Edit: Thyfina
Đoạn Di mặc chiếc váy màu đỏ rực đi về phía Hứa Tiếu Vi, dừng bước ở trước mặt Hứa Tiếu Vi, khuôn mặt mang nét cười tỏ ý chào hỏi, đôi mắt tỉ mỉ quan sát lễ phục của cô từ trên xuống dưới, tầm mắt bỗng xẹt qua chân giày cao gót Hứa Tiếu Vi, bên môi ý cười cũng gia tăng thêm vài phần.
“Tiểu Vi, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi.” Đoạn Di cố ý không quan tâm đến Sài Dật ở kế bên, thân thiện mà cùng với Hứa Tiếu Vi ôn chuyện cũ: “Sau này chị sẽ về nước phát triển, về sau cơ hội chúng ta gặp mặt sẽ càng ngày càng nhiều, bây giờ em cũng cứ như ngày trước có gì không hiểu có thể tìm chị, chị luôn hoan nghênh.”
Con ngươi Hứa Tiếu Vi thoáng chốc gợn sóng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào đôi mắt của đối phương: “Vậy chị cũng đừng chê tôi phiền.”
Sài Dật ít nhiều cũng hiểu biết đến quan hệ của hai người, cô âm thầm quan sát trong chốc lát, mới từ từ mà lên tiếng: “Đoạn Di? Cô không nghe nói em gái của cô Đoạn Lam hãm hại cô Hứa à? Lần này cô tới đây là muốn xin lỗi hay chỉ là chào hỏi thôi đây?”
Vẻ mặt Đoạn Di vẫn không đổi luôn duy trì nụ cười: “Thật ra tôi chưa bao giờ nghĩ em gái mình lại là loại người này, nếu sớm biết Tiểu Vi sẽ bị nó hãm hại tôi nên về nước sớm một chút mới phải, như vậy Tiểu Vi sẽ không chịu tổn thương một lần nữa.”
“Phải rồi, có chị ở bên cạnh em sẽ không xảy ra chuyện gì nữa” Hứa Tiếu Vi nói: “Dù sao chị cũng là người đại nghĩa diệt thân* chưa kịp bưng tai giả điếc đã nhẹ nhàng giở thủ đoạn làm người ta mất đi trụ cột tinh thần rồi.”
[*Đại nghĩa diệt thân: câu này muốn nói tới những người vì đại nghĩa mà người thân cũng giết nhé.]
Hứa Tiếu Vi nói vạy Đoạn Di nghe một chút liền hiểu, cô ta dường như không nghĩ đến Hứa Tiếu Vi vừa gặp đã bắt đầu nói ra những lời nhắm vào cô ta, Đoạn Di hơi buông xả khóe miệng, nhất thời muốn lên tiếng phản biện, Sài Dật bỗng nhiên nhớ tới cái gì, liền nói với cô ta: “Đúng rồi, vừa rồi tôi thấy cô cùng sếp công ty Thịnh Thế – Giang Thịnh trò chuyện rất vui vẻ, mối quan hệ của hai người có vẻ không tầm thường?”
Ánh mắt Đoạn Di bình tĩnh khẽ lướt qua khuôn mặt Sài Dật: “Chỉ là đối tác trên hợp đồng thôi, không có quan hệ tốt như Tiểu Vi và Giang Tấn đâu.”
Sở dĩ Đoạn Di nói vậy là có hai mục đích, một là thông qua việc này sẽ xác định được chuyện này là thật hay giả bằng cách quan sát Hứa Tiếu Vi, hai là cô ta vốn biết Sài Dật và Giang Tấn lúc trước có tai tiếng, nhân cơ hội này muốn cho Hứa Tiếu Vi và Sài Dật sinh ra hiểu lầm.
Thực lực của Đoạn Di và Sài Dật đều không phân cao thấp, hai năm trước ở buổi trao giải thưởng Kim Chi đáng lẽ ra ngôi vị Ảnh hậu phải là của Sài Dật với số phiếu theo đầu ở trước đó, nhưng trước lễ trao giải một đêm, ban tổ chức lại thông báo với Sài Dật người đứng đầu bản xếp hạn đã thay đổi, trong nháy mắt Đoạn Di đã dành được hơn 3000 số phiếu và đạt được ngôi vị ảnh hậu.
