Edit: O’Hara
Giang Tấn cầm quà đứng sang một bên, lần đầu tiên mang vẻ mặt không đồng nhất với tâm tình, nở một nụ cười không mấy gượng ngạo, thấy Trần Tương có ý bài xích với thái độ của mình, hắn cũng không nói gì, chỉ mỉm cười bỏ đồ xuống, nói rằng chỉ đưa Hứa Tiếu Vi về nhà rồi sẽ đến công ty làm việc.
Trần Tương vẫn thờ ơ như cũ, tiếng “ừm” còn chưa kịp phát ra thì bà đã thấy Hứa Tiếu Vi kéo Giang Tấn vào nhà: “Anh đã cho cả công ty nghỉ Tết Âm Lịch thì còn việc gì để làm nữa, dì Vương cũng về nhà ăn Tết rồi, vả lại trời đã tối anh đi về cũng không an toàn. Nếu không phiền thì cứ ở đây mấy ngày đi, cũng đâu phải là chưa từng ở đây bao giờ.”
Hứa Tiếu Vi biết Giang Tấn có bệnh sạch sẽ, sống ở đây có lẽ sẽ không thoải mái, nhưng cô cảm thấy quan hệ của anh với mẹ cô bây giờ rất bế tắc, về sau sẽ càng thêm khó xử. Dù bây giờ bọn họ đã ở bên nhau nhưng cô vẫn chưa nói với Trần Tương…
Hứa Tiếu Vi tính tình khá bướng bỉnh, Trần Tương cũng mặc cô đang kéo Giang Tấn vào nhà ngồi. Khác với mấy lần trước, lần này Giang Tấn không để Hứa Tiếu Vi dùng nước sát trùng khử khuẩn rồi mới ngồi, mà lại giúp Hứa Tiếu Vi kéo ghế ra để cô ngồi xuống trước rồi mới tự mình lấy ghế ngồi.
Đối với sự cầu xin của Hứa Tiếu Vi, Trần Tương nhất thời cũng không biết bản thân mình nên nói cái gì. Bà đóng cửa lại rồi đi đến trước mặt Giang Tấn, rót cho hắn một ly nước rồi hỏi: “Tết nhất rồi mà sao cậu không về nhà với ba mẹ?”
Nghe vậy, hành động nhận ly nước của Giang Tấn khựng lại, vẻ mặt sau đó liền trầm xuống, nhẹ giọng giải thích: “Bọn họ bận ạ.”
Trần Tương cũng không biết quá nhiều về chuyện của nhà họ Giang, chỉ là bà vừa nghe đồn giữa Giang Tấn và cha có nhiều mâu thuẫn, thậm chí quan hệ của Giang Tấn với cha và anh cũng không tốt. Trần Tương cho rằng Giang Tấn đã đối xử với gia đình rất lạnh lùng như vậy, nếu trong tương lai ở bên nhau với Hứa Tiếu Vi, có thể cũng sẽ đối xử với Hứa Tiếu Vi y thế.
Là một người mẹ, Trần Tương suy nghĩ rất nhiều vì con gái. Bà không yêu cầu Hứa Tiếu Vi phải gả cho người có tiền, mà chỉ muốn cô tìm được một người đàn ông có bản lĩnh, tốt tính. Có tiền hay không cũng không quan trọng, quan trọng là phải yêu thương cô.
Nhưng mà Giang Tấn……
Hứa Tiếu Vi thấy Giang Tấn dần hiện ra vẻ khó chịu, cô kéo Trần Tương lại: “Mẹ ơi, canh trong nhà bếp nấu xong chưa?” rồi kéo Trần Tương vào bếp, dùng giọng mà chỉ có hai người nghe thấy để nói chuyện: “Sao đang êm đẹp mà mẹ lại nhắc tới gia đình anh ấy thế ạ? Đây chẳng phải là đang nhắc đến nỗi đau của anh ấy sao?”
