Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà

Edit: Aeng-앵

Giang Tấn tắm xong, đi xuống nhà, Hứa Tiếu Vi đã đợi sẵn trong phòng khách.

Hứa Tiếu Vi muốn quay lại ngay khi gửi lại ví nhưng bị dì Vương chặn lại, nói rằng Giang Tấn có chuyện với cô nên cô đã đợi Giang Tấn ở phòng khách.

Giang Tấn bước xuống cầu thang, hai tay chống lên tay vịn màu nâu sẫm, áo ngủ vung lên khi bước xuống, áo ngủ màu xám đen dài đến mắt cá chân quấn chặt lấy anh. Giang Tấn tản bộ đến đầu cầu thang, thấy một người phụ nữ đang đứng trước cửa trượt của vườn cây ăn quả.

Cô không mặc áo khoác, chỉ mặc áo len màu be ở thân trêи cùng váy lụa, ánh trăng trắng bạc chiếu vào người khiến Hứa Tiếu Vi giống như tỏa sáng, cùng làn gió từ cửa sổ đang mở thổi vào, thổi bay buông xuống làn váy.

Giang Tấn ghé vào bên cạnh cô, Hứa Tiếu Vi quay đầu nhìn anh, chỉ vào trong vườn dâu tây hỏi Giang Tấn: "Tôi có thể vào không?"

Khi Hứa Tiếu Vi nói, đôi mắt cô đen láy như bầu trời đêm đầy sao, cực kì giống những bọn trẻ đang hỏi người lớn xem chúng có được ăn đồ ngọt không. Giang Tấn gật đầu đồng ý mà không do dự.

Giang Tấn muốn nói gì đó, cô gái bên cạnh anh đã mở cửa chạy vào vườn cây ăn quả.

Vườn cây được chia thành hai phần, một nửa có hoa và một nửa có trái dễ trồng. Vừa rồi trời mưa mấy ngày liên tiếp, trêи cỏ lác đác hạt mưa, Hứa Tiếu Vi chạy tới, váy dài xẹt qua cỏ, hạt mưa bị váy dài hút đi, cô vội vàng nâng váy lên để hưởng thụ những sự tươi mới của dâu tây, thiếu chút nữa lòng bàn chân trượt té ngã.

Giang Tấn đút tay vào túi quần, nhỏ giọng nhắc nhở cô: "Cẩn thận một chút."

Dì Vương nghe thấy âm thanh từ vườn cây ăn quả, liền vội vàng ra khỏi bếp, lau tay trêи tạp dề muốn bảo Hứa Tiếu Vi đi ra. Ba chữ 'Hứa tiểu thư' vừa thoát ra khỏi cổ họng, đã bị Giang Tấn chặn lại.

Dì Vương nhìn cô gái hái dâu trong vườn một cách vô thực, nhưng sau khi biết chuyện, bà không nói gì. Vườn cây ăn quả có ý nghĩa đặc biệt đối với tiên sinh nhà cô. Cô nhớ rằng lúc trước một người hầu dọn vệ sinh đã vào nhầm vườn cây ăn quả. Giang Tấn đã rất tức giận khi biết về điều đó. Anh ấy đã bỏ người đó ngay trong ngày và khử trùng toàn bộ vườn cây ăn quả.

Kể từ lúc đó, không ai ngoại trừ dì Vương được vào biệt thự, ngày thường cũng là dì Vương chăm sóc hoa trái trong vườn.

Đánh giá những gì xảy ra hôm nay, dì Vương biết rõ rằng Hứa Tiếu Vi đã ở lặng lẽ không một tiếng động mà xâm nhập vào thế giới của tiên sinh nhà cô, vào thời điểm mà bản thân họ cũng không biết.

Dì Vương vì bận rộn nên nhớ ra điều gì đó, liền báo cáo với Giang Tấn rằng mấy ngày nay luôn có người lạ ngồi xổm chụp ảnh Hứa Tiếu Vi. Cuối cùng, dì Vương nói với suy đoán của chính mình, "Thưa ngài, có phải là lão gia..."

