôn lên khuôn mặt nhỏ ngủ say không chút phòng bị của cậu, thấy cậu ngáy ngủ ngon lành, khẽ cười nói: "Heo con, dậy đi."

Dung Niên mơ màng nghe được mình bị là heo con, cậu vẫn nhắm tịt mắt, bất mãn lẩm bẩm: "Em không phải heo con, là bé.....!cá."
Lục Cận Ngôn không nghe rõ: "Bé gì cơ?"
Bé cá?
Chẳng lẽ bé con chưa tỉnh cơn mơ?
Hắn tiếp tục kiên nhẫn dỗ dành thêm chốc lát, giờ mới có thể đánh thức Dung Niên ngủ đến mơ hồ tỉnh dậy.

"Chúng ta tới rồi sao?"
Dung Niên mê mang nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ pha chút ngây ngốc.

"Tới rồi."
Lục Cận Ngôn mở cửa xe, lập tức có một cơn gió mát rượi thổi vào.

Dung Niên được thổi khiến cho đôi mắt khép hờ.

Ngọn gió này thật mát!
Hơn nữa, lúc xuống xe còn cảm nhận được không khí mang theo hương cỏ xanh vô cùng tươi mát.

Sau khi Lục Cận Ngôn đỗ xe xong, hắn rút một cái túi du lịch ra từ trong cốp.

Bên trong túi du dịch có đầy đủ đồ vật bọn họ chuẩn bị, thậm chí có cả một cái lều trại đơn sơ.

Buổi tối không chỉ xem mỗi đom đóm, mà bọn họ còn có thể nằm trong lều ngắm núi nhìn sao.

"Có phải đường quá khó đi hay không?"
Nơi này nằm quá xa vị trí trung tâm cho nên vẫn chưa sửa đường, hiện tại con đường họ đang đi toàn bùn với đất.

Nhưng cũng may thời tiết tương đối tốt, không mưa cũng chẳng gió cho nên vẫn khá dễ đi.

Dung Niên không phải là người khó tính, cho nên tuyến đường kiểu vậy không thành vấn đề.

Đi tầm hai mươi phút hơn, bỗng dưng phía trước xuất hiện vài ngôi làng nhỏ.

Có vài hộ gia đình sinh sống nhưng khoảng cách tương đối thưa.

Ít người, cách xa nhau.

Lục Cận Ngôn cầm tay Dung Niên, trấn an cậu: "Đừng sợ, chúng ta không ở nhà bọn họ đâu."
"Nơi này có rất nhiều người chuyển đi, nhà ở đều trống không.

Trước khi tới đây tôi đã sắp xếp chỗ ngủ ban đêm rồi."
Dung Niên ngoan ngoãn gật đầu.

Chỉ cần là hắn thì mọi phong cách hành sự cậu đều yên tâm.

Đã tìm được nơi chuẩn bị từ trước, đó là một căn phòng trống.

Có vẻ bên trong đã được sửa lại một lần, chăn chiếu giường đệm đều là đồ mới.

Tuy diện tích không lớn nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp.

Thậm chí trong phòng bếp còn có sẵn thức ăn, lò vi sóng, lò nướng....!
Lục Cận Ngôn càng nhìn càng cảm thấy nên tăng lương cho người ta.

Nơi này được chuẩn bị thật có tâm.

"Niên Niên, tôi đi nấu bát mì cho em, ăn xong thì chúng ta đi lên núi."
Tay nghề có hạn, Lục Cận Ngôn chỉ có thể làm món mình giỏi nhất,
May mắn thay Dung Niên không kén ăn, vui vẻ đáp "Vâng", vô cùng nể mặt!
Cả hai chen vào phòng bếp, chuẩn bị bữa tối đơn giản lại ấm áp.

Hơn nữa, sau bữa tối còn có buổi hẹn hò ngọt ngào trong màn đom đóm.

Còn bên kia.

Dung gia.

Dung Trì moi ra được mấy câu từ miệng Lục Đinh Diệp, kết hợp với thông tin mình tra được, tin tức về phòng thí nghiệm của Mael.


