Editor: hoameeiCố Tu Nghĩa dẫn Kỷ Nguyễn đến nhà ăn ăn bữa trưa, sau đó liền trở về cabin.
Cabin ở mũi tàu là phòng có tầm nhìn tốt nhất cũng như đầy đủ tiện nghi nhất, phía trước là ban công, bên ngoài có bồn tắm mát xa, ghế nằm và ô che nắng, trên bàn nhỏ đã được chuẩn bị đầy đủ trà nước bánh ngọt mọi thứ.
Có thể tưởng tượng, buổi tối vừa nằm trong bồn tắm vừa hưởng thụ khung cảnh sông nước rộng lớn là cảm giác thỏa mãn cỡ nào.
Khuỷu tay Kỷ Nguyễn chống trên lan can, gió sông thổi qua, cuốn bay những phiền muộn trong lòng cậu.
Cố Tu Nghĩa đứng bên cạnh, nghiêng người dựa trên lan can: "Thế nào, có tốt hơn chút không?"
Kỷ Nguyễn sờ sờ chóp mũi: "Vốn cũng không có gì......"
Tóc cậu bị gió thổi đến tán loạn, có vài sợi chọc vào mắt, khiến cậu khó chịu cúi cầu xoa.
"Đừng xoa." Cố Tu Nghĩa giữ chặt cổ tay Kỷ Nguyễn, nhẹ nhàng giúp cậu gạt sợ tóc ra.
Trong mắt Kỷ Nguyễn có chút tơ máu, hẳn là do không ngủ ngon.
Cố Tu Nghĩa không muốn để cậu tiếp tục đứng ngoài hứng gió, kéo cậu vào trong phòng, khép cửa sổ lại. Kỷ Nguyễn ngoan ngoãn không nói gì ngồi bên mép giường xuất thần, hắn bước đến gần trêu chọc mà gãi cằm cậu.
Kỷ Nguyễn có chút sợ ngứa, trốn tránh bàn tay hắn, lùi về phía góc giường, lại bị Cố Tu Nghĩa nhào tới ôm lấy.
"Anh đừng có lộn xộn." Kỷ Nguyễn cười đẩy bờ vai của hắn.
Cố Tu Nghĩa ôm chặt lấy eo Kỷ Nguyễn, đầu tiên là hung hăng hôn cậu hai cái, sau lại thân mật cọ tới cọ lui lên gương mặt cậu.
Đây là điều mà trước khi lên thuyền hắn đã muốn làm, chỉ là ngại Kỷ Nguyễn da mặt mỏng mới liều mạng nhịn xuống.
"Được, giờ không lộn xộn." Cố Tu Nghĩa hơi nâng người tách ra một chút khoảng cách giữa hai người, dịu dàng hỏi: "Muốn ngủ trưa một lúc không?"
Kỷ Nguyễn đúng là thấy hơi mệt, hôm nay phải dậy sớm, trên xe cũng không ngủ được bao nhiêu, cơ thể đã sớm bắt đầu rệu rã, nhưng lại thấy hơi do dự.
"Em cứ ngủ như vậy không sao chứ?" Cậu nói: "Hình như bây giờ đã có khách tới rồi."
Trong phòng cách âm không tệ, nhưng dưới điều kiện cách âm tốt như vậy mà Kỷ Nguyễn vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên ngoài, vậy thì hẳn người đến cũng khá đông rồi.
Kỷ Nguyễn cắn môi: "Lúc này này không phải anh cần ra ngoài tiếp đón một chút sao, em lại vắng mặt thì có phải không hay cho lắm?"
"Có gì đâu," Cố Tu Nghĩa cười cười: "Vốn cũng không phải khách quan trọng gì, anh ra ngoài lộ mặt một cái là được, em mệt thì cứ nghỉ ngơi đi."
Chủ nhân đã nói như vậy rồi, Kỷ Nguyễn cũng không cậy mạnh, dù sao giường cũng thật mềm, cậu nằm một lát thôi đã không muốn nhúc nhích.
