"Vào đi."
Dung Trì làm lơ thân thể mình, dẫn cậu vào trong.
Sau khi Dung Niên đi vào, cậu đặt bữa sáng lên bàn rồi vội vàng đi đến trước mặt anh, đánh giá anh từ trên xuống dưới.
"Anh hai, anh không thoải mái chỗ nào? Em thấy sắc mặt anh không tốt cho lắm."
Quả thực lúc này sắc mặt Dung Trì không thể coi là đẹp được, nhưng thấy em trai lo lắng anh đành ậm ừ nói: "Chắc là không ngủ đủ giấc nên cơ thể không thoải mái ấy mà, đừng sợ anh không sao đâu."
Dung Niên không tin.
Cậu vẫn nhớ rõ anh hai có thể thức đêm rất tốt, vì lúc trước công ty có hạng mục quan trọng nên anh hai phải thức liên tục mấy ngày liền.
Với cái sắc mặt này, làm sao có thể là đêm qua không ngủ đủ giấc chứ.
Dung Trì xoa xoa đầu nhỏ của cậu, định lừa gạt bé cá ngốc nhà mình: "Anh không sao thật mà, đợi lát nữa ngủ một giấc là ổn, nếu em không tin thì xế chiều tới tìm anh, đến lúc đấy anh ngủ đủ giấc rồi chắc chắn sẽ tốt lên."
Dung Niên không hé răng, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào mặt anh.
Sau một lúc lâu, mũi cậu khẽ cử động.
Cậu ngửi thấy một mùi quen thuộc, là cái mùi trước đây ngày nào cậu cũng ngửi được.
"Máu."
Dung Niên nhận ra trong chốc lát, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ lập tức biến sắc: "Anh hai, anh chảy máu!"
Dung Trì: "....."
Dung Trì còn muốn ngụy biện.
Nhưng Dung Niên không để anh có cơ hội, cậu xoay người chạy ra bên ngoài: "Em phải đi gọi dì hai, bảo dì hai tìm bác sĩ!"
"Không được!"
Cậu chạy ra đến cửa nhưng lại bị Dung Trì cưỡng ép lôi về.
Sau khi kéo cậu về, để đề phòng cậu chạy, Dung Trì dứt khoát khóa trái cửa lại.
Dung Niên đứng đối diện với anh, tức đến nỗi hai má phồng lên như con cá nóc nhỏ.
"Anh hai nói dối, không muốn nói chuyện với anh hai nữa."
Nghĩ đến vừa rồi sau khi vào phòng, anh hai chưa từng nói thật một lời nào, Dung Niên thực sự muốn tức chết rồi.
Sao lại có thể che dấu việc mình bị thương chứ!
Dung Trì thấy không giấu được cậu, anh xoa xoa huyệt Thái Dương, thẳng thắn nói: "Anh chỉ sơ ý bị thương một chút----"
"Cho em xem miệng vết thương!" Dung Niên chen lời anh.
Dung Trì thoáng do dự.
Dung Niên đứng trước mặt nhìn chằm chằm vào anh, như thể nếu không nhìn thấy miệng vết thương thì sẽ tức giận đi tìm người lớn.
Không còn cách nào khác, anh đành phải kéo áo ra.
Nhìn lớp băng gạc trước ngực, hai mắt Dung Niên nóng lên, cậu vươn bàn tay nhỏ nhưng không dám chạm vào băng gạc, chỉ sờ vào bên cạnh, đau lòng đến mức giọng nói nhỏ nhẹ cũng phải nghẹn lại: "Có phải rất đau đúng không?"
"Không đau." Dung Trì không chút do dự, anh lập tức trả lời.
"Lại nói điêu." Dung Niên lườm anh, đôi mắt tròn xoe ướt dầm dề: "Rõ ràng là rất đau
Trước kia ngực cậu cũng từng bị rạch ra, cảm xúc đau đớn ấy vẫn luôn mới mẻ trong ký ức cậu.
"Anh bôi thuốc rồi, lại băng bó tốt cho nên không đau mấy." Dung Trì thay đổi cách nói.
