Dung Niên bị ánh mắt tìm tòi của hắn nhìn chằm chằm, khuôn mặt nhỏ càng lúc càng khẩn trương.
"Em, em...."
Cậu cầm chặt điện thoại, định tìm lý do bịa đặt, nhưng mấy cái liên quan đến ngày như này quả thực muốn bịa mà bịa không được.
Lục Cận Ngôn thấy cậu lắp bắt mà tim muốn lạnh theo.
"Niên Niên, em không nhớ rõ rồi."
Hắn hạ đũa xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ ngập tràn vẻ bi thương.
"Đừng buồn, em cực kỳ yêu ngài mà!" Cậu ném điện thoại sang một bên, không quan tâm Lục Đinh Diệp tàn phá Wechat ra sao, cánh tay nhỏ vây lấy cổ Lục Cận Ngôn, trao đi nụ hôn nồng nhiệt.
Dù được hôn nhưng Lục Cận Ngôn vẫn bình tĩnh như cũ.
"Nếu cực kỳ yêu anh, vậy lần đầu của chúng ta là ngày nào?"
Dung Niên: "Chụt, chụt, chụt!"
Hôn đến mức miệng Lục Cận Ngôn không thể nói chuyện.
Lục Cận Ngôn bị tấn công mãnh liệt như vậy, cơ thể xuất hiện phản ứng theo bản năng, nhưng trong lòng vẫn lạnh đến mức đôi mắt cũng phải đỏ.
Lần đầu Lục Cận Ngôn yêu đương, trước khi xác định quan hệ, cảm xúc của hắn thường bị tác động bởi Dung Niên, đặc biệt vào ban đêm càng trở nên hậm hực*.
*Hậm hực: có điều bực tức, khó chịu trong lòng mà không thể nói ra, không thể làm gì được.
Trong mắt người ngoài, hắn là kẻ vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ cầm quyền Lục thị, nhưng trong chuyện tình yêu, hiển nhiên hắn là một con SimShimi* đa sầu đa cảm.
*SimShimi: hay còn gọi là Tiểu học gà(Xiǎoxué jī) một thuật ngữ tiếng lóng của Hồng Kông, ban đầu có nghĩa là một thuật ngữ xúc phạm học sinh tiểu học và những người không có trình độ học vấn.
Giờ đây, nó dùng để chỉ tất cả những người có hành vi và suy nghĩ ngây thơ, đầu óc non nớt, thường xuyên gây gổ và gặp rắc rối ở khắp mọi nơi.
Nó đồng nghĩa với trẻ em.
Tương tự như thuật ngữ "học sinh tiểu học" ở Trung Quốc đại lục để mô tả tính trẻ con của người khác.
Ngoài tục chửi thề, một số người còn gọi SimSimi là "gà học sinh tiểu học" vì linh vật của chương trình trò chuyện trên Internet SimSimi giống một con gà.(baidu)
"Ngài ăn tiếp——"
Câu đầu tiên lảng sang chuyện khác còn chưa nói xong đã bị Lục Cận Ngôn vừa được người ta hôn đánh gãy.
"Niên Niên, ngày." Hắn vô cùng chấp nhất* nhấn mạnh.
*Chấp nhất: giữ khăng khăng một mực quan điểm theo cái định sẵn, không chịu thay đổi.
Dung Niên: "...."
Miệng cũng hôn đến tê rần, vậy mà hắn vẫn chưa quên chuyện này sao!
Lục Cận Ngôn đối mặt với cậu, ánh mắt hiện lên vẻ không có được đáp án thì tuyệt đối không bỏ qua.
Dung Niên nhìn hắn một cái, cuối cùng nhận ra sự thật khó tránh khỏi, khuôn mặt nhỏ đột nhiên trầm xuống.
"Xin lỗi."
Dung Niên rũ đầu nhỏ, ồm ồm xin lỗi: "Em không cố ý quên mất ngày hôm ấy đâu."
Lúc đứng trước mặt Lục Cận Ngôn, đầu cậu vô cùng choáng, gần như là không nhớ nổi ngày hôm đó.
Xong việc thì vui sướng.
Nhưng lại không nhớ là ngày bao nhiêu.
Bọn họ cho rằng không nhớ nổi ngày tháng cũng đâu có vấn đề gì....!Nhưng so với Lục Cận Ngôn, giờ phút này cậu như thể là một tên tra nam vậy.
