Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bên Em Tháng Đổi Năm Dời - Thẩm Mộ Xuy

PHIÊN NGOẠI 3

Edit & Beta: Lemon

【 a a a a a a đây là cách gọi gì đây!! Nàng tiên ốc,! Vì em mà đến!!! Ô ô ô Thẩm lão sư, bây giờ có thể xông lên cho Tùy Thần một nụ hôn được không ạ. 】

【 Thẩm lão sư nhanh lên nào!!! 】

【 chịu không nổi chịu không nổi!! Cặp đôi này ngọt chết đi được. 】

【 nóng quá đi! Rõ ràng là thấy người khác yêu đương, sao tôi lại nóng như vậy! 】

【trùi ui! Huhu hai tiểu khả ái có thể kìm chế một chút được không hả! Trái tim ma ma chịu không nổi! 】

……

Người xem livetream hô chịu không nổi, nhưng cố tình lại khống chế được muốn xem tiếp, yêu đương ngọt ngào như vậy ai mà không muốn chứ.

Tôi không có, vậy nhìn người khác yêu đương ngọt ngào cũng được.

Thẩm Mộ Xuy bị Du Tùy chọc cười, cong cong môi: “Đương nhiên là của em.”

Cô nhìn chung quanh nhìn một vòng, nhỏ tiếng nói: “Vừa rồi em đi ra ngoài dạo một vòng hỏi thăm hàng xóm rồi.”

“Người ta nói sao em?”

Thẩm Mộ Xuy nghĩ nghĩ nói: “Họ nói nếu chúng ta cần thì có thể mua của họ, bọn họ đều tự trồng rau.”

Nàng bám vào Du Tùy bên tai, nhỏ giọng nói: “Bất quá đạo diễn nói không được phép.”

“Nhưng chúng ta có thể lén mua nha.”

Du Tùy: “……”

Đạo diễn: “……”

Cô cho rằng tôi không nghe thấy hả! Micro vẫn còn mở đó!!

Fans trong phòng livetream đều nghe được, bị Thẩm Mộ Xuy chọc cười vui vẻ.

Du Tùy mỉm cười, duỗi tay chỉ chỉ micro trên áo cô: “Đạo diễn có thể nghe thấy lời em nói.”

Nụ cười trên mặt Thẩm Mộ Xuy hơi cứng đờ, khụ một tiếng nói: “Là em cố ý để ông ấy nghe thấy đó, hơn nữa em cảm thấy chúng ta mua đồ ăn của thôn dân mua là chúng ta thông minh tài trí nghĩ ra được, đều là tiền tài giao dịch, cũng không phải lấy không, vì sao không thể.”

Du Tùy tán đồng lời bạn gái nói: “Ừm, hẳn là được phép.”

“Nếu bọn họ không cho chúng ta liền đi tố cáo bọn họ.”

“Được.”

Hai người kẻ xướng người hoạ, làm cho đạo diễn tức đến muốn “Hộc máu”. Một mình Thẩm Mộ Xuy thì thôi đi, Du Tùy còn mọi chuyện dung túng, đây quả thực chính là…… không có biện pháp khống chế cục diện.

Đạo diễn thực mệt mỏi.

Hai người trò chuyện một hồi, không bao lâu đã trải xong chăn đệm, hai người cũng đều mệt mỏi cả rồi.

Tổ tiết mục quả nhiên giống như Lý Lộ đoán, phòng cho mỗi tổ khách quý đều chuẩn bị hai cái giường, chắc cũng là vì không muốn mọi người tranh luận chuyện cùng giường trước hôn nhân.

Tuy rằng đã là năm 9012 rồi, đa số tư tưởng mọi người đều đã tiến bộ hơn, nhưng để tránh xảy ra tranh cãi cho nên biện pháp tốt nhất chính là tách ra ngủ.

Thẩm Mộ Xuy ghé trên giường: “Không biết bên chỗ mấy chị Dư Âm thế nào rồi.”

Du Tùy nhìn cô: “Em nghỉ ngơi đi, buổi chiều 5 giờ chúng ta lại đi ra ngoài.”

“Thời gian tập hợp là mấy giờ nhỉ, không phải nói buổi chiều còn có nhiệm vụ sao?”