Dung Niên khịt khịt mũi, hết nhìn vết thương rồi lại nhìn lên mặt anh, cậu duỗi tay túm lấy anh kéo anh tới bên cạnh cái bàn.
"Ngồi xuống."
Cậu một bên gỡ hai túi đồ ăn của dì hai, một bên hướng Dung Trì nói.
Dung Trì thấy hai mắt cậu hồng hồng, lúc này trong đầu đang liều mạng nghĩ cách dỗ cậu cho nên đương nhiên anh sẽ nghe theo hết thảy mệnh lệnh của cậu.
Chờ sau khi ngoan ngoãn ngồi xuống, Dung Niên cũng đã bỏ hết cháo cùng bánh bao ra.
"Anh hai ăn đi."
Dung Niên tự tay cầm thìa đút cho anh, giống như lúc còn nhỏ anh hai cũng đút cho cậu, giờ cậu đã biết phụng dưỡng ngược lại!
Dung Trì nhìn cái thìa đặt bên miệng mình, bất đắc dĩ nói: "Niên Niên, tay anh hai không bị thương, có thể tự ăn được."
Dung Niên kiên định lắc đầu, vẫn muốn đút cho anh.
Thời điểm bị thương là yếu ớt nhất, lúc này anh hai cần phải được chăm sóc, mà hiện tại cả ông nội lẫn mẹ đều không có bên cạnh, vậy thì người chăm sóc anh hai chỉ có thể là mình!
Dung Trì không từ chối được, vừa định há miệng ăn thì đột nhiên trong phòng vệ sinh phát ra tiếng động.
Dung Niên muốn phụng dưỡng ngược lại lập tức bị động tĩnh này thu hút lực chú ý.
"Anh hai, sao trong phòng vệ sinh lại có âm thanh?" Cậu nhíu mày hỏi, cảm thấy có chút kỳ quái.
Dung Trì bất động thanh sắc ném ánh mắt khinh thường về phía bên kia sau đó bình tĩnh nói: "Đêm qua anh nhặt được một con cún, giờ đang nhốt nó trong nhà vệ sinh."
"Cún?"
Nghe thấy từ này, Dung Niên gác thìa lên miệng bát rồi đứng lên: "Em muốn nhìn con cún ấy một lát."
Mí mắt Dung Trì giật giật: "Không được."
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên ngập tràn vẻ hoang mang.
Dung Trì giải thích: "Là một con cún điên sẽ làm người khác bị thương.
Nếu em mà mở cửa ra thì chắc chắn sẽ bị nó cắn.
Niên Niên, bị chó cắn là phải tiêm vắc-xin phòng bệnh, em không sợ tiêm à?"
Dung Niên sợ kim tiêm muốn chết nghe vậy lập tức từ bỏ ý định vào phòng vệ sinh xem cún.
"Em không xem nữa." Cậu lại ngồi về chỗ cũ, tiếp tục đút cho anh hai.
Nhưng mà....!
Mỗi khi cái thìa tiến gần miệng là con cún điên trong phòng vệ sinh bắt đầu phá phách.
Tiếng động mỗi lúc một lớn, làm cho Dung Niên muốn khắc chế nỗi sợ hãi kim tiêm để đi nhìn con cún điên.
Dung Trì hít sâu một hơi, trực tiếp cầm lấy bát cháo trong tay Dung Niên, thuần thục húp sạch sẽ.
Sau khi ăn xong anh lấy khăn giấy lau miệng.
Dưới ánh mắt ngây dại của Dung Niên không mặn không nhạt nói: "Anh ăn xong rồi."
Dung Niên một miếng cũng chưa được đút.
Dung Trì dọn dẹp sơ qua bàn trà rồi kéo em trai mình lên.
"Bé ngoan, anh hai muốn ngủ một lát." Anh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Dung Niên, đoạn nói: "Chờ anh hai tỉnh dậy thì đi tìm em được không?"
Dung Niên bị anh nhéo đến hồi hồn.
Cậu vẫn chưa yên tâm về Dung Trì cho lắm nhưng không muốn làm anh mất thì giờ nghỉ ngơi.
Sau khi đắn đo một phen, cậu vẫn nghe lời đáp: "Được rồi, vậy muộn chút em sẽ đến thăm anh."