Vẻ mặt Giang Tấn cứng lại một chút," Tôi e rằng lần này không phải là ông ta. "

Dì Vương:" Ai vậy? Có thể biết cô Hứa sống ở đây không."

Không thể nào là paparazzi.

"Giang Thịnh."

Giang Thịnh là anh trai cùng cha khác mẹ của Giang Tấn. Giang Tấn từ nhỏ ở Giang gia lớn lên, cha mẹ hắn đối xử với hắn rất tốt,Giang Tấn cho rằng chính mình là người hạnh phúc nhất trêи đời khi tin dữ tới.

Sau khi tốt nghiệp tiểu học, cha mẹ mua bánh kem về chúc mừng thì tối hôm đó, một người phụ nữ đến mang một bé trai đến nhà gây sự, tuyên bố nói đứa trẻ trong tay cô ta cũng là con của Giang Diệp. Sự thật thì từ nhiều năm trước, Giang Diệp đã có quan hệ với người phụ nữ này trước khi ông kết hôn với mẹ Giang. Thật sự thì người phụ nữ này đã sinh một đứa trẻ mà ông không hề hay biết và được nuôi dưỡng một cách bí mật. Trêи thực tế, cô ta đã tiếp cận Giang Diệp từ vài năm trước và yêu cầu rất nhiều tiền.

Đêm đó, Giang Mã vốn luôn hiền lành đã cãi nhau rất lớn với Giang Diệp, Giang Tấn tuy còn nhỏ nhưng lần đầu tiên nhìn thấy mẹ mình kϊƈɦ động như vậy, hắn liền biết được tầm quan trọng của vấn đề, nắm lấy Giang Thịnh bảo cậu cút ra ngoài.

Giang Thịnh năm đó cũng vào năm trung học cơ sở, nổi loạn, không hề sợ hãi Giang Tấn, một người so với hắn lùn hơn một mẩu, Ngươi có cái gì tư cách kêu ta cút, tính ra ta so ngươi lớn hơn, ngươi còn phải là kêu ta một tiếng "ca ca!"

Sau đó, mẹ Giang bởi vì Sự việc này khiến cơ thể bị kϊƈɦ thích, nằm liệt giường cho đến nay và cuối cùng qua đời vì bạo bệnh. Năm thứ hai, Giang Diệp kết hôn với mẹ của Giang Thịnh, khi đó chỉ cần Giang Tấn quan tâm hay muốn giữ gìn đồ vật nào thì Giang Thịnh đều sẽ lấy các loại danh nghĩa để phá hủy từng món một, từ món đồ chơi, mô hình rồi lại đến các phụ nữ sau này.

Nửa tháng trước, cha hắn đột nhiên ra lệnh cho anh về nhà, và mọi chuyện rất đơn giản là đều nói về Hứa Tiếu Vi.

Giang Thịnh đã bí mật điều tra hắn, biết rằng Giang Tấn đã ký kết với Hứa Tiếu Vi và sắp xếp một nơi ở cho cô ấy sau đó nhân cơ hội để báo cáo với Giang Diệp.

Còn Giang Diệp lại là người rất sĩ diện, đặc biệt quan tâm đến gia đình, ông sẽ không thể nào cho phép một người phụ nữ có quá khứ đen tối kết hôn với Giang Tấn, liền lạnh lùng ra lệnh cho Giang Tấn nếu hắn nhất định muốn cưới cô, đừng trách ông sẽ xuống tay với cô.

Giang Diệp là một thương nhân, Giang Tấn đã nhìn ra phương pháp, hắn nhớ tới lời cha hắn nói với hắn ngày đó, hai tay đút túi lặng lẽ nắm chặt thành nắm đấm, thậm chí trong mắt cũng tràn đầy chua xót.

