Edit: OHara
Sau ba ngày ở thị trấn C, mỗi ngày Hứa Tiếu Vi đều dậy sớm để cùng Trần Tương đi chợ mua đồ ăn, đi tới những nơi gần thì Trần Tương đều mang Hứa Tiếu Vi theo, còn đến nơi nào xa hoặc đông người Trần Tương sẽ để Hứa Tiếu Vi ở nhà chờ và về, trong lòng Hứa Tiếu Vi cũng ngầm hiểu rõ mà không nói ra, như thể hai mẹ con cô không cần nói cũng hiểu được tâm tư của đối phương.
Trần Tương chưa bao giờ lo lắng việc mình đưa cô ra ngoài sẽ khiến bà cảm thấy mất mặt, cũng không sợ ở cái nơi nhỏ bé này lại có người vây quanh muốn xin chữ ký, nhưng bà ấy cũng biết những chuyện xảy ra gần đây, nên không muốn để Hứa Tiếu Vi về nhà còn phải chịu áp lực bao vây.***
Mấy ngày nay không ở thành phố W, tối nào trước khi đi ngủ Hứa Tiếu Vi cũng nhận được điện thoại Giang Tấn gọi đến, bất kể là thứ mấy trong tuần, điện thoại Giang Tấn gọi đến chưa bao giờ trễ chỉ một phút, hắn dường như biết rõ thói quen sinh hoạt của Hứa Tiếu Vi, biết cô thích chơi điện thoạt trước khi đi ngủ, cũng biết đồng hồ sinh học của cô.
Hôm nay lúc ăn tối, Trần Tương đột nhiên nhắc tới chuyện của Giang Tấn với Hứa Tiếu Vi: "Tiểu Vi, sếp của con họ Giang à?"
"Dạ."
"Anh ta có phải có ý với con hay không?"
"Khụ ——"
Hứa Tiếu Vi kịp chuẩn bị gì đã bị hỏi đột ngột vậy khiến cô bị sặc, đợi bình thường trở lại, mới nói: "Mẹ ơi, cái logic này của mẹ từ đâu mà ra vậy."
Nhưng mà hắn có phải có ý với cô không, chuyện này......!Hứa Tiếu Vi nghiêm túc suy nghĩ.
Vào ngày công chiếu, hắn hình như đang muốn tỏ tình thì bị điện thoại đánh vang lên ngắt lời, sau đó chuyện này cũng không còn nhắc tới nữa.
Ngày hôm đó, mỗi một chữ mà Giang Tấn nói với mình, Hứa Tiếu Vi đều nhớ rõ trong lòng, nàng nghĩ, nếu tối đó không xảy ra chuyện bị lộ ảnh, thì có lẽ cô sẽ thú nhận với hắn, sau đó đem đem tất cả sự thật của mình nói cho hắn mất.
Cô biết Giang Tấn có tâm tư với mình, cô vốn dĩ không quá quan tâm đến câu nói chúng ta bên nhau đi, chỉ là sau chuyện bị lộ ảnh chụp hôm ấy, Hứa Tiếu Vi dần dần cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn không xứng với Giang Tấn, mấy ngày nay cô cũng ý thức được mình đang trốn tránh hắn, nghĩ là nói chuyện như vậy thôi cũng được rồi, vậy nên đến nay hai người cũng chưa tiến triển thêm bước nào.
"Mẹ cũng không phải là đồ ngốc, bây giờ làm gì có cái công ty nào ký hợp đồng nghệ sĩ mà còn nhân tiện hỗ trợ giúp gia đình họ? Mấy ngày nay Giang tổng đều không ngừng kêu người tặng đồ cho mẹ." Trần Tương chỉ về mấy cái túi chồng chất như núi ở một góc: "Nè, những cái đó đều là Giang tổng kêu người đưa tới, chỉ thiếu nước Giang tổng tự đưa mình đến đây thôi, mẹ cũng cảm thấy ngại.
Vậy mà con còn nói người ta không có ý với con?"
Hứa Tiếu Vi nhìn góc phòng, mấy túi đồ đều được chất đống ngăn nắp ở trong góc, mấy món đồ ấy đều không phải là vật gì mắc tiền, đa phần đều có giá khá rẻ.
Hứa Tiếu Vi nhìn thấy không khỏi lộ ra nụ cười tươi.
Có đôi khi cô cảm thấy, tâm tư Giang Tấn có khi còn tinh tế hơn cả mình.
Hắn biết Trần Tương sẽ không nhận mấy món đồ mắc tiền, cho nên mấy món hắn gửi tới đều là các nhu yếu phẩm* cho sinh hoạt hàng ngày hơn nữa giá cả rất phải chăng, làm vậy mới khiến Trần Tương không có lý do để chối từ nên bà không thể không nhận.
[ *Nhu yêu phẩm: sảm phẩm cần thiết.
]
Hứa Tiếu Vi thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Không chừng là người ta có ý với mẹ thì sao."
Vừa mới dứt lời, Hứa Tiếu Vi đã bị đánh thật mạnh vào đầu: "Con bé này, con nói hươu nói vượn* gì đấy! Muốn ăn đòn à?"
[ *Nói hưu nói vượn: nói tào lao ]
Hứa Tiếu Vi ngậm miệng vừa xin lỗi vừa gắp đồ ăn cho Trần Tương: "Dạ dạ con sai rồi, cho người miếng thịt, xin người bớt giận, là có ý với con chứ không có ý với mẹ, là con sai, được không?"
Trần Tương ăn miếng thịt Hứa Tiếu Vi gắp, chờ Hứa Tiếu Vi ngồi lại chỗ cũ, hai người mới tiếp tục ăn cơm, nhưng trong lòng Trần Tương vẫn còn nhớ thương đề tài vừa rồi, lúc dọn chén đũa còn hỏi Hứa Tiếu Vi: "Con và Giang tổng thật sự không ở bên nhau à?"