"Ừm, bé ngoan thật ngoan." Dung Trì khen cậu.
Khen xong, anh còn không quên nhắc nhở: "Đừng nói chuyện anh bị thương với phía bên ông nội, không thì bọn họ sẽ lo lắng."
Dung Niên không muốn đồng ý cho lắm nhưng anh hai nhấn mạnh mấy lần liên tục, còn đảm bảo sẽ đổi băng gạc thật tốt, không lâu sau sẽ khỏi hẳn, dỗ như vậy cậu mới không tình nguyện gật đầu.
Đợi đến khi ra khỏi phòng.
Trên tay Dung Niên trống trơn, cậu đột nhiên nhớ ra mình không mang một cái gì về cho Lục Cận Ngôn cả.
Lúc này đi tìm dì hai thì quá phiền toái.
Cậu nghĩ nghĩ, dứt khoát đi mua một ít điểm tâm trên đảo rồi mang về cho Lục Cận Ngôn.
Cửa phòng ngủ khép hờ.
Sau khi Dung Niên đi vào, đang định mở miệng gọi Lục Cận Ngôn thì thấy hắn đứng ở ngoài ban công nghe điện thoại.
Bình thường Lục Cận Ngôn gọi điện thoại, bất kể là điện thoại riêng tư hay xử lý công việc đều sẽ không tránh cậu.
Cho nên lần này Dung Niên cũng không để tâm đến cuộc gọi, cậu đi tới chuẩn bị chạm lên cánh tay hắn để ra hiệu mình đã về.
Nhưng còn chưa đi qua, Lục Cận Ngôn bỗng thốt ra một cái tên làm cậu sững sờ tại chỗ.
"Mael, không thể không nói tài hùng biện của ông không tồi, phải chăng những lời vừa rồi đã được biên soạn từ trước?"
"Ồ? Trong tay ông có rất nhiều tư liệu nghiên cứu."
Giọng điệu Lục Cận Ngôn không nghe ra được cảm xúc gì, nhưng nội dung lại làm máu trong người Dung Niên như đông lại.
Tại sao....!
Tại sao Lục Cận Ngôn lại liên hệ với Mael?
Bọn họ đã giữ mối liên hệ này bao lâu rồi? Mael đã nói gì với Lục Cận Ngôn.
Nhìn dáng vẻ Lục Cận Ngôn hình như, hình như cũng không chán ghét Mael.
Cậu sợ đến mức cả cơ thể run rẩy.
Mà trên ban công.
Trông Lục Cận Ngôn có vẻ thờ ơ, nhưng thật ra hắn đang nhử Mael.
Nhử xem trong tay gã có những gì, biết được điều gì, càng cố ý nhử người sau lưng gã là ai.
Mael vô cùng khôn khéo, gã nói ra nghiên cứu nhân ngư của mình.
Nhưng hiển nhiên, gã chẳng hề nói hết, vị yếu nhân* nào đó chống lưng cho gã lại càng không tiết lộ nửa phân.
*Yếu nhân: nhân vật quan trọng trong giới.
"Lục tiên sinh, tôi vô cùng chân thành muốn hợp tác với ngài, chẳng ngại lúc trước ngài từng vô lễ với tôi."
Mael còn nghiêm túc nói: "Theo như tôi được biết, lúc trước ngài từng điều tra nghiên cứu của tôi, hẳn là ngài cảm thấy rất hứng thú với nghiên cứu này, đúng chứ?"
"Đúng vậy."
Lục Cận Ngôn không mặn không nhạt nói: "Tôi cảm thấy hứng thú với thí nghiệm của ông."
Lời này vừa thốt ra, khuôn mặt nhỏ của Dung Niên lập tức bị dọa đến trắng bệch!
Bước chân cậu lùi dần về sau, nhưng giọng nói Lục Cận Ngôn vẫn đâm thẳng vào tai cậu.
"Được, nếu ông ở gần đây thì chúng ta có thể nói chuyện trực tiếp."
Sau khi Lục Cận Ngôn nói những lời này, trong lòng hắn đã quyết định, chờ đến khi nhìn thấy người thì làm cách nào để bắt đối phương lại.