Du Tùy “Ừm” một tiếng: “Để anh xem.”

Đạo diễn: “???”Hai người xem cũng chưa xem liền nói 5 giờ mới ra cửa?!

Các người thật quá đáng!!!

Du Tùy liếc mắt, gật đầu nói: “Bốn giờ rưỡi tập hợp, vậy bốn giờ dậy.”

“Vâng.”

Thẩm Mộ Xuy hơi mệt, trực tiếp bò trên giường không tới một lát đã ngủ rồi.

Người xem nhìn Du Tùy sau khi cô ngủ liền đứng dậy, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.

Mọi người im lặng xem, tò mò Du Tùy đang muốn làm gì đây.

Du Tùy đứng ngoài phòng, nhìn cửa sổ cũ nát trước mặt một lúc lâu mới xoay người rời đi.

Nhìn Du Tùy vào cửa hàng, hỏi ông chủ tiệm tạp hóa có màn cửa không, mọi người mới biết được hóa ra anh muốn làm gì.

Thừa dịp bạn gái ngủ rồi mới đi mua màn, đây rốt cuộc là đàn ông tốt phương nào vậy!!!

Sao các cô không có!

Tức giận nga!!

Ông chủ nhìn anh: “Chỗ tôi không có bán.”

Du Tùy nhướng mày: “Đơn giản một chút cũng không có sao?”

“Không có, tiệm tạp hóa sao có màn.”

Nghe vậy, Du Tùy gật đầu, cười hòa nhã: “Cảm ơn chú, vậy xin hỏi ở đâu có bán ạ?”

Ông chủ chỉ chỉ: “Cách đây hơi xa. Phải tới siêu thị lớn bên kia, ngồi xe qua đó phỏng chừng mất hai ba mươi phút.”

Du Tùy hiểu rõ: “Cảm ơn ông chủ.”

Người quay phim đi theo anh ra tiệm tạp hóa, cố ý hỏi: “Tùy Thần ở đây không có bán, anh còn muốn mua không?”

Du Tùy bật cười, liếc mắt nhân viên quay phim: “Anh nói xem.”

Nhân viên quay phim: “Nhưng tổ tiết mục không cung cấp xe.”

Du Tùy: “Tôi biết.”

Anh dừng một chút, móc di động ra nhìn sang người quay phim: “Tổ tiết mục không có nói không thể xin giúp đỡ đúng không?”

Đạo diễn: “???”

Nhân viên quay phim: “???”

Fans đang xem livetream: “???”

【 ha ha ha ha ha ha ha ha Tùy Thần cơ trí. 】

【 hiện tại tôi có thể tưởng tượng ra sắc mặt đạo diễn có bao nhiêu khó coi ha ha ha ha ha cười chết! 】

【 trùi ui, Tùy Thần thông minh quá đi. 】

【 tuy rằng không nói rõ có thể xin giúp đỡ, nhưng cũng không có quy định không thể để cho người khác đưa tới, nếu nói như vậy đồ ăn cũng có thể để người ta đưa qua sao. 】

【 tuy rằng cảm thấy Tùy Thần thông minh, nhưng như vậy thật sự có chút làm ra vẻ. 】

【 các người thì biết cái gì, Thẩm lão sư ngủ không ngon, chẳng lẽ Tùy Thần sẽ không sốt ruột sao? 】

Du Tùy không nghĩ tới mình chỉ có một hành động cũng có thể làm khán giả ồn ào cãi nhau.

Sau khi đạo diễn nói không được, anh gật gật đầu trầm tư: “Được rồi, không thể nhờ người đưa qua, tôi đã biết.”

Mọi người không thể hiểu được nhìn anh trở về căn phòng nhỏ tồi tàn, còn thuận đắp chăn cho Thẩm Mộ Xuy, lúc này mới trở lại chiếc giường nhỏ của mình nghỉ ngơi.

Một buổi sáng, cũng cứ như vậy trôi qua.

*

*Bản edit của team Trác chỉ đăng tại [email protected] và ramyeornm.wordpress*

Buổi chiều lúc Thẩm Mộ Xuy tỉnh ngủ Du Tùy vẫn còn đang ngủ.

