Editor: Mary (definitelynotmy)Beta-er: Sel "Đây là ai vậy?"
Sở Bách nghi hoặc nhìn đến người đàn ông. Theo anh ta biết, Tiểu Ôn nhiều năm như vậy không hề có bạn trai.
Thời Ôn nhìn đến sắc mặt Trần Trì, cảm thấy tình huống không ổn, cũng không dám chạm vào Sở Bách, ngăn trở anh ta vào cửa nói: "Hôm nay anh đi về trước đi."
Sở Bách rất không vui.
Anh ta cảm thấy người đàn ông trong phòng kia có chút...... nguy hiểm. Sắc mặt cực kỳ kém, cặp mắt kia giống như không có linh hồn, nhưng làm người khác cảm thấy khiếp đảm, tản ra một cổ hơi thở "Tử Thần".
Làm sao có thể để Tiểu Ôn ngây ngốc một mình ở đây.
Sở Bách vẫn cởi giày ra.
Thời Ôn sốt ruột, "Anh định làm gì? Không phải em nói hôm nay anh đi về trước sao?"
Sở Bách hạ giọng, "Người đàn ông kia nhìn quá đáng sợ, sao anh có thể yên tâm để em lại một mình."
Thời Ôn nhíu mày, "Anh ấy sẽ không làm gì em, nhưng đối với anh thì không chắc."
Sở Bách bĩu môi, "Tôm hùm đất đều đã mua tới, ít nhất cho anh ăn xong rồi đi."
Thời Ôn không chịu, muốn thuyết phục anh ta rời đi.
Đầu chợt nặng, một bàn tay dán bên tóc cô, đem cô đẩy qua hướng bên cạnh, Sở Bách nói: "Nhường một chút nhường một chút, tôm hùm đất sắp lạnh rồi, không phải em không thích ăn lạnh sao?"
Thời Ôn tâm lạnh hơn phân nửa, tự giác mà sờ lên chính mình đầu, lại lập tức đi xem Trần Trì.
Anh vẫn đứng ở kia, vẫn không nhúc nhích.
Tay, đầu, đứng ở bên nhau.
Động tác tự nhiên, tươi cười rạng rỡ.
Tầm mắt Trần Trì hiện lên một vệt đen trắng, giống như một bộ phim, từng khung cảnh không ngừng lặp lại trong đầu.
Trong tai truyền vào tiếng buông đồ vật.
Anh quay đầu, nhìn đến Sở Bách đem hộp tôm hùm đất để trên bàn pha lê.
Trong não vang lên một câu vừa nãy ——
Không phải em không thích ăn lạnh sao?
Tâm Trần Trì nghẹn đến phát đau.
Sở Bách bị tầm mắt Trần Trì nhìn đến có chút lạnh người, anh ta ho khan một tiếng, tươi cười, "Xin chào, tôi là Sở Bách."
Thời Ôn cảm thấy tình huống hiện tại giống hệt như sự bình lặng trước bão táp.
"Sở Bách, hôm nay anh đi về trước được không?"
Sở Bách cảm thấy Thời Ôn hôm nay quá kỳ quái. Cô không nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông này dọa người đến cỡ nào sao?
Anh ta lắc đầu, lộ ra chiêu bài tươi cười sáng lạn, "Hôm nay anh nhất định phải ăn tôm hùm đất. Có nước không? Em giúp anh rót một ly, lát nữa sẽ không quá cay."
Thời Ôn biết anh ta đang lo lắng cái gì, nhưng cô không biết nên nói như thế nào, rốt cuộc sắc mặt Trần Trì trở nên thật sự khó coi, cô lại không có biện pháp trực tiếp đuổi Sở Bách ra ngoài.
Trần Trì nghe được Sở Bách nói, sợi dây căng chặt trong đầu bị chặt đứt. Thấy Thời Ôn động động chân thật sự muốn đi rót nước, anh giữ chặt cánh tay cô một phen, đem cả người cô xoay sang bên cạnh mình.
Anh cắn chặt răng, hung hăng mà nhìn chằm chằm Sở Bách.
Rót nước cho anh ta?
Anh bị thương cũng không có người rót nước cho anh?
Tay Thời Ôn bị anh dùng sức nắm, có chút đau.
Sở Bách chú ý tới cổ tay ửng đỏ của Thời Ôn, sắc mặt khẽ biến.
Người đàn ông này đúng là có vấn đề.