Trần Tương nói: “Mẹ cứ nói đấy. Hai nhà chúng ta đã có khác biệt quá lớn rồi. Dù chưa ở bên nhau nhưng mẹ muốn nói với con là hai đứa vẫn không hợp nhau, hôm nay là Tết, mà lại không về sum họp với cha mẹ. Không phải có câu: Hãy nhìn cách họ đối đãi với người khác như thế nào, để bạn nhìn rõ được cách mà họ đối xử mới mình sau này sao, con xem cậu ta đến cả cha mẹ của mình còn không thèm để ý, nếu lỡ sau này con và cậu ta ở bên nhau, thì chẳng phải cậu ta sẽ bạc đãi con à.”
“Anh ấy đối xử với con rất tốt” Hứa Tiếu Vi nắm lấy tay của Trần Tương: “Hơn nữa, mẹ của Giang Tấn đã qua đời vào mấy năm trước. Giờ đây ở nhà họ Giang, chủ tịch Giang đã cưới người khác, nên bà ấy không phải là mẹ của Giang Tấn.”
Trần Tương đương nhiên không nghĩ tới có chuyện này, kinh ngạc “A” một tiếng: “Nhưng mà mẹ nghe nói Giang Thịnh là anh của Giang Tấn, vậy là anh trai cùng cha khác mẹ sao?”
“Đúng vậy.” Hứa Tiếu Vi lặng lẽ nhìn về Giang Tấn đang ngồi bên ngoài uống nước, chắc chắn rằng hắn không nhìn qua phía này mới tiếp tục nói: “Giang phu nhân hiện tại có gì gì đó với chủ tịch Giang khi ông ấy đi công tác, mà lúc đó mẹ của Giang Tấn cũng đang mang thai …. Những chuyện này mẹ cứ nghĩ một chút là sẽ hiểu, sau này mẹ của Giang Tấn không tiếp nhận được chuyện này nên bệnh nặng mà qua đời. Sau đó chủ tịch Giang cưới Giang phu nhân hiện tại, Giang Tấn cũng dọn ra ngoài luôn, à mẹ, dạo này mẹ có xem tin tức nhỉ, vậy chắc chắn mẹ Giang Thịnh đang cướp công việc kinh doanh của Giang Tấn, mẹ xem mẹ có từng nghĩ đến chuyện này không, mẹ yêu ơi, mẹ dạy con nhìn người không phải nhìn bằng đôi mắt phải dùng tâm, nhưng mà vừa nãy mẹ lại không như thế, như vậy không giống với Trần nữ sĩ mà con quen biết một chút nào, cứ như là một bà mẹ vợ ác độc vậy.”
Trần Tương nghe Hứa Tiếu Vi nói về nhà họ Giang mà trong lòng hoảng sợ, đến khi nghe tới câu cuối, Trần Tương trợn to mắt: “Ôi, bây giờ con bắt đầu hướng khuỷu tay ra ngoài rồi à. Còn chưa ở bên nhau đã mắng mẹ rồi sao? Mẹ bây giờ không phải mẹ vợ câu ấy, sau này lại càng không.”
“Trần nữ sĩ thiện lương, thích giúp đỡ mọi người kia, lát nữa không thể lấy ra để đãi khách được sao? Đừng đuổi người đi mà, mẹ nhìn xem trời đã tối rồi, không sợ anh ấy một thân một mình ở trên trường gặp nguy hiểm sao?” Hứa Tiếu Vi nắm đôi tay của Trần Tương lay qua lay lại làm nũng: “Hơn nữa, anh ấy là ân nhân của con, đâu có đạo lí nào lại dạy đuổi ân nhân đi. Dù sao cũng sắp đến Tết rồi, nhiều người sẽ càng náo nhiệt, dù sao nhà của chúng ta cũng đã lâu rồi chưa đón khách.”
–
Trần Tương tuy rằng ngoài miệng đã nói sẽ không đuổi Giang Tấn đi nhưng thái độ lại không có gì thay đổi cơ mà dẫu sao cũng có vẻ ôn hòa hơn so với lúc mở của. Khi nói chuyện với Giang Tấn cũng cười một chút. Qua buổi cơm chiều. Trần Tương cầm chăn bông đi ra khỏi phòng, cười nói với Giang Tấn: “Trong nhà không có phòng trống, mấy ngày này ủy khuất cho con phải ngủ ở sô pha rồi.”
Hứa Tiếu Vi: “……”