Cô nhìn camera, lại nhìn người đàn ông đang ngủ, lúc này mới rón ra rón rén đứng dậy rời đi.

Thẩm Mộ Xuy xoa xoa mặt, lập tức từ trong phòng đi ra ngoài.

Cô nhìn nhân viên quay phim cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi: “Có phải Du Tùy mới vừa ra ngoài không?”

Nhân viên quay phim sửng sốt: “Đúng vậy, không phải cô ngủ rồi sao?”

Thẩm Mộ Xuy cười cười: “Có cảm giác anh ấy đi ra ngoài.” Cô dừng một chút, nhỏ tiếng hỏi: “Anh ấy đi đâu vậy?”

Nhân viên quay phim chỉ chỉ cửa sổ: “Tùy Thần nói không có màn cửa cô sẽ ngủ không sâu, có sao Thẩm lão sư?”

Thẩm Mộ Xuy ngẩn ra, gật gật đầu: “Có.”

Cô ngượng ngùng cười cười: “Tôi có chút không quen.”

Ví dụ như hôm nay, cô ngủ cũng không ngon.

Cô nhìn cửa sổ trống không trước mặt, lại nhìn sang nhân viên quay phim: “Không tìm được phải không?”

“Đúng vậy.”

Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy gật gật đầu, hỏi tiếp: “Tiệp tạp hóa gần đây không có à?”

“Không có.”

Cô “ồ” một tiếng, hiểu rõ cười: “Được rồi, cảm ơn anh.”

Nói rồi cô đi ra ngoài.

Nhân viên quay phim sửng sốt, vội vàng đi theo: “Thẩm lão sư muốn đi đâu vậy?”

Thẩm Mộ Xuy cúi đầu cười: “Đi dạo xung quanh thôi.”

“Không đợi Tùy Thần dậy sao?”

“Anh ấy mệt rồi, để ảnh nghỉ ngơi thêm một lúc đi, dù sao cũng còn chưa tới giờ mà.” Cô quay đầu nhìn về phía nhân viên quay phim: “Sao vậy, có phải anh cho rằng hai chúng tôi không thể tách ra không?”

“……có loại cảm giác này.”

Thẩm Mộ Xuy cười tự nhiên: “Là tôi ỷ lại Tùy Thần, nhưng tôi cũng không phải một em bé to xác.”

Đúng là đa số thời gian cô đều ỷ lại Du Tùy, nhưng Thẩm Mộ Xuy cũng có thể tự gánh vác, cô biết mình lúc nào nên làm cái gì.

Hai người đi ra bên ngoài, đi một lúc đột nhiên Thẩm Mộ Xuy đối diện một người.

Cô sửng sốt, hai người liếc nhau.

“Lệ Thừa?”

Lệ Thừa sửng sốt, gật đầu: “Chị dâu, anh em đâu.”

Thẩm Mộ Xuy ngượng ngùng, nhìn đồ cậu cầm trên tay: “Cậu cầm gì trên tay vậy?”

Lệ Thừa: “Màn cửa.”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

【 a a a a a a đại soái ca này gọi Thẩm lão sư là chị dâu? 】

【ôi mẹ ơi!! Đại soái ca này là em trai Tùy Thần hả?!! Nhưng sao lại không cùng một họ. 】

【 khoan đã…… sao đại soái ca này nhìn quen quen nhỉ?!! Chẳng lẽ không có ai thấy giống tôi sao?! 】

【 ôi ôi, đây không phải Phó giám đốc tập đoàn công nghiệp thuyền biển đây sao, trước kia rất nhiều hoạt động anh đều tham dự qua, anh ấy vậy mà là em trai Tùy Thần?! 】

【 chờ một chút, không cẩn thận phát hiện một bí mật kinh thiên động địa, Tùy Thần của tôi……gia tài trăm tỷ?? 】

【mịa nó! Không phải nói Tùy Thần của mị không có bối cảnh sao?! 】

【 Đờ mờ…… để đại tổng tài tới đưa màn cửa, cũng chỉ có Tùy Thần mới làm được thôi. 】

Thẩm Mộ Xuy nhìn về phía Lệ Thừa: “Nhưng tổ tiết mục không cho bạn bè người thân đưa đồ tới.”

