Buổi sáng đi học Trà Sữa quấn quýt bên chân Hạ Chi một lúc lâu, lúc cô bé ăn sáng nó cũng ngồi ở dưới bàn nhìn lên, không thì nó chạy loanh quanh dưới ghế của cả nhà.
“Trà Sữa cũng ăn sáng đi này.”
Hôm nay cả nhà ăn bún riêu cua nên Trà Sữa được ăn ké mấy cục thịt hầm.
Nó vừa ăn vừa quẩy đuôi lý lắc.
Đến khi bố Đức đi làm, Khánh Minh với Hạ Chi đi học thì nó chạy ra đến tận cửa nhìn theo, rồi nó ngồi yên trước nhà ngóng chủ trông đến tội.
Mẹ Hà vuốt ve lông nó rồi ngồi xuống cạnh nó, bà mỉm cười bảo.
“Buồn sao? Hôm nào bà mi cũng phải chịu cảnh như thế đấy.”
Mẹ Hà chơi với nó một lúc rồi đi vào nhà, Hà Chi ở ngoài cổng vẫn còn thập thò vào vẫy vẫy tay với nó.
“Hay là hôm sau em mang nó đi học luôn đi.” Khánh Minh thấy vậy nên mở lời.
“Được không? Hôm sau em mang nó đi theo nhé?”
Hạ Chi chạy nhanh đến chỗ Khánh Minh, mặt đầy hy vọng.
“Ừ, em dắt theo nó đi đi, rồi để thầy Lâm tổng phụ trách thấy nó thì thầy mang nó về nhà luôn.”
“Mang về làm gì? Em nhớ nhà thầy đâu có nuôi chó đâu.”
Hạ Chi có hơi tò mò hỏi lại, mà cô biết thầy cũng hiền bởi thế mà cho dù có bị thầy bắt gặp thì cô đi xin lại thôi.
“Đúng rồi, thế nên thầy ấy mang về cho vợ thầy.”
“Cô, cô có hiền không anh? Có gì thì em xin lại được không?”
“Cô thì hiền đấy, mà nếu em để nó qua đến tay cô thì không có cơ hội xin lại đâu.”
“Là sao?” Mặt Hạ Chi bắt đầu nghệch ra.
Khánh Minh bật cười véo má Hạ Chi một cái rồi bình thản nói: “Nhà mẹ cô mở quán thịt cầy, Trà Sữa mà vào tay cô thì nó lên mâm rồi chứ còn đâu nữa mà xin.”
“...”
Cái mặt nhỏ nghe vậy thì không vui chút nào, cô bé nhìn anh cực kỳ ghét bỏ.
Mẹ Chi ầm thầm đánh giá 0 sao cho ba Minh, không có người ba nào độc ác như anh cả.
...
Lúc đến trường Khánh Minh cũng chẳng cho Hạ Chi xuống trước mà chạy thẳng ra nhà xe, cất xe xong ai đó vẫn nắm tay cô bé đi lên tận khối 10.
“Anh đừng nắm tay em nữa, em bực mình lắm.” Hạ Chi cố giật tay ra rồi lên tiếng nói.
“Làm sao? Không nắm để em chạy à?”
Nói xong, cái tay của ai đó ngang nhiên đan xen mười ngón với tay của cô bé nọ, rồi Khánh Minh ung dung nhét luôn tay của cả hai vào túi áo khoác.
“Anh bỏ tay em ra, anh cứ nắm như vậy mấy bạn em hiểu lầm.”
“Hiểu lầm gì?”
“Người... người ta nghĩ em là bạn gái của anh.”
“Chứ em muốn sao? Muốn người ta hiểu đúng là vợ hứa hôn mới chịu hả?” Khánh Minh mặt dày nói lại.
“Không phải!!!”
Có người tức mà hét lên.
“Thế thì là gì?”
“Em không nói chuyện với anh nữa.”
Hạ Chi phụng phịu quay mặt đi, kết quả cuối cùng Hạ Chi vẫn phải để Khánh Minh nắm tay dắt lên tận lầu ba.
“Bé Yêu học ngoan nhé, anh về đây.”
Khánh Minh chào tạm biệt rồi mỉm cười ngọt ngào xoa đầu Hạ Chi, mặc cho cái mặt cô nhóc nọ đang méo xệch, nhăn nhó, mà lúc anh nói ra câu đấy cũng chẳng nhỏ một xíu nào cả, Hạ Chi cảm thấy giọng anh to ngang cái đài phát thanh ở phường vậy đấy.
Mấy bạn học xung quanh ồ lên một tiếng rõ to.
Ngày nào cũng thế, anh bị bệnh mặt dày, đã vậy còn thích làm lố, ngày nào cô bé cũng bị anh trêu cả.
...
Buổi trưa đi học về Hạ Chi chẳng thèm quan tâm đến Khánh Minh nữa, cô bé mải chơi với cún con nên càng bơ đẹp ai đó.
Có người cảm thấy tủi thân.
“Hình như em sắp thương con chó đấy hơn người rồi thì phải?”
Hạ Chi vô tư lắc đầu: “Hồi nào, em vẫn thương cô chú như vậy mà.”
“Trong câu của em hình như thiếu thiếu ai rồi thì phải?”
“Thiếu ai?”
Mặt Hạ Chi đầy ngây thơ hỏi lại, nhưng chẳng đợi ai đó trả lời thì cô bé đã vội vàng “A” lên một tiếng, rồi chậm rãi bổ sung:
“À đúng rồi, còn thiếu cả cha mẹ em và hai ông nội nữa nhỉ, còn có bà nội, rồi chị Liên rồi chú Phong nữa này, tất cả mọi người ai em cũng thương đều hết cả, em không có bỏ ai hết mà.”