"Ừm... Vậy được rồi."
Kỷ Nguyễn cong cong đôi mắt đáp, dừng một chút, lại thật nhanh hôn lên khóe miệng Cố Tu Nghĩa một cái, sau đó lập tức xốc chăn lên che kín mặt, chỉ để lộ đỉnh đầu xù xù.
Trái tim Cố Tu Nghĩa cũng run rẩy theo.
Kỷ Nguyễn rất ít khi chủ động hôn.
Dù có hôn cũng không hung hăng dữ dội như muốn ăn người vào trong bụng giống Cố Tu Nghĩa.
Nụ hôn của Kỷ Nguyễn cũng như con người cậu vậy, vừa ngoan vừa mềm, lại mang theo vẻ ngượng ngùng dè dặt lướt qua khóe miệng, giống như một chú chim thiên nga nhỏ xòe cánh, e thẹn mà quăng một cái móc câu lòng người.
Cố Tu Nghĩa dừng một giây, rồi sau đó không nói hai lời xốc chăn lên ôm lấy Kỷ Nguyễn.
Kỷ Nguyễn còn đang nhéo ngón tay nằm dưới chăn, trước mặt chợt sáng lên, ngay sau đó người bị ôm chặt, chăn mỏng chậm rãi rơi xuống bao lấy cả hai người.
Ánh sáng bị chăn ngăn lại, Kỷ Nguyễn thấy đôi mắt mỉm cười của Cố Tu Nghĩa.
"Sao anh lại vào đây?"
"Vào hôn em." Cố Tu Nghĩa thì thầm bên tai.
Trái tim nháy mắt nhảy bùm bùm, mạnh đến mức lồng ngực có hơi đau, Cố Tu Nghĩa thực sự sẽ nói ra những lời âu yếm khiến người không có cách nào đối mặt.
Kỷ Nguyễn bị Cố Tu Nghĩa ôm nghiêng lấy, tóc đen rơi trên gối trắng, cả gương mặt vì thẹn thùng mà biến thành màu hồng nhạt, đáy mắt giống như một con suối nhỏ, lay động gợn sóng lấp lánh ánh sáng.
Cố Tu Nghĩa tiến sát lại gần gặm cắn môi trên đến đỏ bừng, lại ôm trọn lấy cậu.
"Ưm!.... Anh...."
"Ngoan, chỉ hôn một chút, không làm gì khác."
Cố Tu Nghĩa nâng gáy Kỷ Nguyễn lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại, trao cho cậu những nụ hôn thật dài.
Hừm, không, không phải trao cho, đối với Kỷ Nguyễn, cái này gọi là đơn phương xâm lấn.
Cố Tu Nghĩa không biết học hô hấp ở chỗ nào, cái mà hắn gọi là hôn "một chút" chính là ———— rất lâu.
Lâu đến mức Kỷ Nguyễn bởi vì thiếu oxy mà trước mắt dâng lên từng đợt mơ hồ.
Sau Cố Tu Nghĩa hẳn là lại hôn cả lên đôi mắt vành tai, còn dùng khăn ấm lau mặt cho cậu.
Nhưng Kỷ Nguyễn đã quá mệt, hôn môi là loại vận động tiêu hao thể lực nhất mà cậu làm mấy tháng nay, hôn xong một hồi liền mất đi năng lực phản kháng, mặt chưa lau xong đã mơ màng ngủ mất.
Giấc ngủ này sâu hơn nhiều so với khi trên xe, tuy rằng giường đệm thiếu đi cái ôm ấm áp của Cố Tu Nghĩa, nhưng thắng ở chỗ không có người trêu chọc làm phiền.
Kỷ Nguyễn ngủ liền mấy tiếng, khi mở mắt ra không thể lập tức phân biệt được đang là ngày hay đêm.
Hai mắt cậu đờ đẫn nằm trong chốc lát, bỗng phát giác môi thấy hơi nóng, vội vàng ngồi dậy bật đèn trên đầu giường, lấy di động mở camera lên soi.
