Edit: Thyfina
“Không phải sợ, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì.”
“Anh đưa em đi ra ngoài, đừng sợ anh ở đây.”
“Vi Vi anh nhất định sẽ mang em ra khỏi đây, chúng ta sẽ an toàn.”
……
……
Bốn phía bao vây là một mảnh tối tăm mờ mịt, Hứa Tiếu Vi không biết bản thân mình đang ở chỗ nào, cô duỗi tay mong muốn sờ được cái gì đó nhưng vô ích, xung quanh toàn là bóng tối cũng không thấy được năm ngón tay cô duỗi ra.
Cô đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích, bỗng một làn khói từ đâu xộc vào mũi, Hứa Tiếu Vi quay đầu lại nhìn, liền thấy ở phía góc tối bên phải có ngọn lửa đang cháy, một giây sau, ngọn lửa trong nháy mắt bùng lên, làn khói ngày càng dày đặc cuồn cuộn.
Lửa lớn nhanh chóng tiến đến chỗ của Hứa Tiếu Vi, theo bản năng Hứa Tiếu Vi xoay người muốn chạy, nhưng cô lại nghe thấy tiếng la hét thất thanh từ phía sau: “Cứu mạng aa, có ai không ——”
Cô dừng bước quay đầu lại, chân phải mới vừa định nhấc lên cũng chưa kịp đi được bước nào, cô đã thấy một thân ảnh nam nhân màu đen chạy vào đám lửa, hắn bế Hứa Tiếu Vi đang đứng trên mặt đất, vội vàng dò hỏi cô có bị thương ở đâu không, sau đó nói với cô bằng giọng điệu trầm ổn: “Em yên tâm chúng ta sẽ không có việc gì, anh nhất định sẽ đưa em ra bên ngoài.”
Hứa Tiếu Vi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông đó, cô muốn mở miệng gọi tên hắn, nhưng không hiểu tại sao giọng nói của cô lại không nói được thành tiếng. Giang Tấn ôm Hứa Tiếu Vi vào lòng rồi dùng cái chăn đã dính nước che hai thân ảnh lại chuẩn bị lao ra ngoài, không ngờ nóc nhà bị sụp một khúc gỗ rớt xuống, Giang Tấn gắt gao ôm chặt nữ nhân trong lòng ngực lấy hai tay để che chắn cho cô, hắn đưa lưng về phía sau dùng chính mình để ngăn cản trọng lượng của khúc gỗ.
Hai chân của Hứa Tiếu Vi không ngờ bị xích lại không thể cử động, cô chỉ có thể nhìn thân ảnh của Giang Tấn đang bị khúc gỗ đè lên mà không thể làm gì được, ngay lúc này đến cả tiếng khóc của cô cũng trở nên yếu ớt vô lực, bên tai vẫn còn quanh quẩn giọng nói Giang Tấn đã nói với cô: “Đừng sợ, anh đưa em về nhà.”
Trước mắt là cảnh lửa lớn trong đám cháy đang dần dần nuốt chửng Hứa Tiếu Vi và Giang Tấn, Hứa Tiếu Vi mở miệng liều mạng kêu to, cuối cùng cũng chỉ có thể phát ra âm thanh mỏng manh yếu ớt, nhìn thấy lửa lớn đem bọn họ từ từ cắn nuốt, nước mắt cô trào ra, khóe mắt đỏ lên bất lực mà bật khóc, cô quỳ rạp trên mặt đất lại vô tình bắt được cái gì trên không trung, giống như có người sắp sửa chết chìm ở dưới nước thì có người đến cứu vớt, cô gắt gao túm lấy nhất định không chịu buông tay.
“Không, không muốn ——”
“A ——”
Hai âm thanh la hét đồng thời vang lên, mọi người xung quanh đều đem lực chú ý vây quanh ở trên giường, Hứa Tiếu Vi còn chưa kịp hoàn hồn sau cơn ác mộng vừa rồi, liền nghe thấy người đàn ông ở cạnh mép giường đang gỡ ngón tay cô ra lên tiếng: “Cô gái à mau buông tay tôi ra trước đi, cánh tay của tôi sắp bị cô bóp gãy rồi đấy.”
Hứa Tiếu Vi lúc này mới phát hiện bản thân trong lúc gặp ác mộng thứ mình bắt lấy chính là tay của Giang Nhất Thành, cô dùng lực có chút mạnh, cánh tay Giang Nhất Thành bây giờ không chỉ có đỏ lên mà còn có bốn năm dấu móng tay ấn vào: “Xin lỗi nhiều.”
Giang Nhất Thành xoa xoa cánh tay: “Không sao, cô tỉnh lại là tốt rồi.”
“Chị Vi, chị thật sự dọa chết người ta rồu.”
“Đột nhiên lại xảy ra hoả hoạn, chắc chắn không phải là chuyện tốt.”