Lệ Thừa: “Anh nói chị đưa em một trăm tệ là được.”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Cô quay đầu nhìn về phía ống kính: “Có thể chứ?”

Nghĩ nghĩ, cô vội vàng hỏi: “Cũng đã đưa qua rồi, chúng tôi cũng đã trả tiền, có thể chứ?”

Đến nước này rồi đạo diễn còn có thể nói cái gì đây.

Tất nhiên trả lời được.

Đạo diễn thực mệt tâm.

Cũng may người xem livetream cũng không nói gì, mặt khác hai tổ khách quý đều có màn cửa, bọn họ nhờ bạn đưa qua một cái, còn dùng tiền mua, chuyện này cũng bình thường thôi.

Lệ Thừa không ở lại lâu, đưa màn cửa cho Thẩm Mộ Xuy liền rời đi.

Lúc Thẩm Mộ Xuy cầm màn cửa trở về, đúng lúc Du Tùy vừa thức dậy đang chuẩn bị đi tìm cô.

“Em đi đâu vậy.”

Du Tùy duỗi tay xoa xoa tóc cô.

Thẩm Mộ Xuy bật cười: “Chúng ta treo màn lên đi, vừa rồi em gặp Lệ Thừa, anh gọi cậu ấy tới đây.”

Du Tùy “Ừm” một tiếng: “Đúng lúc cậu ấy đang ở gần đây nên anh có gửi một tin nhắn, anh không nghĩ tới cậu ta lại tự mình tới đây.”

Thẩm Mộ Xuy nhướng mày: “Vậy nhất định cậu ấy sẽ đến, không chừng còn muốn thuyết phục anh về nhà nữa đấy.”

Du Tùy: “……”

Hai người treo màn xong cũng đến thời gian tập hợp.

Mỗi tổ khách quý đều có một phòng livetream, lúc tập hợp thì hợp thành một phòng livetream.

Nhìn ba tổ khách quý, các fan miễn bàn có bao nhiêu thỏa mãn.

Buổi chiều thật ra không có chuyện gì lớn, tổ tiết mục tổ chức một đám người đi bắt cá.

Hai mắt Thẩm Mộ Xuy sáng rực lên: “Bắt cá được rồi chúng tôi có thể tự nấu ăn phải không?”

Đạo diễn: “Có thể.”

Các fan: 【 Thẩm lão sư vừa nhìn chính là cao thủ bắt cá nha. 】

【 nhìn vẻ mặt Thẩm lão sư tôi cảm thấy hẳn là chị ấy rất lợi hại. 】

Dư Âm có chút chán nản: “Bắt cá à, trước nay chị chưa bao giờ làm cả.”

Thẩm Mộ Xuy hứng thú bừng bừng: “Không sao không sao, em biết.”

Đạo diễn: “…… Không thể chia cho những người khác.”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Bối Nguyệt: “Đạo diễn thật quá đáng!”

Thẩm Mộ Xuy đôi mắt xoay chuyển, kéo hai người nhỏ giọng nói thầm: “Bắt trước rồi nói sau.”

Không bao lâu sau sáu người đã đứng bên ao cá.

Thẩm Mộ Xuy cũng không quá bận tâm hình tượng, trực tiếp nằm bò xuống nhìn: “Không nhiều cá lắm.”

Du Tùy dở khóc dở cười kéo cô dậy, phủi phủi bùn đất trên quần áo cô: “Dơ.”

“Dơ chỗ nào.” Thẩm Mộ Xuy liếc anh: “Anh dám chê em?”

Du Tùy nhướng mày, cúi đầu hôn cô một cái: “Không chê.”

Anh nhéo nhéo mũi cô, cười nói: “Cho dù dơ cũng bạn gái anh.”

Thẩm Mộ Xuy: “……Ồ.”

Khóe môi cô cong lên: “Anh đừng xuống nước, để em đi cho, lần này em che chở cho anh.”

Du Tùy gật gật đầu, mặt mày che giấu ý cười: “Được, em cẩn thận đấy.”
Nhấn Mở Bình Luận