Lục Cận Ngôn thấy cậu thực sự không nhớ được, giọng nói trầm thấp ngập tràn nỗi mất mát.
"Ngày đầu tiên em tới tìm anh, ngày mỗi lần chúng ta gặp nhau, ngày bắt đầu yêu nhau, tất cả anh đều nhớ rõ."
Từng câu Lục Cận Ngôn thốt ra, đầu nhỏ Dung Niên vì sự áy náy mà càng lúc càng thấp thêm một phân.
Mà Lục Cận Ngôn có vẻ như không nhìn thấy vẻ tự trách trên mặt cậu, bổ sung thêm một câu tàn nhẫn.
"Ngày chúng ta bắt đầu yêu đương đến bây giờ là ngày thứ chín.
Cái này em vẫn nhớ rõ chứ?"
Dung Niên hận không thể học theo mấy tên đàn ông hay làm chuyện xấu trong TV, lấy ván giặt quỳ xuống xin lỗi.
Lục Cận Ngôn nói ngày bắt đầu hẹn hò xong, hắn nhìn bé con đang rũ đầu nhỏ, quăng một câu tổng kết: "Niên Niên, hiện tại anh cảm thấy rất buồn."
Dung Niên nghe vậy, cậu vội vã ôm lấy hắn lần nữa.
"Không buồn không buồn, sau ngày em sẽ nhớ kỹ những ngày quan trọng!"
Câu dựng ngón tay thề thốt: "Thật sự, em thề!"
Nhưng thề xong rồi mà có vẻ vẫn chưa dỗ dành được Lục Cận Ngôn.
Đầu nhỏ Dung Niên nghĩ nghĩ, cuối cùng cậu thử thăm dò, ghé vào tai Lục Cận Ngôn thì thâm vài câu.
Nói xong, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng hết cả lên, đôi mắt cũng không dám nhìn Lục Cận Ngôn.
Không phải cậu, lời nói vừa thực thực quá mức thẹn thùng.
Cái này là cậu nhìn thấy từ video trong quá trình tìm kiếm tài liệu học tập.
Trong đấy có một thiếu niên thanh tú làm sai chuyện, người đàn ông được cậu ta gọi là chồng đã trừng phạt cậu ta một lúc lâu.
Cuối video, hai người họ còn làm hoà với nhau.
Đáy mắt Lục Cận Ngôn tối sầm lại, ôm Dung Niên vào trong lồng ngực thật chặt.
"Đây là do chính miệng em nói?" Hắn kiềm chế hỏi.
Những cái Dung Niên vừa nói quả thực rất đa dạng, bản thân hắn chưa từng nghĩ tới.
Nhưng nếu bé con chủ động dâng mình tới cửa, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Dung Niên thấy cảm xúc của hắn có chuyển biến tốt đẹp, cậu chịu đựng sự thẹn thùng ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Cận Ngôn thấy vậy, rốt cuộc không nhịn được mà bế bổng bé con lên, bước về phía phòng tắm.
Rất nhanh cửa kính phòng tắm đã bị hơi nước làm mờ, tiếng khóc đáng thương dần vang lên...
Vang mấy tiếng liên tục mới bắt đầu ngừng.
Cuối cùng cả người Dung Niên toàn là những dấu vết đậm đậm nhạt nhạt, cậu nép vào lồng ngực Lục Cận Ngôn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn vẫn còn ửng hồng, là bị ép đến khóc đến đỏ bừng.
Đôi mắt xinh đẹp kia cũng hơi sưng.
Tóm lại, cả người cậu đều toát ra hơi thở đáng thương.
Lục Cận Ngôn thoả mãn ôm lấy cậu, bàn tay to dịch xuống xoa bóp cái eo đau nhức của cậu.
Tuy mấy cái đa dạng đấy là do Dung Niên đề cập đến, nhưng mà trước đó cậu không dám thử nghiệm qua, không ngờ rằng xem với làm lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Đến khi thực sự rơi vào đầu mình rồi, tại sao cảm giác này lại khiến cậu thoải mái dễ quy phục đến vậy.
"Ngài thật hư!"
Dung Niên dồn hết sức lực đấm vào cánh tay hắn, giọng nói nhỏ nhẹ kèm theo tiếng khóc nức nở, giận dỗi tới mức không muốn để hắn ôm.