“Cô không sao là tốt rồi, may mà cô tỉnh lại, bằng không Boss Giang sẽ không tha cho tôi.”
Phòng bệnh bây giờ chỉ toàn là giọng nói của Lê Quả và Ngô An Toàn, Hứa Tiếu Vi vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh cô không khỏi nhớ lại hình ảnh ở trong mơ, Hứa Tiếu Vi muốn ngồi dậy, khẽ động cánh tay mới vừa được khâu lại miệng vết thương, sau đó một tia đau đớn truyền đến khiến Hứa Tiếu Vi phải một lần nữa nằm lại trên giường, cô nhìn Giang Nhất Thành: “Giang Tấn đâu? Anh ấy có làm sao không?”
Giang Nhất Thành khẽ ho khan, ánh mắt né tránh: “Em ấy……”
Hắn và Ngô An Toàn liếc nhau, Ngô An Toàn liền nói tiếp: “Boss Giang không sao, anh ta nói chờ vết thương của cô hồi phục sau đó sẽ đưa cô xuất viện.”
Hứa Tiếu Vi đem tầm mắt dừng ở trên người Lê Quả, híp mắt: “Thật à?”
Lê Quả giật giật khóe miệng: “Đương nhiên, đương nhiên là thật sự.”
Giang Nhất Thành nói: “Cũng có thể Ngô An Toàn nói dối cô, hiện trường ghi hình đột nhiên xảy ra hoả hoạn, Giang Tấn đang ở công ty để xử lý và giải quyết hậu sự, bây giờ cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, có thể ngày mai em ấy sẽ tới thăm cô.”
Hứa Tiếu Vi thấy ba người trước mặt biểu hiện rất chân thành tha thiết, nếu không phải cô đã nhìn ra hành động chột dạ của Giang Nhất Thành và Ngô An Toàn khi nhìn nhau, cô đều đã tin lời bọn họ nói.
Đôi mắt Hứa Tiếu Vi trầm xuống, lặng lẽ nhìn Ngô An Toàn: “Ai cho anh lá gan dám gạt tôi? Tôi hỏi lại một lần nữa, Giang Tấn rốt cuộc anh ấy đang ở đâu?”
Im lặng một lát, Ngô An Toàn đau lòng, sau đó mới nói sự thật:
“Anh ta…… Anh ta còn ở ICU.”
(ICU: phòng chăm sóc đặc biệt)
Ánh mắt Hứa Tiếu Vi tối sầm lại: “Đưa tôi đến đó.”
“Không……”
“Tôi nói, đưa tôi đến đó.”
Giang Nhất Thành thấy Hứa Tiếu Vi ngồi dậy một lần nữa, hắn vội vàng tiến tới đỡ lấy cô: ” Cô để ý vết thương. Đưa cô đi cũng được, nhưng mà bác sĩ nói……”
“Im miệng!”
Giang Nhất Thành còn chưa nói xong đã bị Hứa Tiếu Vi lạnh giọng ngắt lời, hắn cũng không dám đi kích thích Hứa Tiếu Vi nữa, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Cô hãy nghe tôi nói cho kỹ, cô cần chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
–
Mọi người cũng không còn tiếp tục dây dưa với Hứa Tiếu Vi, đành phải dùng xe lăn để đưa thân thể suy yếu của cô đến phòng bệnh Giang Tấn.
Mấy người mới đến nơi cũng vừa lúc gặp phải bác sĩ đã kiểm tra xong, Hứa Tiếu Vi hỏi về tình hình của Giang Tấn, bác sĩ thở dài: “Tình hình không mấy khả quan, vẫn là yêu cầu mọi người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nếu một tháng sau thân thể giám đốc Giang vẫn không có chuyển biến gì, chúng ta chỉ có thể……”
Câu nói kế tiếp của bác sĩ cũng không nói ra hết, giọng nói của Hứa Tiếu Vi đã trở nên nghẹn ngào nói với bác sĩ lời cảm ơn: “Tôi biết rồi.”
Ngô An Toàn nhìn bóng dáng cô đơn của Hứa Tiếu Vi, đang định tiến lên an ủi, lại bị đối phương đoạt lời nói trước: “Mọi người ra ngoài trước đi, tôi muốn ở một mình với anh ấy.”
Giang Nhất Thành đẩy Hứa Tiếu Vi đến gần giường bệnh, ba người họ không yên tâm mà rời khỏi phòng bệnh.
Lê Quả ra ngoài phòng đi đi lại lại ở trên hành lang với vô vàn cảm xúc lẫn lộn: “Làm sao bây giờ tôi sợ Chị Vi chịu không chịu nổi đả kích này.”
Giang Nhất Thành âm thầm thở dài: “Vừa rồi bác sĩ cũng đã nói xác suất tỉnh lại là một kỳ tích, hiện tại chúng ta chỉ có cầu xin ông trời mà thôi.”