Có người ngồi kể mãi một thôi một hồi mà vẫn thiếu cái người trước mặt, ai đó mặt mày càng lúc càng đen.
Khánh Minh tức lên nhéo má Hạ Chi một cái rõ đau:
“Được đấy, em được lắm.”
Trong lòng ai kia, hắn con không có địa vị bằng con chó đấy.
Khánh Minh giận dỗi đi lên trên phòng, rồi thì...
Rầm!
Có ai đó vừa đóng cửa phòng một tiếng thật vang.
Mẹ Hà đang xem ti vi mà giật hết cả mình, suýt thì ném cả cái remote.
Hạ Chi nhìn sang mẹ Hà rồi lẳng lặng ôm cún con đi lên phòng, cô bé vừa đi vừa che miệng cười.
Đến tận khi ăn cơm mà cả hai đứa chẳng ai nói với ai câu nào.
Mẹ Hà nhìn không khí u ám của “cặp đôi gà bông” nọ rồi thở dài, bà nhìn Trà Sữa đang chạy loanh quanh dưới chân, nhẹ nhàng cảm thán: “Này Trà Sữa, ba mẹ mi hôm nay lại cãi nhau rồi đấy.”
Cún nhỏ ngồi dưới chân ghế, nhìn bà rồi nghiêng đầu, mặt nó trông suy tư lắm.
Mẹ Hà im lặng một lúc rồi bật cười, có vẻ gia đình nhỏ của Trà Sữa hôm nay lại có chuyện nữa rồi.
...
Cả buổi chiều hôm ấy Hạ Chi và Khánh Minh cũng chẳng nói chuyện với nhau, đến giờ ra chơi cũng chẳng gặp nhau nữa.
Bởi vì.
Hôm ấy cô bé cùng Bảo Ngọc đi xem mấy bạn nam lớp cô chơi bóng, Đan Linh vì lười mà ở lại lớp nằm ngủ.
Trận đấu hôm ấy, kết quả cuối cùng lớp 10D2 thắng 10D7 với tỉ số 3 – 1, người nổi bật nhất là lớp trưởng Duy Anh, cho dù cậu không phải là người trực tiếp ghi bàn, nhưng cậu đã có có hai pha truyền bóng quá xuất sắc y hệt tuyển thủ chuyên nghiệp, tạo cơ hội cho đồng đội ghi bàn, làm cho khung thành đội bạn rung lên khi chỉ mới phút thứ 9, rồi chưa đầy 7 phút sau lại rung lên lần nữa.
Tiếng còi kết thúc trận vừa vang là cả lớp 10D2 chạy đến chỗ các bạn học ăn mừng chiến thắng.
Mấy bạn nữ thì thi nhau đưa nước cho Duy Anh nhưng cậu bạn lại đi đến chỗ cô bạn má bánh bao đang cầm chai nước ở đằng xa.
“Cho tớ uống với được không?”
Duy Anh chỉ tay đến vị trí chai nước Hạ Chi đang cầm trên tay.
“À, cậu khát sao, tớ nhường cậu đấy.”
Hạ Chi vui vẻ nói, rồi đưa chai nước cho cậu bạn lớp trưởng, cũng may lúc nãy cô mua mà chưa uống, nếu không thì có hơi ngại với cậu một chút.
Giờ ra chơi hôm ấy, Hạ Chi mải đi chơi đến cuối giờ.
Hại cái người nào đó, giận dỗi đợi em dỗ mà chẳng thấy người đâu cả, rồi thì, cũng chính người ấy, đi đến lớp tìm em nhưng cũng chẳng tìm thấy được ai kia.
...
Buổi chiều tan học.
Đan Linh vừa cùng Hạ Chi đi xuống cầu thang vừa luyên thuyên với cô bé.
“Hạ Chi này, lúc nãy tớ thấy Thư Điệu lớp mình nói chuyện với anh Minh đấy.”
“Thì có sao đâu.” Hạ Chi bình thản đáp.
Đan Linh bỗng dưng ôm lấy mặt Hạ Chi, còn xoay xoay mặt cô bé nhìn qua nhìn lại như chẳng thể tin được lời mình vừa nghe được phát ra từ ai.
“Ôi thần linh ơi, con gái của ta, đây thật sự là con gái của ta sao?”
“Vẫn là tớ đây mà, cậu làm sao thế.”
Hạ Chi tươi cười hỏi lại, nhìn qua như chẳng có tí bận tâm nào cả, rồi thì, cô bé bị Linh Mama cốc đầu một cái.
“Cậu bị ngốc à, con Thư nó vừa chảnh vừa điệu, lại còn khó ưa cực kỳ, tớ thấy con nhỏ ấy cứ lén lút nhìn anh Minh rồi nói chuyện với anh ấy mấy lần rồi. Bé yêu coi chừng đấy, cậu phải cảnh giác hơn nữa coi chừng nó cướp chồng như chơi.”
“Thì sao chứ, liên quan gì đến tớ đâu.” Nói đến đây, Hạ Chi không nhịn được nữa thành thật nói: “Bạn gái người ta đấy, có nói chuyện cũng có gì lạ đâu mà.”
“Bạn gái gì cơ?”
Một chất giọng lạnh lùng từ sau lưng truyền đến, cục bông nhỏ còn bức xúc lắm nên chả thèm quan tâm mà cứ thế trả lời lại.
“Thì người ta là bạn gái của anh ấy chứ còn đâu, chuyện của người ta mà các cậu bảo tớ quan tâm làm gì chứ.”
Với lại, cô đã có quyền gì đâu mà quan tâm chứ?
“Ai là bạn gái của anh cơ? Em à?”
...
#mèo