Môi quả nhiên lại sưng lên.
Tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng lại không hiểu sao trở nên đỏ bừng, đầu môi còn sáng lấp lánh, giống như Hàn Tiểu Lâm nói ăn bún ốc dầu mỡ bóng loáng đến mức có thể soi gương.
Trong nháy mắt kia, nội tâm Kỷ Nguyễn tràn ngập tuyệt vọng.
Cửa phía trước bỗng bị đẩy ra, người tới động tác rất cẩn thận, Kỷ Nguyễn buông di động xuống, liền đối diện với đôi mắt của Cố Tu Nghĩa.
Cậu bên này một đầu tóc rối loạn cùng đôi môi lạp xưởng, mà Cố Tu Nghĩa lại quần áo chỉnh tề thần thanh khí sảng, thoáng chốc trong lòng Kỷ Nguyễn không khỏi thấy căm tức.
Cố Tu Nghĩa lại không nhận ra Kỷ Nguyễn tức giận, còn cười đi tới ôm cậu: "Tỉnh rồi?"
"Anh!..." Kỷ Nguyễn dừng một chút, miễn cưỡng áp xuống cơn tức giận, nghiêng đầu tìm cái gì.
Cố Tu Nghĩa đè lại vai cậu, thuần thục tìm tai nghe mang lên cho cậu, lại hôn lên khóe môi: "Nói đi bé cưng."
Kỷ Nguyễn một phen đẩy ra hắn!
Không đẩy nổi......
"Anh!..." Ngực cậu phập phồng vài giây, không thể không lựa chọn làm hòa với vòng tay rắn chắc đang ôm mình, chỉ vào môi: "Nhìn chuyện tốt anh làm đi!"
"Làm sao vậy? Anh nhìn xem," Cố Tu Nghĩa giống thật sự không hiểu, nâng mặt Kỷ Nguyễn lên quan sát: "Khá tốt mà, không trầy cũng không sưng."
"Nhưng mà rất đỏ!"
Kỷ Nguyễn tức chết rồi, hôm nay nhiều người như vậy, bộ dạng cậu thành thế này sao dám ra cửa.
"Không," Cố Tu Nghĩa cười rộ lên: "Không phải đâu, là anh thoa son cho em đó."
"...... Hả?"
Cố Tu Nghĩa nhìn bộ dáng ngốc ngốc của Kỷ Nguyễn mà dở khóc dở cười, dùng lòng bàn tay lau môi cậu: "Có phải cảm thấy dính dính không?"
Âm thanh của Kỷ Nguyễn hạ xuống: "Ừm...... Hình như là có chút?"
"Vừa rồi anh sợ môi em bị trầy da nên thoa một ít son dưỡng, có lẽ là có chút màu, nên nhìn mới đỏ như vậy." Cố Tu Nghĩa vỗ lưng cậu trấn an: "Không sao đâu bé cưng, chúng ta rửa đi là sạch."
Kỷ Nguyễn lúc này mới thoải mái, dừng một chút, lại cảm thấy có chút không đúng: "Sao anh lại có son môi?"
Lấy hiểu biết của cậu về Cố Tu Nghĩa, người này dù mùa đông khắc nghiệt đến đâu cũng sẽ không dùng son dưỡng.
"Anh nhờ Lý Tuy An mang đến," vẻ mặt Cố Tu Nghĩa ghét bỏ: "Không biết cậu ta sao lại dùng màu này."
"Ừm, vậy à......" Kỷ Nguyễn nhấp miệng.
Cố Tu Nghĩa nhìn bộ dáng cậu, bỗng nhiên nhướng mày, nhéo má cậu: "Nghĩ cái gì thế?"
Ánh mắt Kỷ Nguyễn mơ hồ: "Không có gì."
Cố Tu Nghĩa đột nhiên có loại cảm giác vui vẻ khi bị tra khảo, ôm Kỷ Nguyễn vào trong lòng, ai, ngoan quá, thưởng một cái ôm.
