PHIÊN NGOẠI 2Edit: HYBeta: ClaretVụ rời giường hồi sáng làm Thẩm Mộ Xuy cứ nhìn máy quay là thấy xấu hổ.
Cô lúng túng chào mọi người rồi đi ăn sáng với Du Tuỳ, ăn xong hai người lên đường ra sân bay luôn.
Đến nơi họ mới gặp được hai nhóm khách mời còn lại.
Lúc Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ đến, sân bay rất đông người nhưng nhờ có nhân viên kiểm soát nên tình hình vẫn tương đối ổn.
Sau khi đăng ký xong xuôi, hai người lên máy bay.
Du Tuỳ ngồi xuống rồi đưa một ly nước cho Thẩm Mộ Xuy, cô nhấp một ngụm.
Hành động của hai người rất tự nhiên, cũng không phải show ân ái gì cả nhưng lại khiến người trông thấy vô cùng hâm mộ.
“Em nghỉ ngơi một lát đi.”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Em buồn ngủ.”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Em buồn ngủ.”
Du Tùy xoa đầu cô: “Vậy em ngủ đi.” Anh thuận tay đỡ đầu Thẩm Mộ Xuy lên vai mình. Thẩm Mộ Xuy dụi dụi, tìm được chỗ thoải mái rồi liền nhắm mắt ngủ.
Fans cẩn thận phát hiện, suốt cả đoạn đường Thẩm Mộ Xuy ngủ, Du Tùy không hề nhúc nhích, anh cúi đầu đọc kịch bản, còn không cả xoay đầu.
【 Huhuhu không biết sao em thấy cảm động vì hành động này thế không biết.】
【 Tui cũng vậy, rõ ràng họ chẳng show ân ái nhưng mà xem ngọt chết đi được.】
【 Không thể không nói, Tùy Thần chiều Thẩm lão sư ghê cơ. 】
【 Aaaaaaa mấy chuyện thường ngày như này mị có xem mấy trăm lần cũng được.】
【 Tui muốn hỏi một xíu, Tuỳ Thần anh có mỏi cổ không? 】
…
Tất nhiên Du Tùy mỏi cổ chứ, nhưng anh cũng không hề nhúc nhích. Khi ở bên ngoài Thẩm Mộ Xuy rất khó ngủ ngon, chỉ cần anh động đậy tí thôi là cô sẽ tỉnh ngay, thế nên Du Tuỳ cũng không nhúc nhích.
Tầm hơn một giờ sau, Thẩm Mộ Xuy mới mơ màng ngủ dậy.
Cô cúi đầu, ngái ngủ hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”
Du Tùy nhìn cô: “Dậy rồi à?”
“Vâng.” Thẩm Mộ Xuy làm nũng: “Nhưng vẫn hơi buồn ngủ.”
Du Tuỳ cụp mắt cười, bẹo má cô: “Thế em có muốn ngủ thêm lúc nữa không?”
“Thôi ạ.”
Thẩm Mộ Xuy quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, bầu trời trong xanh, từng đám từng đám mây trắng lớn đập vào mắt cô, vô cùng xinh đẹp.
Cô thốt lên: “Hôm nay trời đẹp ghê.”
Du Tuỳ nhìn theo: “Đúng thật.”
Thẩm Mộ Xuy cười: “Chắc là vì tụi mình đi chơi đúng không?”
Du Tuỳ hùa theo: “Đúng vậy.”
Cuộc trò chuyện của hai người nghe thật trẻ con, nhưng lại tràn đầy sức sống.
Mới đầu Thẩm Mộ Xuy chưa quen với chuyện làm gì cũng bị quay, nhưng mấy tiếng sau cũng bình thường trở lại.
Sau khi máy bay hạ cánh, tổ tiết mục sắp xếp cho họ lên xe, đến địa điểm quay đầu tiên.
Nửa tháng ghi hình chia làm bốn địa điểm, mỗi chỗ quay vài ngày để trải nghiệm cảm giác du lịch khác với cuộc sống yêu đương thường ngày.
Địa điểm đầu tiên là một cổ trấn nổi tiếng, vừa vào đến thôn, Thẩm Mộ Xuy đã vô cùng ngạc nhiên trước vẻ đẹp của dãy nhà cổ kính đã được bảo tồn lâu đời.
