Editor + beta: sellsell2610 Cậu ngồi xổm trên mặt đất, mí mắt nhẹ xốc nhìn cô, ánh mắt thông thấu, như là từ một nơi rất xa nhìn lại. Cậu vươn cánh tay, nói: "Tôi tới nhờ cậu xử lý vết thương."
Lòng Thời Ôn tê rần.
Vết thương trên người Trần Trì rải rác có rất nhiều, nhưng không phải đặc biệt nghiêm trọng.
Cô nhẹ nhàng giúp cậu xử lý, thi thoảng lại quan sát đến biểu tình của cậu. Lông mi cậu hơi run một chút, có lẽ thật sự rất đau.
Thời gian trôi qua, tất cả lại giống như trở về thời điểm cô vừa trọng sinh.
Thiếu niên trước mắt mặt mày sạch sẽ, khí chất dịu ngoan, làm Thời Ôn cảm thấy giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Tôi không hại chết Nhậm Sí, cũng không thích Tô Nhiễm. Cậu càng không phải thế thân. Tôi nói như vậy, cậu tin tôi sao?"
Trần Trì đột nhiên mở miệng nói chuyện, mắt vẫn nhìn dưới mặt đất, ngữ khí nhàn nhạt, như là không dùng lực khi nói chuyện.
Thời Ôn ngơ ngác.
Cậu ngẩng đầu.
Khoảnh khắc Thời Ôn chạm phải ánh mắt kia, cô cảm thấy... Nếu cô nói không tin, thì giây tiếp theo, thế giới trong đáy mắt cậu liền sụp đổ.
"Tôi tin."
Cô nhẹ nhàng nói.
Một cơn gió thổi tới, tóc cậu vướng vào mắt, Thời Ôn duỗi tay muốn gạt hộ cậu, lại bị Trần Trì kéo vào trong ngực.
Cậu ngả về phía sau, dựa vào thân cây.
"Một mình cậu là đủ rồi."
Chỉ cần cô tin là đủ rồi.
Nhưng vào trong tai Thời Ôn lại trở thành tiếng kêu rên.
Trên lưng cậu cũng có vết thương.
Thời Ôn nóng nảy: "Trần Trì, mau bỏ tôi ra."
Trần Trì nhíu mày, ôm cô càng thêm chặt: "Cậu ghét bỏ tôi?"
Thời Ôn biết cậu hiểu lầm, cho rằng cô ghét bỏ quần áo có chút rách nát của cậu.
"Không phải. Trên lưng cậu có vết thương đúng không? Dựa vào cây như vậy sẽ rất đau. Có phải rất nghiêm trọng không? Chúng ta đến bệnh viện nhé?"
Trần Trì: "Cậu giúp tôi băng bó!"
Thời Ôn: "Đừng nháo. Nên đi bệnh viện thì phải đi."
Trần Trì lại càng ôm chặt: "Không nghiêm trọng, chỉ cần cậu."
"Trần Trì..." cô thuyết phục không được, đành thoả hiệp: "Được rồi, vậy tôi giúp cậu xử lí!"
Cô đứng dậy, không bắt được ý cười xẹt qua đáy mắt cậu.
***
Hành lang tầng cao nhất, cậu dồn cô vào góc tường, cảm xúc mất khống chế cùng với tính chiếm hữu, giống như muốn đem cô nhai nuốt..
Tay Thời Ôn run rẩy, thiếu niên liền nhăn mi.
"Xin lỗi..." cô nhẹ giọng xin lỗi, sau đó lại hỏi: "Ai làm cậu bị thương vậy?"
Trần Trì: "Nhậm Xích"
Thời Ôn: "Nhậm Sí? Không phải anh ta..."
"Là anh ruột của Nhậm Sí."
Thời Ôn hiểu rô, gật gật đầu, sau một lúc lâu lại chậm rãi hỏi: "Cậu không muốn giải thích sao?"
Trần Trì rũ mắt: "Không cần thiết."
"Vì cái gì?"
Trần Trì: "Không ý nghĩa!"
Thời Ôn ngơ ngẩn.
"Vậy cậu không muốn tôi cười với Nhậm Xích là vì lo rằng anh ta sẽ đem tức giận với cậu trút sang tôi sao?"
"Không phải."
Thời Ôn chớp chớp mắt:"Hả?"
Hóa ra là cô tự mình đa tình.
Trần Trì yên lặng quan sát biểu tình của Thời Ôn, thấy cô xấu hổ đến đỏ mặt, hầu kết khẽ nhúc nhích. Cậu cúi đầu, ghé sát vào tai cô, nói:
"Tôi không muốn cậu ta làm hại cậu. Nhưng cũng không muốn thấy cậu cười với ai cả. Đó là do tôi ghen."
Thời Ôn nhẹ buông tay, miếng bông rơi xuống đất.
Cô ngước mắt, chăm chú nhìn thiếu niên phía trước, trong đầu xẹt qua một màn.
"Có phải ai giúp cậu xử lý vết thương, cậu đều sẽ thích người đó. Có đúng không?"