"Có khó chịu ở đâu không?" Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Kỷ Nguyễn: "Không say tàu chứ?"
Kỷ Nguyễn cảm nhận: "Hẳn là không, nhưng cảm giác trên người không có sức lực gì cả."
Cố Tu Nghĩa cười: "Nằm nhiều đương nhiên nên sẽ thế, nếu tỉnh ngủ thì đứng lên đi, anh mang em lên boong tàu một chút."
Kỷ Nguyễn cũng cảm thấy chính mình cần hoạt động một chút, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Kết quả bởi vì quá ngoan lại bị ôm gặm một ngụm.
Trước khi ra cửa, Kỷ Nguyễn cẩn thận rửa sạch miệng, nhưng trước sau cứ luôn không yên tâm, chốc chốc lại lấy điện thoại ra soi.
Cố Tu Nghĩa ôm cậu đi, bất đắc dĩ: "Được rồi, thật sự sạch lắm, một chút màu sắc cũng không có."
Không chỉ không còn hồng, thậm chí khôi phục lại bộ dáng thiếu huyết sắc, Cố Tu Nghĩa nhìn chằm chằm Kỷ Nguyễn, có hơi đau lòng, còn không bằng tô một chút son, ít nhất sẽ không nhìn ốm yếu như bây giờ.
Kỷ Nguyễn ngủ một giấc dậy, trên du thuyền đã không còn bộ dáng như ban sáng, người tới người đi vô cùng náo nhiệt.
Phần lớn bộ phận đều là những người Kỷ Nguyễn chưa từng gặp qua, nghe Cố Tu Nghĩa nói là người nhà bạn bè của ông cụ, cùng với những vị quan chức lớn hoặc là nhân vật nổi tiếng trong xã hội, thậm chí có cả phóng viên truyền thông.
Kỷ Nguyễn đi ngang qua một đợt, được Cố Tu Nghĩa bảo vệ trong vòng tay cự tuyệt phỏng vấn, đôi mắt cũng mở lớn thêm vài phần, ở bên tai Cố Tu Nghĩa nói nhỏ: "Long trọng như vậy sao?"
Cố Tu Nghĩa thản nhiên: "Ông nội yêu cầu, hy vọng có truyền thông đưa tin trực tiếp, tốt nhất là cho toàn bộ nhân dân cả nước đều biết, để mọi người cùng ăn mừng đại thọ 80 của ông."
Kỷ Nguyễn không thể hiểu được tâm tính này, cũng ngậm miệng không hỏi nhiều.
Khung cảnh trên boong tàu quả thực đẹp không sao kể siết, giờ đang là lúc chạng vạng, ánh mặt trời màu đỏ cam rực rỡ rơi xuống nước, mặt sông sóng sánh lấp lánh như có hàng ngàn viên đá quý.
Kỷ Nguyễn đi đến bên lan can nhìn xuống, phía dưới còn có một tầng nữa, mặt nước phẳng lặng, khó trách sao cậu không thấy say tàu một chút nào, nắng đẹp gió nhẹ, tốc độ chạy của thuyền chậm rì rì, gần như không cảm nhận được sự di chuyển.
Cố Tu Nghĩa thuận miệng nói: "Phía dưới chủ yếu là không gian cho thuyền viên, buổi tiệc diễn ra ở tầng trên, nếu không có chuyện gì họ sẽ không đi lên."
"Ừm." Kỷ Nguyễn nghe xong tò mò duỗi cổ nhìn xuống, quả nhiên thấy bên dưới có một vài người mặc đồng phục thủy thủ đi lại trên hành lang, người không biết còn tưởng bọn họ thật sự đang ở trên biển.
"Cái này cũng là ông nội yêu cầu," Cố Tu Nghĩa cười lắc đầu: "Cho dù thật sự không thể ra biển cũng phải làm sao cho thật giống, kể cả quần áo của thuyền viên."