Lục Cận Ngôn hôn lên đôi mắt sưng đỏ, làm dịu đi khổ sở cùng yếu đuối trong lòng ai đó.
"Lần sau anh nhất định sẽ kiềm chế lại."
Hắn dỗ dành bé con bị bắt nạt đến tàn nhẫn, nhẹ nhàng bày tỏ tình cảm: "Ngoan, thật sự rất yêu em."
Tình cảm mãnh liệt này, đến bản thân hắn còn không thể tin được.
Cả cuộc đời của hắn, trước khi gặp được Dung Niên hắn chưa từng chờ mong hay háo hức gì đối với tình yêu.
Hắn cảm thấy công việc, kiếm tiền, tạo ra một đế quốc thương nghiệp từ chính bàn tay mình cũng đủ làm hắn sung sướng.
Tình yêu, hắn hoàn toàn không cần.
Đến khi gặp được Dung Niên, chỉ cần một cái liếc mắt hắn lập tức hiểu ra, bản thân mình đã bị gục ngã rồi.
Dung Niên nghe câu yêu em của hắn, động tác giận dỗi lập tức ngừng lại.
Lục Cận Ngôn.....
Lục Cận Ngôn tỏ tình, cậu gần như không thể chống đỡ được.
Mắt thấy thái độ của bé con trong lồng ngực mềm xuống, ánh mắt Lục Cận Ngôn giật giật, đôi môi mỏng chợt vân vê lỗ tai cậu, nhỏ giọng nói: "Niên Niên, em nói xem, em có phải yêu tinh quyến rũ anh không? Nếu không tại sao lại khiến anh thần hồn điên đảo như vậy."
Dung Niên tóm được hai chữ yêu tinh, trong lòng bỗng khẩn trương.
Cậu không phải yêu tinh.
Cậu là nhân ngư, nhân ngư bọn cậu không thể mê hoặc người khác.
Chỉ là trời sinh đẹp hơn người thường một chút.
"Nếu, em chỉ nói nếu như, em thật sự là yêu tinh, vậy ngài có sợ hay không?" Dung Niên cuộn chặt nắm tay, khẩn trương đến mức không dám đối diện với hắn.
Lục Cận Ngôn khẽ cười, đặt một nụ hôn trên trán cậu.
"Không sợ." Hắn nói: "Mặc kệ Niên Niên là cái gì, anh chỉ biết, em ấy là bảo vật mà ông trời ban cho anh."
Mấy lời âu yếm này làm cho Dung Niên sướng đến say.
"Được rồi, trước tiên ngủ một lát đã."
Lục Cận Ngôn thấy cậu hơi lim dim, tưởng là cậu bị mệt mỏi cho nên định dỗ cậu ngủ.
Nhưng Dung Niên gối đầu lên tay hắn, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, nhất quyết không chịu ngủ.
"Lục Cận Ngôn, điện thoại vẫn kêu."
Hiện tại Dung Niên đang bị những cuộc gọi của Lục Đinh Diệp làm cho tò mò khôn tả.
Cậu muốn biết, tại sao Lục Đinh Diệp nhất định phải gọi cho bằng được, rốt cuộc là để làm gì.
"Ngài ra nghe một lát đi." Cậu ngáp một cái, mềm mại nói.
Lục Cận Ngôn bị cậu thúc giục, đành phải xuống giường lấy điện thoại.
Rất nhanh, cuộc gọi đã được kết nối.
Lục Cận Ngôn trầm giọng nói: "Anh bị kẻ thù đánh chỉ còn sót một hơi tàn? Giờ vẫn đang nằm trong phòng ICU chăm sóc đặc biệt, muốn để lại vài lời trăn trối cho tôi?"
Dung Niên: "....."
Quả nhiên, hai người họ chưa từng yên bình tương thân tương ái giao lưu với nhau.
Giọng điệu Lục Đinh Diệp ở đầu bên kia cũng không tốt cho lắm, trực tiếp châm chọc lại hai câu.
Lục Cận Ngôn không định phí lời với y nữa, hiện tại hắn đang nằm trên giường êm, trong lồng ngực là bảo bối đặt trên đầu quả tim, hắn quả thực không muốn bị người khác phá hỏng tâm trạng.