Mi tâm anh nhảy thình thịch, cảm giác vô cùng tức tối.

Thằng Mael này số lớn thật, tai nạn trên biển năm đó vậy mà gã vẫn có thể chạy thoát.

Nhưng mà không sao hết, bây giờ Niên Niên đã trưởng thành.

Cái người chưa từng được nhắc đến trong nhà cũng đã bị tiêu diệt từ lâu.

Niên Niên sẽ không gặp nguy hiểm gì hết.

Cả nhà anh sẽ bảo vệ Niên Niên thật tốt....!
Nhưng mà vẫn bực.

Dung Trì đứng dậy, không quan tâm ngoài trời đã tối một mảnh, trực tiếp lái xe đi ra khỏi nhà.

Anh muốn tận mắt nhìn thấy em trai yêu quý của mình.

Nếu không thì sẽ cảm thấy không thoải mái.

Trước khi đi, anh không gọi điện thoại cho Dung Niên, cũng không gọi cho Cư Tử Dật.

Chỉ là xúc động nhất thời, bị bùng nổ ngay tức khắc cho nên không định báo trước một tiếng.

Anh đã tới khung chung cư này không ít lần nên rất quen thuộc.

Không chỉ dừng lại ở quen nhà mà bảo vệ anh cũng quen luôn.

"Dung tiên sinh."
Bảo vệ thấy anh đến, hướng anh cười chào hỏi: "Ngài đến rồi.".

Truyện Nữ Cường
Dung Trì gật đầu, duỗi tay cầm lấy đồ vật để trên ghế ngồi rồi đưa cho ông.

"Cho ông này, gần đây tôi không hút thuốc lá, để trong người cùng vô dụng."
Bảo vệ nhìn chiếc hộp trong tay anh, lập tức đáp lại: "Dung tiên sinh, cái này quý giá quá..."
Ông không dám nhận.

Dung Trì liếc ông một cái, trực tiếp ném hộp thuốc lá cho ông, động tác vừa dứt khoát lại lưu loát.

Bảo vệ thấy trả không được, bèn nhìn hộp thuốc rồi lại nhìn anh, tuy trên mặt hiện rõ sự vui vẻ nhưng vẫn có chút gì đó ngượng ngùng.

"Vậy cảm ơn Dung tiên sinh nhé."
Vừa được người ta tặng cho hộp thuốc cho nên độ hảo cảm trong lòng bảo vệ tăng vọt, chủ động bày tỏ sự ân cần, thăm hỏi: "Sao ngài lại tới đây vào giờ này?"
Một bên hỏi một bên dẫn Dung Trì đi vào.

Bởi vì lúc trước Dung Trì thường tới đây cho nên đã chào hỏi với bảo vệ từ trước, mỗi khi Dung Trì hoặc Dung Niên tới là có thể trực tiếp đi vào.

"Tới gặp Niên Niên." Anh nhẹ giọng đáp, định sau khi đỗ xe thì lập tức vào luôn.

Như bảo vệ lại khó hiểu nói: "Cậu chủ nhỏ Dung Niên không ở đây ạ."
Dung Trì: "...."
Dung Trì nhớ lại hồi chiều em trai chủ động thông báo rằng sẽ ngủ lại chỗ của Cư Tử Dật, đôi mắt anh khẽ khép hờ.

"Em ấy đi lúc nào."
"Ngày hôm qua thưa ngài, đi từ ngày hôm qua rồi." Bảo vệ thành thật nói.

Dung Trì: "..."
Tốt, có vẻ như em trai ngoan của anh lừa gạt anh rồi.

Qua một hồi lâu, sự u ám trong lòng Dung Trì chẳng thể vơi đi.

Anh không tiếp tục đi tìm Dung Niên nữa mà đi thẳng tới tiểu khu.

Dung Niên không ở đây, nhưng người thông đồng với cậu - Cư Tử Dật chắc chắn không chạy thoát được!.


Nhấn Mở Bình Luận