“Đẹp quá.”
Du Tùy nhìn cô, “Buổi sáng còn đẹp hơn, trông như thể được mây mù bao bọc ấy.”
“Giống như trên Thiên Đình ấy hả?”
Nhân viên quay phim bên cạnh bị Thẩm Mộ Xuy chọc cười, fans xem livetream càng cười to hơn nữa.
【 Mị đã hiểu vì sao Thẩm lão sư lại được nhiều người yêu thích vậy rồi, tính tình đã đáng yêu như thế, cách nói chuyện còn đáng yêu hơn nữa chứ!! 】
【Thích chị Thẩm quá đi mà, quả nhiên đầu óc của người sáng tạo nghệ thuật thật phong phú!】
【Em mà là Tuỳ Thần á, có một cô người yêu bảo bối như thế thì ngày nào em cũng vui chết mất, cả thế giới em cũng mang tặng cô ấy luôn.】
【Thím lầu trên đừng mơ nữa, Tuỳ Thần truy sát thím giờ đấy.】
【Tâm hồn thú vị nghìn người mới có một đó, Thẩm lão sư quá thú vị.】
【Ở cạnh chị Thẩm chắc không bao giờ biết chán là gì mất. 】
.....
Du Tùy phụ họa: “Có cảm giác ấy thật.”
Hồi trước anh đã từng quay phim ở đây, nên biết sáng trưa chiều tối sẽ như thế nào.
Thẩm Mộ Xuy bật cười, không ngờ Du Tuỳ sẽ hùa theo mình, khoé môi cô nhếch lên, không nhịn được nói: “Thế anh là gì trên Thiên Đình?”
Du Tuỳ nghĩ ngợi, nhìn cô: “Em cho anh ở vị trí nào?”
Thẩm Mộ Xuy nháy mắt: “Tuỳ tùng bé nhỏ của em?”
Thế mà Du Tuỳ không hề ghét bỏ, gật đầu nghiêm túc: “Vị trí này cũng được đấy, ngày nào cũng đi theo công chúa.”
“Em không muốn làm công chúa đâu.”
“Sao thế?”
Thẩm Mộ Xuy nhíu mày: “Trong TV công chúa nào cũng bị bắt đi hoà thân.”
Cô nhìn Du Tuỳ: “Lỡ em bị bắt đi hoà thân thì phải làm sao?”
Du Tuỳ rất biết nghe lời, ngồi hầu chuyện với cô: “Thì để tuỳ tùng bé nhỏ đi cướp dâu.”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Hai người vừa nói vừa cười, còn chọc cho mọi người cười lây, cuối cùng cũng đến địa điểm quay.
Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ đến sớm, những nhóm khách mời khác còn chưa đến, tổ tiết mục chuẩn bị một chỗ cho họ nghỉ ngơi, một khoảng trống rộng, ánh mặt trời xuyên qua tán lá rọi xuống khoảng đất trống, bóng lá bị ánh mặt trời chiếu xuống mặt đât trông vô cùng thú vị.
Không bao lâu sau, hai nhóm khách mời còn lại cũng đến.
Thẩm Mộ Xuy và họ chào hỏi nhau, tổ tiết mục tiện tay sắp xếp rút thăm luôn.
“Ủa còn rút thăm nữa hả?” Bối Nguyệt tò mò.
Ứng Hạo gật đầu: “Có khả năng tổ tiết mục muốn chúng ta tranh giành nhau.”
Dư Âm cười hỏi: “Sao bảo để chúng ta có cảm giác trải nghiệm yêu đương lãng mạn cơ mà, lỡ rút trúng nhà không tốt thì yêu đương lãng mạn đâu ra nữa.”
Đạo diễn thẳng thừng: “Thử trải nghiệm không khí yêu đương lãng mạn kiểu khác, cũng giống thế thôi mà.”
Mọi người: “…”
Ứ chịu đâu.
Dù thế quy định vẫn là quy định, có không thích thì cũng phải làm theo.