Kỷ Nguyễn kinh ngạc cảm thán: "Ông ta bệnh như vậy rồi còn có thể nghĩ nhiều đến thế đúng thật là không dễ mà."
Tuy rằng đã chạng vạng, nhưng sức nóng của mặt trời vẫn không hề giảm, Cố Tu Nghĩa sợ cậu ở bên ngoài lâu, liền dắt cậu đi vào trong.
"—— lão Cố! Đang tìm cậu đấy!" Lý Tuy An cầm một ly champagne đi tới, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp.
"Lâu rồi không gặp nhỉ, Chủ tịch Cố." Cô gái cười chào hỏi.
Cố Tu Nghĩa gật đầu: "Lâu không gặp, Lê Viện, tùy tiện chơi, đừng khách sáo."
"Biết rồi."
Cố Tu Nghĩa ôm Kỷ Nguyễn giới thiệu: "Người này chính là bạn gái Lý Tuy An, Lê Viện. —— đây là người yêu tôi, Kỷ Nguyễn."
Cô gái xinh đẹp hào phóng cười với Kỷ Nguyễn, Kỷ Nguyễn cũng cười đáp lại.
"Hiện tại là vị hôn thê." Lý Tuy An ho một tiếng, sửa đúng lại.
Cố Tu Nghĩa nhướng mày: "Cầu hôn rồi?"
Lê Viện có chút ngượng ngùng mà cười cười: "Ngày hôm qua."
Cố Tu Nghĩa hiểu rõ gật gật đầu: "Chúc mừng các cậu."
Bên cạnh lại có người tới kính rượu, Cố Tu Nghĩa nói hai câu với Kỷ Nguyễn liền cùng Lý Tuy An đi xã giao, Kỷ Nguyễn và Lê Viện đi đến sô pha bên góc ngồi xuống.
Lê Viện đưa cho Kỷ Nguyễn một cốc nước chanh, thở phào một tiếng: "Rốt cuộc cũng được gặp em nha."
Kỷ Nguyễn nói lời cảm ơn tiếp nhận cái ly, mới vừa uống một ngụm, nghe vậy thì ngước mắt: "Chị biết em sao?"
"Đương nhiên rồi." Lê Viện khảy khảy lọn tóc xoăn dài, khí chất ung dung thản nhiên: "Chủ tịch Cố thường xuyên tìm Tuy An hỏi một chút vấn đề tình cảm, tỷ như làm thế nào cho bạn trai có cảm giác an toàn, làm sao để quan hệ thân mật gần gũi hơn, đại khái chính là Chủ tịch Cố muốn yêu đương thật tốt với em nhưng lại không biết phải làm sao."
Kỷ Nguyễn có chút giật mình: "Anh ấy thường xuyên hỏi những cái này sao?"
"Còn không phải sao?" Lê Viện thở dài rồi cười rộ lên: "Tuy An chính là thích ra vẻ trước mặt bạn bè, thực ra cũng chỉ là tên gà mờ, mỗi lần Chủ tịch Cố hỏi, anh ấy lại chạy về hỏi chị, thường xuyên qua lại như vậy, chị nghe tên em nhiều đến mức tai muốn đóng kén luôn."
Kỷ Nguyễn muốn cười, lại che miệng nhịn xuống: "Này...Bác sĩ Lý ngày thường thoạt nhìn có vẻ EQ cao, rất có kinh nghiệm yêu đương nha?"
"Anh ấy nào có?!" Lê Viện cười to: "Cái EQ kia của anh ấy, còn không phải do một tay chị huấn luyện suốt 3 năm sao, bằng không em nghĩ vì sao anh ấy và Chủ tịch Cố lại chơi chung với nhau?"
Thật sự là một đao chí mạng.
EQ của Cố Tu Nghĩa không thể nói là có vấn đề gì lớn, chẳng qua là không ổn định, khi thì thuần thục cao siêu làm người mặt đỏ tim đập, khi lại ngã thẳng xuống hẻm núi lớn ở Đông Phi, rất khó có thể duy trì trình độ.