"Anh làm gì vậy?" Sở Bách đi qua, giữ chặt tay Thời Ôn bị túm lấy kéo sang chỗ mình, "Anh không phát hiện tay cô ấy đã đỏ lên sao?"
Cảm xúc được cố gắng áp xuống bị một động tác này làm cho bùng nổ.
Trần Trì buông cổ tay Thời Ôn ra, một quyền nhắm ngay mặt Sở Bách mà đấm tới.
Sở Bách không nghĩ đến anh sẽ động thủ, bị đánh đến trở tay không kịp, lui ra phía sau vài bước đụng vào trên tường, "Anh có bệnh à? Động tay động chân cái gì?! Đừng tưởng rằng tôi sợ anh!"
Trần Trì xách cổ áo anh ta lên, lạnh lùng mím môi, âm thanh khinh thường tràn đầy ý vị khiêu khích, "Vậy đánh lại đi."
Sở Bách cảm thấy người này chính là một kẻ điên, "Anh phát điên cái gì, đột nhiên đánh tôi? Còn muốn tôi cùng anh......"
Nói còn chưa dứt lời lại là bị đánh một cái.
Sở Bách che mặt lại, lửa giận trào lên, đấm về hướng Trần Trì.
Hai người lao vào đánh nhau, mới đầu chẳng phân biệt trên dưới, đến sau Sở Bách chống đỡ hết nổi, bị ấn trên sàn nhà.
Trần Trì đánh đỏ mắt, coi Sở Bách như một bao cát, mỗi một đấm đều dùng sức lực tàn nhãn. Mặc kệ Thời Ôn kêu như thế nào anh đều giống như không nghe được.
Động tác hai người đánh lộn rất lớn, Thời Ôn hoàn toàn không đến gần được.
Máu từ trong mũi Sở Bách chảy ra, trực tiếp chảy tới cằm.
Thời Ôn che miệng lại, xem đến kinh hãi, tim nhảy một cái.
Sở Bách là minh tinh, dựa vào mặt để kiếm cơm.
Thời Ôn không nghĩ được gì nữa, tiến lên, cô không dám đụng vào Sở Bách, sợ lại kích thích đến Trần Trì, vì thế chỉ có thể kéo Trần Trì.
Mới vừa đụng tới cánh tay Trần Trì, cô đã bị ném văng đi.
Thời Ôn đau đến kêu lên một tiếng, cánh tay đập thật mạnh trên sàn nhà.
Sự việc ngoài ý muốn này làm động tác của Trần Trì một giây liền dừng lại.
Thiếu nữ ngã trên mặt đất, một tay che lại cánh tay, khuôn mặt nhỏ nhăn nhăn thành một nhúm. Trần Trì nhìn thấy, hốt hoảng đứng dậy đi qua đỡ cô, anh khẩn trương mà kéo cánh tay cô, nhìn đến chỗ bị trầy da đầu óc trở nên trống rỗng.
Là anh làm, anh thế lại làm cô bị thương......
Sở Bách từ trên mặt đất ngồi dậy, đầu óc bị đánh đến choáng váng, anh ta hất hất đầu, máu mũi cũng theo đó chảy xuống.
Thời Ôn sợ hãi, cũng không nhìn Trần Trì, đứng lên cầm lấy giấy ăn trên bàn, bổ nhào vào bên người Sở Bách.
"Đừng cúi đầu!"
Lồng ngực Trần Trì rơi vào khoảng không, nhìn tay mình, chậm rãi quay đầu.
Thiếu niên đứng thẳng, ngửa đầu lau máu mũi, thiếu nữ đứng ở bên cạnh anh ta, đầy mặt lo lắng mà không ngừng rút giấy.
Hình ảnh trước mắt Trần Trì rất tự nhiên mà biến ảo.
Phòng học vũ đạo thoáng rộng, nữ sinh ngẩng đầu nhìn nam sinh, một đầu tóc đen nhu hòa cột ở phía sau, mặt mày sạch sẽ, khóe miệng mở ra một nụ cười nhu hoà. Nam sinh cúi đầu nhìn nữ sinh, mặt mày tuấn lãng, cười đến thoải mái.
Bảy năm trước, một lần anh kết thúc lớp cờ vây đi phòng vũ đạo tìm cô, nhìn đến hình ảnh này.
Bị hai nữ sinh ngoài cửa chụp được, hiện giờ đã truyền thành giai thoại.
—— quá xứng đôi! Đây là tình yêu tươi đẹp gì thế này! Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành!! Mau chóng kết hôn đi! Không cần rối rắm do dự gì cả!