Anh ngăn dì Vương đang chuẩn bị rời đi, ra lệnh: "Chuyển đồ của Hứa Tiếu Vi lên phòng ngủ chính trêи tầng 2. Từ giờ trở đi, một ngày ba bữa cô ấy đều ăn ở đây, làm phiền dì rồi."

Dì Vương thoạt nhìn không hiểu ý của Giang Tấn, nhìn Giang Tấn đối với Hứa Tiếu Vi trong vườn cây ăn quả nói: "Chơi đủ rồi thì tiến vào, tôi có việc cùng cô nói."

Dì Vương nhìn bóng dáng Giang Tấn trở lại phòng khách, và ngay lập tức dường như hiểu ra điều gì đó.

Dường như mùa xuân đang đến gần.

- -----

Năm phút sau, Hứa Tiếu Vi bưng mới chiến lợi phẩm vừa hái đi vào phòng bếp rửa sạch, sau đó dùng khăn sạch lau đi rồi mang ra, nhìn thấy Giang Cẩm đang ngồi trêи sô pha gõ bàn phím, cô đột nhiên lao vào phòng bếp như một con thỏ vội vàng bưng đĩa hoa quả.

Giang Tấn nhìn cô, "..."

Sợ hắn ăn dâu của cô?

Ngây thơ.

Trong khoảng năm phút, Giang Tấn đã lưu tài liệu và ấn huyệt thái dương sưng tấy của mình. Hứa Tiếu Vi vừa ra khỏi bếp liền đi tới sô pha nhét dâu tây vào miệng, sau khi ngồi xuống, cô tự nhiên cầm một quả dâu tây tươi mọng nước trong đĩa đưa lên miệng Giang Tấn, "Dâu tây ngọt quá, muốn ăn một quả không? Tôi vừa rửa bằng nước muối, rất sạch sẽ. "

Giang Tấn nghe thấy âm thanh quay qua nhìn, môi dưới vừa vặn ở trêи ngón trỏ cầm quả dâu của cô, nhìn dọc theo cánh tay mảnh khảnh của cô, Hứa Tiếu Vi khẽ cười mở miệng. Nó cũng chứa dâu tây, đôi môi ngập trong nước ép dâu tây, và chúng trông thật đỏ giống hệt như son môi hồng hào dưới ánh sáng.

Thấy ánh mắt Giang Tấn thâm trầm, hầu kết trêи dưới lăn lộn.

Bầu không khí yên lặng trong vài giây, Hứa Tiếu Vi chợt nhận ra Giang Tấn không thích ăn những thứ người khác đã lấy, cô vừa muốn rút tay về thì nghe thấy tiếng "Muốn", tiếp theo quả dâu trong tay cô đã bị ăn mất.

Hứa Tiếu Vi:!!!

Tình huống như thế nào, không phải bảo là không thích ăn những đồ mà người khác chạm qua sao?

HỨa Tiếu Vi ngẩn ra, hai mắt tròn xoe ngồi ở tư thế ban đầu, nhìn Giang Tấn nhai dâu vài lần, Hứa Tiếu Vi hít một hơi thật sâu, sau đó thu tay lại như không có chuyện gì hỏi anh: "...Ăn ngon không? "

Giang Tấn ăn dâu tây trong miệng một cách không vội vàng trước khi nhận xét, "Cũng được."

Hứa Tiếu Vi vẻ mặt 'quả nhiên là cái câu trả lời này', nói "À" rồi lại đưa dâu tây lên, vui vẻ khua chân múa tay lên.

Giang Tấn không thích đồ ngọt, vị dâu hơi ngọt nhưng anh vẫn không tiếp thu được, cầm cốc cà phê trêи bàn uống một hơi cạn sạch, lại nhìn thấy bộ dáng khua chân múa tay của cô, nghĩ thầm: Cô gái này là sinh vật gì vậy, ăn trái dâu tây thôi mà tự nhiên có thể vui vẻ đến như thế.

Giang Tấn đặt cốc xuống, khoanh chân lại, lần đầu tiên chân thành hỏi cô: "Theo tôi biết, trong sáu năm qua cô hoang mang, bối rối và gặp nhiều chuyện xấu. Tại sao cô có thể mỉm cười vui vẻ như vậy?"