Kỷ Nguyễn quả thực cảm thấy như gặp tri kỷ: "Chị nói đúng quá, chị Tiểu Viện."
Lê Viện xua xua tay: "Đúng rồi, son môi kia cũng là của chị."
Cô nói: "Hôm nay Chủ tịch Cố đột nhiên nhờ Tuy An mang đến một cây son, nhưng khi đó hai bọn chị đã ở trên xe, trong túi chị vừa lúc có hai cây, liền cho em một cái, em thấy sao? Chị cảm thấy dùng rất dễ chịu."
Nói đến cái này Kỷ Nguyễn lại thấy hơi xấu hổ, đúng là có dễ chịu, nhưng cái màu sắc kia thật sự không dám khen tặng.
Cậu cười ha ha: "Dùng tốt, rất dễ chịu."
"Đúng không?" Lê Viện nhận được sự đồng ý, tâm tình dâng cao: "Chỗ chị còn có một cây, em thích thì cứ giữ lấy mà dùng nha!"
Kỷ Nguyễn kinh hãi, vội vàng xua tay: "Không không không không cần, em ——"
Lời còn chưa dứt, cậu bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt lướt qua vai Lê Viện nhìn về phía sau, giữa mày hơi nhăn lại, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Lê Viện lập tức quay đầu lại, ngoại trừ khách khứa đi lại thì không thấy cái gì đặc biệt.
"Em... em sao vậy?" Cô hỏi.
Trái tim Kỷ Nguyễn nảy lên thình thịch.
Vừa rồi ở trong đám người, cậu thấy một bóng dáng rất quen mắt.
—— Lâm Thanh, người đã biến mất suốt mấy tháng qua.
Nhưng giây lát lướt qua, trong phút chốc liền biến mất ở trong đám người, thậm chí làm Kỷ Nguyễn cảm thấy là do mình hoa mắt.
Nhưng trong nháy mắt kia lại cực kỳ rõ ràng.
Kỷ Nguyễn chau mày, ánh mắt lần theo từng người trong đại sảnh, nhưng không tìm được bóng dáng kia.
Trong hội trường lớn như vậy, đám người đi lại như cá bơi trong hồ, bỗng có một giây tản ra, Kỷ Nguyễn thấy Bạch Việt đang cầm champagne đứng ở đó.
Anh ta mặc một bộ âu phục màu trắng, chậm rãi nhìn thẳng vào mắt Kỷ Nguyễn.
Chẳng lẽ là cậu nhìn Bạch Việt nhầm thành Lâm Thanh sao?
Không thể nào, hai người kia hoàn toàn không giống nhau, theo lý thuyết cậu hẳn không thể nhận sai người.
Nhưng Lâm Thanh hoàn toàn không đủ điều kiện để bước lên du thuyền này, trừ phi nhìn lầm, còn lại không thể nào là cậu ta.
"Kỷ Nguyễn?" Lê Viện chạm bờ vai của cậu, ánh mắt bắt đầu từ nghi hoặc trở nên có chút lo lắng: "Em không sao chứ?"
Kỷ Nguyễn lấy lại tinh thần, nhìn Lê Viện cười cười: "Không có việc gì, chỉ là em.... thấy người quen."
Bạch Việt bưng ly rượu hướng về phía Kỷ Nguyễn, trong mắt hồ nghi: "Vừa rồi cậu nhìn tôi?"
"...... Không có." Kỷ Nguyễn có chút tâm phiền ý loạn.
Bạch Việt nhướng mày, hiển nhiên không tin.
Kỷ Nguyễn thở dài, không thể không áp xuống nghi hoặc trong lòng, tùy tiện chọn một đề tài: "Đúng vậy, bức thêu anh đặt ở chỗ tôi đã làm xong, có cần tới kiểm tra một chút không?"
Từ sau hôm gặp ở trung tâm thương mại, Bạch Việt không xuất hiện thêm lần nào trước mặt Kỷ Nguyễn, có lẽ là cảm thấy mất mặt.