—— đây là ví dụ cho việc đẹp từ nhỏ đến lớn đó! Khi còn nhỏ hai người đi cùng nhau nhất định giống hệt tiên đồng ngọc nữ! Lúc trẻ làm người trong trường đố kỵ, hiện tại làm một đám người trong giới ghen ghét!!
Câu chữ biến thành thanh âm đánh vào màng tai, ảnh chụp biến thành cảnh thực thoáng hiện ở trước mắt.
Trần Trì lui về phía sau hai bước, từ trong cổ họng tràn ra một tiếng cười nhẹ.
Giống như chê cười......
Anh thật đáng chê cười.
Trần Trì lảo đảo rời đi. Khoé mắt Thời Ôn nhìn đến chuẩn bị đuổi theo, nhưng Sở Bách bên cạnh còn không ngừng chảy máu.
Thời Ôn nhấp môi khẩn, tâm loạn như ma.
Thần trí Trần Trì hoảng hốt mà đi xuống lâu.
Dưới lầu, Tống Đằng lái xe chờ ở bên cạnh, không biết đợi bao lâu. Leon ở ghế phụ nhìn đến Trần Trì, nhanh nhẹn hạ cửa xe xuống.
Một gương mặt chằng chịt vết thương xuất hiện, Leon trừng mắt, "Cậu đánh nhau với phụ nữ??!"
Tống Đằng liễm mi, "Là người đàn ông đội mũ lưỡi trai vừa đi lên."
Leon hiểu rõ, đẩy cửa xuống xe đỡ lấy Trần Trì, cùng anh ngồi vào ghế sau, "Sao cậu lại đánh nhau?"
Trần Trì thu đến góc không nói lời nào, đôi mắt nửa mở nửa khép.
Leon đỡ trán, "Trần Trì, anh thật sự không thể dùng cách đánh nhau để xử lý mọi chuyện. Một con mắt của cậu đã vì đánh nhau mà hỏng nặng rồi, chẳng lẽ cậu muốn mù hoàn toàn sao?"
Trần Trì rũ mắt, "Hôm nay tôi làm cô ấy bị thương......"
Leon nhìn bộ dạng thống khổ của cậu, nghẹn giọng hỏi: "Bị thương như thế nào?"
"Tôi đụng ngã cô ấy."
"Là cố ý sao?"
"Không khác nhau lắm."
"Nếu cậu không phải cố ý vậy không cần tự trách, cậu có thể cùng cô ấy xin lỗi, tôi nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cậu."
Trần Trì nhấc lông mi lên, "Cô ấy một chút cũng không thèm để ý vết thương của mình, cô ấy để người kia bị thương."
Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, không dám nghĩ lại một màn hồi ức vừa nãy, "Tôi không thể chịu đựng được...... Nhưng tôi càng sợ nhịn không được xúc phạm tới cô ấy......"
Leon nhăn chặt mi, như suy tư gì đó.
......
Sở Bách ngừng chảy máu. Thời Ôn chạy xuống lầu đi tới lui hai vòng không phát hiện Trần Trì, lại về nhà.
Số điện thoại thứ nhất không gọi được.
Số thứ hai cũng không có ai bắt máy. Thời Ôn cứ liên tục gọi từng cuộc.
Sở Bách ngồi ở trên sô pha, cảm giác cái mũi ẩn ẩn đau, nghĩ mà sợ xoa xoa.
Thật may anh ta còn chưa bị huỷ dung.
Anh ta nhịn không được mở túi tôm hùm đất ra, "Tiểu Ôn cứ lại đây ăn chút đi, bằng không sẽ lạnh."
Thời Ôn lo lắng bất an, nghe vậy giận sôi máu, "Anh có biết anh đang gây phiền phức cho em không hả?"
Sở Bách không cho là đúng, "Anh cũng không đánh anh ta trước mà!"
Anh ta một tay cầm lấy một con tôm, một tay mở Weibo ra.
"Đinh Tư Thanh là thật sự muốn chết rồi ——" Sở Bách buôn dưa lê, "Cô ta vừa mới bị tuôn ra lúc mười bảy tuổi mượn xe bạn thi đấu, sau đó chiếc xe kia bị hư, tên nam sinh lái xe cũng gần bằng tuổi cô ta, tai nạn qua đời."
Thời Ôn sửng sốt, chạy đến bên người anh ta, xác nhận tin tức này chính là chỉ vụ việc của Nhậm Sí, trong lòng lo âu cùng lo lắng nhảy nhót lung tung.