Nhưng trước khi hắn cúp máy, Lục Đinh Diệp đột nhiên hỏi: "Hiện tại Dung Trì ở đâu?"
Lục Cận Ngôn: "?"
Giọng nói Lục Cận Ngôn tràn ngập vẻ nghi ngờ anh trai mình bị ngốc: "Anh quên rồi à, tôi đang yêu đương với Dung Niên chứ không phải Dung Trì."
"Vô nghĩa, tất nhiên anh mày biết."
"Nếu anh biết rồi thì tại sao còn hỏi tôi Dung Trì ở đâu? Tôi chỉ quan tâm Dung Niên ở đâu thôi."
Lục Đinh Diệp bị sự vòng vo của hắn là làm cho không kiềm chế được tính tình, y gằn giọng mắng.
"Chú ở bên cạnh nhóc Dung Niên, chẳng lẽ không giúp anh hỏi một câu được à?"
Lục Cận Ngôn định lạnh nhạt trả lời không.
Dung Niên nằm trong lồng ngực hắn dụi dụi mắt, ngáp một cái rồi chậm rì rì nói: "Giờ mà đi tìm anh hai thì sẽ không thấy đâu."
"Hửm? Cậu ta đi đâu? Tại sao lại không tìm thấy?"
"Bởi vì, anh ấy đi kết thân."
Dung Niên mệt rã rời, giọng điệu nói chuyện chậm hơn so với bình thường, nhưng lại phát âm rõ ràng từng chữ: "Dì hai bảo, cái vài người khá xứng đôi với anh hai, đang chờ anh đến xem."
Có lẽ là bị ôm đến mơ mơ màng màng, cho nên Dung Niên bất tri bất giác nói khá nhiều.
"Dì hai còn nói, nếu thành công thì giờ này sang năm anh hai sẽ có em bé, chắc chắn em bé sẽ rất đẹp—-"
Dung Niên còn chưa kể hết sự mong đợi đối với bé con, bên kia đã "tút" một tiếng, cúp điện thoại.
Dung Niên: "...."
Dung Niên nghe âm thanh vội vàng truyền ra từ điện thoại, cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ mờ mịt lên cáo trạng: "Lục Cận Ngôn, em còn chưa nói xong y đã cúp máy."
Lục Cận Ngôn thầm nghĩ, nếu nói thêm mấy câu như này nữa, có khi anh họ hắn phát điên cũng nên.
"Đợi lần sau nhìn thấy y thì anh sẽ cho y một bài học, để em hết giận." Lục Cận Ngôn dỗ cậu: "Nhưng bây giờ em phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại rồi chúng ta cùng nhau ngủ."
Dung Niên đâm nhẹ vào ngực hắn, cuối cùng vui vẻ làm một giấc ngon lành.
Mà phía sâu dưới đáy biển.
Dung Trì bị một đám nhân ngư ngoại lai vây xung quanh, đang phiền muộn thì lại nhảy mũi liên tiếp hắt xì mấy cái.
"Đệt, thằng nào nguyền rủa mình hả." Anh nhíu mày, trong lòng bỗng nổi lên dự cảm xấu.
"Trì Trì, đứng ngây ra đấy làm gì?" Dì hai đứng bên cạnh anh nối dây tơ hồng bỗng thúc giục: "Con không nghe thấy Ấn Yên nói muốn nhìn đuôi con sao? Con biến ra cho cô ấy nhìn xem, dì vẫn còn nhớ màu sắc đuôi của hai con vô cùng hợp nhau."
Dung Trì bị âm thanh dì hai kéo lại tinh thần, anh nhìn ánh mắt nóng bỏng của Ấn Yên, không một tiếng động lùi về phía sau.
"Dì hai, không phải vừa rồi dì nói sau khi ăn cơm xong Niên Niên lại xin thêm một phần sao? Trước kia lượng cơm thằng bé đâu có nhiều như vậy, con phải đi xem thử coi sao."
Dung Trì mang em trai yêu quý ra để ngụy trang, quyết định rời khỏi đây.
Dì hai lôi kéo cánh tay anh, không cho anh đi: "Vội làm gì, nếu con không yên tâm thì đợi lát nữa dì đi cùng con."
"Giờ Ấn Yên vẫn đang nhìn con kìa, sao con vẫn chưa biến đuôi ra?".