Hứa Tiếu Vi nghe vậy liền dừng lại khi cô ấy đang lấy khăn giấy, "Anh có biết vì sao tôi lại được gọi là Hứa Tiếu Vi không?"

Giang Tấn: "..."

Làm thế nào mà tôi biết được.

Hứa Tiếu Vi lấy khăn giấy lau nước trêи cánh tay, giữa môi cô vẫn còn một nụ cười chưa tiêu tán, "Đó là cái tên mà mẹ tôi đã đặt cho tôi, mẹ nói rằng hãy luôn mỉm cười ngay cả khi đối mặt với những điều khó khăn. Thượng đế sẽ không bao giờ bỏ mặc một người luôn thích cười. Ai cũng thích cười. Chỉ là ngày xui xẻo hơn mọi hôm thôi, vậy sao ta không mỉm cười và vui vẻ như mọi hôm nhỉ? "

Giang Tấn liền trêu cô, "Cười nhiều sẽ dễ dàng hình thành nếp nhăn ở khóe mắt đấy."

"???"

Đây là cái câu trả lời gì vậy!!

Hứa Tiếu Vi rất không hài lòng với lý luận mà anh nói, liền đem mặt co lại gần anh, "Anh xem ta có sao? Không có đi."

Cô nhìn anh ta không nói nên lời, "Tôi luôn tin rằng Chúa đã giao cho tôi một con dao bởi vì phái sau anh ẩn giấu một cái bánh kem thật lớn nha.

"Cho nên a, anh cũng nên cười nhiều lên. Lúc nào cũng chỉ có một khuôn mặt thật khó coi. Ba tôi nói người như vậy sau này khó lấy được vợ. "

Giang Tấn: "..."

Trong khi nói chuyện, Hứa Tiếu Vi đã vươn tay chọc anh, đặt hai ngón tay lên môi Giang Cẩm, đẩy đôi môi thẳng tắp của anh thành một đường vòng cung.

Tay Hứa Tiếu Vi sau khi rửa dâu có hơi lạnh, Khi mới vừa gặp phải Giang Tấn, cái chạm lạnh lùng khiến anh không tự chủ nhíu chặt đôi lông mày lại, ánh mắt thâm thúy và có vài phần kinh ngạc.

Hứa Tiếu Vi đối với bản thân lần thứ hai không khống chế được hành vi của mình liền âm thầm đấm ngực, rồi sau đó xấu hổ và lễ phép thu hồi tay, cùng hắn xin lỗi, "Thật xin lỗi."

"Không có gì."

Hứa Tiếu Vi thu tay lại rồi ngồi bắt chéo chân, hai tay bưng bắt trái cây. Không biết trong lòng suy nghĩ chuyện gì mà biểu cảm trêи khuôn mặt lại vô cùng xuất sắc.

Giang Tấn thu hết mọi hình ảnh vào trong đáy mắt, môi mỏng chậm rãi cong lên không một tiếng động nhưng lại rất nhẹ nhàng.

Im lặng vài phút, Hứa Tiếu Vi không biết nhớ tới điều gì, ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Tấn, "Vừa nãy anh bảo có chuyện muốn nói với tôi, làm sao vậy?"

Giang Tấn cầm hộp thuốc lá trêи bàn lấy ra một cái, châm lửa, hít một ngụm rồi mới nói: "Ngày mai chuyển qua đây."

- ---------------

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Tấn: Sợ tôi ăn mất dâu tây của em ư? Đừng lo, một hôm nào tôi sẽ trồng lại dâu tây trêи người em sau!

__________

Mong các bạn sẽ có những giây phút đọc truyện hay.

Nếu thích hãy để lại ngôi sao nhỏ⭐ và COMT để tạo động lực cho chúng tớ tiếp tục làm truyện nhé!

#Aeng앵
Nhấn Mở Bình Luận