"Em muốn đi tìm anh ấy......"
Thời Ôn nói, cầm lấy di động cùng ví tiền liền chạy ra bên ngoài.
Sở Bách há hốc mồm, "Em để anh lại một mình sao?!"
Thời Ôn đã nhắn tin xin lỗi Nhậm Xích. Sự việc của Nhậm Xí bị đào ra, nhất định có quan hệ với cô.
Rồi sau đó cô lại không ngừng gọi điện cho Trần Trì.
Trước sau như một không ai bắt máy.
Khi đang nôn nóng bất an, một số điện thoại liền gọi tới, cô vừa nhìn đến liền tiếp máy.
"Xin chào cô Thời, tôi là trợ lý của Trần Trì, Tống Đằng."
"Tôi biết." Thời Ôn cầm điện thoại, sốt ruột hỏi: "Anh biết Trần Trì ở đâu sao?"
"Tình huống của Trì tổng có chút không ổn định...... Cô có thể đến xem cậu ấy một chút không?"
Thời Ôn không nghĩ được nhiều như vậy, vừa nghe có thể thấy Trần Trì, quyết đoán đáp ứng, "Có thể, tôi lập tức liền đi qua!"
Nửa giờ sau, Thời Ôn đuổi tới khu biệt thự ở Nam Đều.
Nhà anh ở một góc, tối tăm không ánh sáng.
Thời Ôn chắc chắn đây là nhà của Trần Trì mới thấp thỏm bất an ấn chuông cửa.
Chuông cửa mới vừa vang một chút, Tống Đằng đẩy cửa ra.
"Vào đi, cô Thời."
Thời Ôn gật đầu, nhẹ hỏi: "Tôi có thể hỏi là Trần Trì bị làm sao không?"
Tống Đằng đưa cô tới lầu ba, "Cô đi vào sẽ biết."
Thời Ôn cắn cắn môi, "Cảm ơn."
Cô cầm then cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Phòng tối tăm, ánh sáng mỏng manh. Thời Ôn nhìn quanh một vòng căn nhà trống vắng đến cực điểm, nhìn đến Trần Trì nằm ở góc.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, khẽ khàng đi đến bên người anh.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào cửa sổ sát đất, dừng một chút trên mặt người đàn ông. Mày nhăn chặt lại, môi mỏng cũng mím đến gắt gao.
Ở trong mộng cũng không vui......
Cô đau lòng mà sờ sờ lông mày anh, hy vọng trong im lặng có thể trấn an cảm xúc của anh.
Cô vươn ngón tay ra nhẹ nhàng nhấn giữa mày anh, chậm rãi vuốt sang hai bên. Hết một lần, lại không nhanh không chậm vuốt một lần.
Thấy lông mày anh rốt cuộc thả lỏng, cô cong cong môi, cổ tay lại đột nhiên bị bắt lấy.
Khuôn mặt mới vừa rồi còn ngủ say đột nhiên thức tỉnh, cặp mắt nhắm chặt kia mở ra, đôi mắt đen nhánh như màn đêm, thâm thúy sâu thẳm.
Trần Trì cầm tay cổ tay cô, khống chế lực đạo, thanh âm căng chặt, "Em đang làm cái gì?"
Thời Ôn bị anh làm cho giật mình tới thiếu chút nữa hô lên, tim đập nhanh hơn, cô thả lỏng cảm xúc, nói: "Quá khứ của Đinh Tư Thanh bị đào ra, chủ yếu là nói đến lần đua xe kia của Nhậm Xí...... Em lo anh phải chịu ảnh hưởng, sẽ đau lòng."
Khoé miệng Trần Trì lười biếng kéo ra một độ cong, động tác trên tay lại một chút không lười nhác, hắn sạch sẽ lưu loát đến đem cô đẩy ngã, xoay người áp lên, một tay chống ở mặt mặt cô, một tay bảo hộ ở sau đầu cô.
Anh nghiền ngẫm từng chữ một: "Lo lắng cho tôi?"
Vài giây say, Thời Ôn bị ấn trên sàn nhà, cô khẩn trương đến ngừng thở, nhưng chóp mũi tất cả đều là hơi thở của anh, "...... Ừm, em lo lắng cho anh."
Anh đột nhiên cười, tay chống ở trên sàn nhà hung hăng ép xuống, cánh tay nổi gân xanh, thanh âm lại không nhanh không chậm, "Lo lắng cho tôi liền tới đây...... Vậy bạn trai của em làm sao bây giờ?"