Sài Dật trà trộn vào ngành giải trí đã nhiều năm nên nhìn thấu được rất nhiều quy tắc, chưa nói đến chỉ một đêm mà số phiếu lại đột nhiên tăng vọt khó có thể tin, không chỉ thế ban tổ chức dường như sớm đã chuẩn bị thái độ từ trước, Sài Dật cố ý điều tra chuyện này một phen.
Sau này cũng bởi vì Đoạn Di đi nước ngoài nên chuyện này cũng không được ai nhắc tới.
Sài Dật nhìn ra mục đích trong lời nói của Đoạn Di, lập tức dựa theo ý tưởng kịch bản của Đoạn Di giả mô giả thức ‘ chất vấn ‘ mối quan hệ giữa Hứa Tiếu Vi và Giang Tấn, hai người ở trước mặt Đoạn Di trình diễn một hồi cuối cùng cũng kết thúc.
Buổi đấu giá từ thiện bắt đầu một cách trật tự dưới sự dẫn dắt của người dẫn chương trình, Giang Tấn không ngồi cạnh Hứa Tiếu Vi mà có một Sài Dật đang ngồi giữa hai người.
Ngay từ đầu Sài Dật trong nội tâm còn cảm thán ông chủ Giang rất ân cần và biết suy nghĩ, nhưng năm phút sau…… Sài Dật lại không ngừng hối hận vì sao chính mình lại ngồi ở chính giữa hai người bọn họ, cô ấy cảm thấy bóng đèn này thật sự……rất sáng nha.
Tuy nói là Giang Tấn và Hứa Tiếu Vi không có quang minh chính đại ở trước mặt cô làm ra chuyện gì, nhưng cả hai đều nhìn nhau rất có ẩn ý, lúc sau Giang Tấn còn đem di động đưa cho Hứa Tiếu Vi, hai người hoàn toàn không coi ai ra gì cứ như vậy gửi tin nhắn qua lại nói chuyện phiếm, Sài Dật bị kẹp ở giữa hô hấp càng ngày càng có chút khó khăn.
Ước chừng qua bảy phút, người chủ trì đọc xong bản thảo mời vật phẩm đấu giá đầu tiên, Sài Dật rốt cuộc chịu đựng không nổi, liếc mắt nhìn thấy Giang Nhất Thành đang ở bên cạnh Giang Tấn vẻ mặt đồng cảm mà nhìn nhìn cô, cô liền đứng dậy, cung kính nói với Giang Tấn: “Thật ngại quá giám đốc Giang, tôi có chút việc muốn nói với Giang Nhất Thành, có thể đổi chỗ không?”
Sài Dật đổi chỗ ngồi xuống, mới hung hăng mà thở ra một hơi dài: “Giảm thọ, giảm thọ mà.”
Giang Nhất Thành nhìn cô cười: “Tiểu cô nương, tôi thông cảm với cô, cẩu lương của ông chú Giang và Tiểu Vi không phải ai cũng có thể ăn.”
“Nếu muốn tôi nhường cho anh ăn?”
“Không được, tôi không ăn nổi cẩu hương hoàng gia tôn quý này đâu nha.”
Giang Tấn và Sài Dật đổi chỗ xong cả hai liền cất điện thoại, hai mắt nghiêm túc nhìn bản đấu giá trên đài vật phẩm, lắng nghe những người trên khán đài giơ biển giá, Giang Tấn âm thanh bất động mà mở miệng nói chuyện cùng Hứa Tiếu Vi: “Cha vừa mới gọi điện cho anh, tìm anh có chút việc xử lý.”
Hắn giải thích lý do vừa rồi không có ở đó, đây là thói quen được hình thành sau khi Giang Tấn ở cùng Hứa Tiếu Vi, Giang Tấn biết Hứa Tiếu Vi luôn không có cảm giác an toàn, cho nên khi hắn đi làm cái gì đều sẽ nói với Hứa Tiếu Vi trước tiên, hoặc là có việc rời đi ngay thì sau khi trở về cũng sẽ bổ sung thêm vài câu giải thích, dường như lịch trình mỗi ngày Giang Tấn đều sẽ nói cho Hứa Tiếu Vi biết, phòng ngừa cô tìm không thấy hắn lại khiến cho cô suy nghĩ lung tung.
Dừng lại một chút, Giang Tấn bổ sung: “Đã gặp Đoạn Di rồi?”
“Ừ.” Hứa Tiếu Vi khẽ lướt mắt liền thấy khuôn mặt hơi nghiêng của Giang Tấn, bên môi hiện lên một tia cười nhợt nhạt: “Cuối cùng cũng gặp lại.”