Sau đó——-
Sẽ có một vị giáo sư mang theo sự si mê cuồng nhiệt đối với nhân ngư vô tình đặt chân xuống nơi này.
Và vị giáo sư bất hạnh ấy cũng ngoài ý muốn qua đời tại nơi đây.
Đối với kết cục này, Lục Cận Ngôn chỉ có thể bày tỏ chút tiếc nuối.
"Kẽo kẹt."
Cánh cửa lẵng lẽ đóng lại.
Dung Niên tự cho rằng mình không cẩn thận nghe được bí mật, hai chân cậu nhũn ra, gần như là lảo đảo rời khỏi phòng.
"Niên Niên, cậu bị làm sao vậy?"
Cư Tử Dật vừa bước ra hành lang thì thấy cậu dựa vào tường, anh khẩn trương chạy tới.
Giờ phút này cảm xúc của Dung Niên đang cuồn cuộn phun trào.
Cảm xúc sẽ thúc đẩy kỳ động dục của cậu, điều này không có cách nào tránh khỏi.
"Cư Cư."
Cậu ngước khuôn mặt nhỏ lên, giọng nói run run.
Cư Tử Dật nhìn dáng vẻ này của cậu, đặc biệt là gương mặt thấm đẫm nước mắt, anh ngây ra như phỗng!
"Niên Niên, Niên Niên cậu đừng khóc."
"Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì, cậu nói tớ nghe coi?" Cư Tử Dật nóng lòng không kiềm được.
Anh chưa từng thấy Niên Niên khóc lóc thảm thiết như vậy bao giờ, trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn ngập nỗi tuyệt vọng.
Cư Tử Dật nôn nóng hỏi, nhưng Dung Niên chỉ lắc đầu.
Từng giọt từng giọt nước mắt rơi tí tách theo động tác của cậu, càng lúc càng mãnh liệt.
Cậu dựa vào tường, nghiêng ngả chạy ra bên ngoài.
Lục Cận Ngôn trong phòng.......!
Giờ phút này, một chút cậu cũng không muốn nhìn thấy.
Đồi dối trá.
Rõ ràng từng nói là bảo vệ cậu, nhưng thực tế lại đồng ý hợp tác với Mael.
Cả người Dung Niên nóng hừng hực, hai chân gần như sắp không khống chế được biến trở về đuôi cá.
Cậu đẩy Cư Tử Dật đang dìu cậu ra, dùng hết sức lực vội vã chạy ra bên ngoài.
Cư Tử Dật bị cậu đẩy rất mạnh, anh vội đến mức sắp đi vòng quanh tại chỗ.
"Lục Cận Ngôn! Đúng rồi, vừa nãy Niên Niên chạy ra từ phòng ngủ."
Anh đột nhiên vỗ vào đầu, nhận ra điểm mấu chốt.
Giây tiếp theo.
Cửa phòng bị đập ruỳnh ruỳnh.
Cổ họng Cư Tử Dật như bị ai đó châm lửa: "Lục Cận Ngôn, anh mau ra đây! Niên Niên xảy ra chuyện rồi!"
Vừa dứt lời, Lục Cận Ngôn mặt mày xanh mét bước tới.
"Cậu nói gì cơ?"
"Tôi nói, vừa rồi Niên Niên trông rất kỳ lạ, sau khi bước ra khỏi phòng anh cậu ấy khóc vô cùng to, hơn nữa tôi thấy bước đi của cậu ấy cũng không ổn...."
Lời còn chưa nói hết, Lục Cận Ngôn giống như một cơn gió biến mất ngay trước mặt anh.
Hậu Hải.
Dung Niên không muốn bị mấy người dì hai phát hiện mình tới kỳ động dục, vậy nên chỉ còn nơi này là có thể ngâm nước.
Cậu nằm trong nước dựa vào một tảng đá lớn, ôm lấy cái đuôi nhỏ màu lam, khóc rấm rứt.
"Lục Cận Ngôn, Lục Cận Ngôn không thích mình."
Nếu không đã chẳng ở cùng một chỗ với đám người xấu muốn giải phẫu ấy..