Hứa Tiếu Vi thành thật đáp: "Không có nha."
"Vậy thì tốt."
Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và WordPress của Tiệm Sách Haulawu.
Thấy Trần Tương thở phào nhẹ nhõm, Hứa Tiếu Vi tò mò: "Mẹ, sao mẹ lại thở ra như vậy?"
Trần Tương bưng chén dĩa trên bàn vào bếp: "Hai người các con bất kể là về phương diện gia đình hay các phương diện đều có cách biệt rất lớn, mẹ nghe nói Giang lão chủ tịch là một nhân vật tàn nhẫn, còn Giang phu nhân là vợ nhỏ, quan hệ với Giang tổng cũng chẳng ra gì, mẹ không muốn sau này con gả qua đó sẽ chịu khổ."
Hứa Tiếu Vi nhỏ giọng phản bác: "Người con gả là Giang Tấn người chứ đâu phải gả cho người nhà anh ta......"
"Vậy cũng không được." Trần Tương bỗng chốc lạnh lùng nói: "Yêu đương và kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cho dù đối phương có yêu con bao nhiêu, thương con nhiều như thế nào, thì sau khi kết hôn đều là sẽ thay đổi, con và cậu ta thân phận quá khác biệt, hơn nữa bây giờ cậu ta vẫn là ân nhân của con, con làm sao biết được hảo cảm bây giờ của con đối với cậu ấy có phải là biết ơn hay không.
Dù sao mẹ cũng không đồng ý việc con và cậu ta quen nhau, nếu như bây giờ các con không bên nhau, vậy thì tốt rồi, còn nói, nếu như đã ở bên nhau rồi......!Mẹ với cậu ấy phải tâm sự với nhau."
- --------
Sau khi đi bộ cùng Trần Tương sau bữa tối trở về, Hứa Tiếu Vi liền trầm mình ở trong phòng, trong đầu lẩn quẩn câu nói Trần Tương nói với cô sau bữa ăn.
Thật ra suy nghĩ trong lòng Trần Tương Hứa Tiếu Vi đều hiểu rõ, bà là mẹ của cô, trong lòng Hứa Tiếu Vi nghĩ như thế bà làm sao mà không biết chứ, chỉ là Trần Tương lo lắng Hứa Tiếu Vi vì sự giúp đỡ của Giang Tấn mà bị sự biết ơn nhất thời chi phối tình cảm rồi đem cả đời giúp lại Giang Tấn.
Nhưng Trần Tương cũng không biết rằng, tình cảm của Hứa Tiếu Vi đối với Giang Tấn sớm đã là chân tình, đã không còn loại ân tình kiểu này nữa rồi.
Càng cố chấp với chuyện này, trong lòng Hứa Tiếu Vi càng bực bội, tắm xong, Hứa Tiếu Vi theo thói quen muốn lấy điện thoại ra lên Weibo, số lượng tin nhắn đã nhảy lên thành 999+, cô cũng không có có sức đi quan tâm mấy tin tức kia, trực tiếp nhấn vào nick name W đã gửi tin nhắn cho cô.
Rực rỡ..
Sau khi vụ việc kia bị lộ ra, mỗi ngày W đều sẽ gửi tin nhắn cho cô, có khi là là nhắc nhở ăn canh gà có khi là truyện cười hoặc có khi là giải tỏa tâm tư giúp cô, từ sau khi Hứa Tiếu Vi quay lại giới giải trí, W vẫn luôn thầm lặng làm bạn trên Weibo của cô, trước nay đều để lại tin nhắn trên Weibo khi cô có tâm sự, nhưng cũng gửi tin nhắn cho cô mỗi ngày, giống như là thoi quen sinh hoạt như đánh rang rửa mặt vậy, là việc mõi ngày đều phải làm.
Hứa Tiếu Vi đối với nick name này vô cùng quen thuộc, trăng cá nhân của đối phương vô cùng sạch sẽ, ngoại trừ một ít fan và một vài người theo dõi nổi bật, Weibo cũng không có đăng bài viết gì, cực kỳ giống một tài khoản phụ*.
[ *Từ gốc: tiểu hào 小号 nghĩa là cái kèn nhỏ là ngôn ngữ mạng ý chỉ những tài phụ (baike.baidu) ]
Hứa Tiếu Vi mới vừa nhắn tin trả lời, thì thấy Giang Tấn gọi đến.
Giang Tấn buông văn kiện trong tay, nghe thấy bên tai là giọng nói nhẹ nhàng: "Đang rất vui vẻ à?"
"Cứ cho là vậy đi." Hứa Tiếu Vi vừa bôi kem dương da vừa trả lời diện thoại: "Anh làm việc xong rồi sao?"
"Ừm." Giang Tấn liếc đống tài liệu cần xử lý trên bàn: "Mới vừa xong."
"Đã muộn vậy rồi sao," Hứa Tiếu Vi nhìn thời gian: "Anh ăn cơm chưa?"
Giang Tấn không chút nghĩ ngợi đáp: "Ăn rồi."
~~~~~~~~~~
Ông chú Giang nói xạo mà như thật
~~~~~~~~~~
????????08/08/2020 - 08/08/2021
OHara làm chương này mà Haullyn chen vô đây để up tặng các cậu đó, iu chưa iu chưa
~~~~~~~~~~
Mong các bạn sẽ có những giây phút đọc truyện hay.
Nếu thích hãy để lại ngôi sao nhỏ⭐ và COMT để tạo động lực cho chúng tớ tiếp tục làm truyện nhé!.
#OHara.