Anh ta nghiêng nghiêng đầu, sắc mặt trở nên không tốt lắm, miễn cưỡng mở miệng: "Được thôi, cậu dẫn tôi đi xem đi."
Bức thêu kia đã được Tống Lĩnh mang theo tới đây, hiện tại hẳn là cũng ở trong phòng, Kỷ Nguyễn đang muốn đứng dậy gọi cho Tống Lĩnh, trong đại sảnh bỗng vang lên một bản nhạc êm dịu.
Ngay sau đó, tấm rèm nặng trịch trước cửa sổ sát đất được kéo lên, ánh đèn trong phòng chợt tối lại, toàn bộ ánh sáng tập trung trên đài cao phía trước sảnh.
Một người hộ lý đẩy xe lăn chậm rãi tiến lên, trên xe lăn không ai khác ngoài nhân vật chính của buổi tiệc mừng thọ hôm nay —— Cố Xương Vân.
Lê Viện đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Sợ là hai người không kịp rồi."
Cố Xương Vân thay một chiếc áo màu đỏ tươi, trên mặt vải lụa thêu những chữ phúc tinh xảo, miễn cưỡng giúp cho khuôn mặt khô héo của ông ta có một chút không khí vui mừng.
Trên đài còn có một người đàn ông mặc âu phục giày da, tay cầm microphone, hẳn là MC chủ trì được mời đến.
Chờ sau khi Cố Xương Vân thong thả đi đến giữa đài, người MC trào dâng nói những lời chúc mừng tốt đẹp một phen, rồi sau đó ngồi xổm bên người Cố Xương Vân, tươi cười mời ông ta nói hai câu.
Cố Xương Vân thoáng nghiêng đầu nhắm ngay microphone, còn chưa mở miệng đã phát ra những tiếng thở ồ ồ nặng nề, giống như tiếng quái thú nằm sâu trong hang động phát ra.
Ông ta nói từng câu từng chữ khàn khàn chậm rãi: "Hoan nghênh các vị đến đây.... Không cần câu nệ... Tận hưởng tùy thích...."
Trong phòng chợt yên tĩnh, những người đã lâu không gặp Cố Xương Vân không ngừng trao đổi những ánh mắt kinh ngạc, không thể tin được người đã từng nắm giữ Cố thị một tay che trời nay lại là bộ dáng bệnh tật nguy kịch như vậy.
Vị MC vô cùng chuyên nghiệp, bỏ qua bầu không khí im lặng và vẻ khiếp sợ của những người dưới đài, cười to hai tiếng, vui vẻ nói: "Nghe nói con cháu của ngài đều đã dụng tâm chuẩn bị thọ lễ, ngài có muốn nhìn xem một chút không?"
Đây rõ ràng là kịch bản đã được chuẩn bị sẵn, Cố Xương Vân lại làm như không biết gì, ra vẻ ngạc nhiên vui mừng: "Vậy sao? Vậy nhìn xem tâm ý bọn nhỏ thế nào."
Giống như ông ta thật sự là một vị trưởng bối hòa ái.
Vẻ mặt các vị khách khác nhau, nhưng vẫn phối hợp mà nhiệt liệt vỗ tay hưởng ứng.
Nghiễm nhiên là khung cảnh chủ nhà và khách khứa vui vẻ hòa khí.
Có lúc trong nháy mắt, Kỷ Nguyễn cảm thấy có một tầm mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mình, cậu nghiêng đầu, Bạch Việt đứng bên cạnh vẫn luôn ôm cánh tay nhìn lên phía trên đài.
Chung quanh các vị khách vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ với hiện trạng của Cố Xương vân, căn bản không ai chú ý đến cậu, cậu quay đầu lại, trong lòng có cảm giác bất an nặng nề.
Bỗng nhiên, có một bàn tay leo lên bả vai Kỷ Nguyễn.
Sống lưng Kỷ Nguyễn cứng đờ, gần như theo bản năng mà run rẩy hất văng ra.