Hơn nữa, ngoại trừ nơi ở rút thăm quyết định, Thẩm Mộ Xuy và mọi người không được tự do dùng tiền của mình, tổ tiết mục sẽ phát cho mỗi đôi một khoản vốn, xem họ dùng số tiền ấy trải qua cuộc sống yêu đương thế nào.
“Ai đi rút thăm thế?”
“Để nữ đi đi.”
Ba nữ khách mời nhìn nhau, Thẩm Mộ Xuy nói: “Mọi người trước đi.”
Dư Âm cười: “Thế theo thứ tự tuổi tác nhé?”
“Vâng.”
Dư Âm thở dài: “Thế thì chỉ có chị đầu tiên thôi.”
Bối Nguyệt và Thẩm Mộ Xuy cười, nhìn cô ấy rút thăm, tiếp theo là Bối Nguyệt, cuối cùng mới đến Thẩm Mộ Xuy.
Dư Âm mở ra cái thứ nhất, cũng không úp mở gì cả, cô vừa mở ra, mọi người òa lên: “Nhà đẹp quá đi!”
Thẩm Mộ Xuy nhìn qua, nhà đẹp thật, ảnh chụp rất đẹp.
Bói Nguyệt cũng không tệ, mà vận may Thẩm Mộ Xuy không tốt, rút trúng một căn nhà khá đơn sơ.
【 Ha ha ha ha ha ha nhìn khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc của chị Thẩm kìa. 】
【 Bé cười chết mất, chị Thẩm đáng yêu quá đi! 】
【 Wowwww Dư Âm may mắn thật đấy, nghe nói căn nhà kia có cái cổng siêu to luôn. 】
【 So sánh một chút đi, chị Thẩm và Tùy Thần thật là một đôi tình nhân nhỏ số khổ mà. 】
【 Ha ha ha ha ha ha ha ôi mẹ ơi cặp đối số khổ. 】
Đạo diễn phát tiền: “Đây là số tiền của mọi người trong ba ngày rưỡi, gần bốn ngày sinh hoạt đấy.”
Thẩm Mộ Xuy mở ra nhìn, Du Tùy hỏi: “Bao nhiêu tiền thế em?”
“500 tệ?”
“Đạo diễn? Chỉ có 500 tệ thôi sao!!!”
Các khách mời đồng loạt gào lên.
Đạo diễn: “Đúng vậy.”
Mọi người: “…”
“Mỗi 500 tệ thì sống thế nào được, có phải chúng tôi còn phải đi mua đồ ăn nữa không?”
“Tất nhiên rồi.”
Đạo diễn: “… Nhiệm vụ không nhiều lắm đâu.”
Dư Âm là một MC chính hiệu, từ sáng đã nhìn thấu được tổ đạo diễn: “Ừ thì nhiệm vụ sẽ không nhiều, nhưng chắc chắn sẽ làm khó chúng ta!”
Đạo diễn: “…”
Ông bất lực, hết đường cãi.
Ứng Hạo, Đinh Ngạn và Du Tùy an ủi: “Đến đâu hay đến đó vậy.”
“Đúng rồi.”
Đạo diễn nhìn về phía bọn họ: “Không được ăn cơm cùng nhau, trừ khi tổ đạo diễn quy định mới được, nếu không là không được ăn cơm.”
Ông đây biết thừa thể nào cũng có vài người không biết nấu cơm nhé.
Ứng Hạo và Bối Nguyệt nhìn nhau, trừng mắt đạo diễn: “Đạo diễn, ông quá đáng thật!!!”
Đạo diễn xua tay: “Yêu đương bình thường cũng phải học tí nấu nướng mà.”
Thẩm Mộ Xuy không nhịn được cười.
Đạo diễn nhìn cô: “Nếu tôi nhớ không lầm thì Thẩm lão sư không biết nấu cơm.”
Đạo diễn vừa dứt lời, tràn ngập những dòng bình luận: 【 Tay chị Thẩm của tụi này là để nấu cơm đấy à!! 】
【Em trai đã từng nói, tay chị Thẩm là báu vật vô giá, không dùng để nấu cơm được.】.
Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
【 Em trai ơi, giờ là lúc em nên xuất hiện đó.】
【 Em trai mau mau đến đây, ở đây có người bắt chị gái cậu nấu cơm nè!! 】
【 Chắc Tùy Thần sẽ nấu cơm thôi, có vẻ còn khá ngon đấy chứ. 】
…
*Bản edit của team Trác chỉ đăng tại [email protected] và ramyeornm.wordpress*Thẩm Mộ Xuy cạn lời, nháy mắt: “Tôi thì không rồi, nhưng bạn trai tôi thì có đấy.”
Đạo diễn: “…”
Du Tùy phụ họa cho bạn gái: “Tay Thẩm lão sư không hợp nấu cơm.”
Đạo diễn tiếp tục: “…”
Ông ghét bỏ xua tay: “Hai cô cậu đi đi nhanh lên, tôi không muốn ăn cơm chó của hai người ở đây đâu.”
“Khó lắm.” Thẩm Mộ Xuy nói có sách mách có chứng: “Chú còn phải ăn rất nhiều là đằng khác.”
Đạo diễn quá mệt rồi.
Sau khi bọn họ tiến vào nơi ở của mình, Thẩm Mộ Xuy đứng ở cửa nhìn, quay lại nhìn Du Tùy: “Anh thấy thế nào?”
Căn nhà rất nhỏ, nhìn đã biết cũ dột, nhưng cũng may còn có được cái sân be bé, trông cũng không tệ.
“Vẫn còn tốt.”
Du Tùy xoa đầu cô: “Vào xem thử trước đã.”
“Vâng.”
Cả hai vào nhà, trong nhà hơi bẩn.
Thẩm Mộ Xuy thở dài: “Phải quét dọn mới vào ở được.”
Du Tuỳ cười: “Anh quét dọn hả?”
Thẩm Mộ Xuy: “…Thế để em dọn cũng được.”
Du Tuỳ vội vàng nói: “Thôi không cần đâu, em ra ngoài ngồi một lúc là được.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì cả.”
Du Tùy nhìn cô: “Ở đây bụi lắm, ra ngoài trước đi, anh dọn một lát là sạch ngay ấy mà.”
Thẩm Mộ Xuy nhìn vào camera, chỉ chỉ Du Tuỳ đằng sau, nói nhỏ: “Các bạn fan của Tuỳ Thần đừng mắng tui nhé, đấy là Tuỳ Thần của mọi người không cho tui làm đấy nha. Hơn nữa tui là kiểu phá nhiều hơn làm, nên là để tui ra ngoài chơi thì tốt hơn. Đành để Tuỳ Thần của mọi người chịu khó chút vậy.”
Du Tuỳ: “…”
Fans: “…”
Người yêu anh đã nói đến thế rồi, tụi này còn có thể làm sao bây giờ nữa, chỉ còn nước chiều theo mà thôi!
Thế nhưng Thẩm Mộ Xuy ra ngoài rồi cũng không đi đâu chơi thật.
Cô dạo quanh một vòng, còn hỏi thăm tin tức nữa.
“Có phải đồ ăn mua trong thôn rẻ lắm không?”
Nhân viên quay phim không nói câu nào.
Thẩm Mộ Xuy lẩm bẩm: “Mình làm thân với hàng xóm thì có được sang ăn ké cơm không nhỉ?”
Nhân viên quay phim: “…Đạo diễn bảo không được ăn chực.”
Thẩm Mộ Xuy hơi ngạc nhiên: “Ơ, đạo diễn bảo không được ăn cơm chung với nhau chứ có bảo không được sang hàng xóm ăn chực đâu?”
Nhân viên quay phim: “…”
Hình như…là bug thật.
Bấy giờ đạo diễn đang xem máy theo dõi, ông cũng mệt lắm rồi.
Chị Thẩm này, trông cũng đáng yêu ngoan ngoãn đấy, tại sao lại là một cái bug hả giời!!
Lúc Thẩm Mộ Xuy đi về, nhà cửa đã sạch sẽ ngăn nắp.
Cô thấy vậy, quay lại nhìn Du Tuỳ: “Có nàng tiên ốc trong nhà chúng ta à?”
Du Tuỳ: “Ừ, vì em mà đến đấy.”
*
Chuyện tiên ốc: https://truyendangian.com/su-tich-nang-tien-oc/