Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân - Thẩm Úc tác giả Vân Sơ Đường

"Sao A Úc lại có nhiều suy nghĩ mới lạ như vậy?" Sau khi Hộ Bộ thượng thư rời đi, Thương Quân Lẫm ôm lấy Thẩm Úc từ phía sau rồi hỏi.

"Chỉ là đổi qua một hình thức hợp lý hơn đối với các biện pháp của Hộ Bộ thượng thư mà thôi, bất kể là chuyện gì đi chăng nữa thì việc bị ép làm và việc tự nguyện làm cũng sẽ mang lại cho người ta cảm giác khác nhau. Càng có nhiều tiền trong tay thì lại càng coi trọng tiếng tăm hơn, sau khi quyên góp đồ, bọn họ vừa có được tiếng tăm tốt do chính triều đình công nhận, lại vừa được dân chúng khen ngợi nữa, cớ sao lại không làm chứ?"

Kiếp trước Thẩm Úc đã từng tiếp xúc với những người này nên y cũng có rất nhiều biện pháp để đối phó với bọn họ.

Tuy rằng Đại Hoàn không cấm thương nghiệp nhưng địa vị của thương nhân lại không được cao lắm. Tuy trong tay bọn họ nắm được rất nhiều tiền tài nhưng vẫn bị đủ loại nguyên nhân khác ngăn cản, chỉ là những quan viên nhỏ bé thôi thì cũng đã có thể mang lại phiền toái lớn cho bọn họ.

Mỗi năm, số tiền tài mà bọn họ dùng để chuẩn bị cho các quan viên cũng không ít. Với biện pháp Thẩm Úc đưa ra, nếu ai quyên tặng sẽ được triều đình khen ngợi, cống hiến nhiều thì lại còn được thưởng những thứ đặc biệt hơn, thay vì bỏ một đống tiền vào để tạo mối quan hệ với các quan viên thì việc trực tiếp tạo mối quan hệ với triều đình lại lại càng tốt hơn, người thông minh sẽ biết nên chọn cái gì.

Sau khi Hộ Bộ thượng thư trở về liền gọi tất cả các quan viên khác của Hộ Bộ tới để bàn chuyện.

Mấy ngày nay, từ trên xuống dưới Hộ Bộ, không ai có thể nghỉ ngơi tốt vì chuyện này, thứ bọn họ quản lý chính là túi tiền của Đại Hoàn, một cái kho bạc lớn như vậy cần phải dùng để chăm sóc cho toàn bộ Đại Hoàn, bọn họ không thể chỉ vì cứu tế mà để nó trống rỗng, nếu như vậy thì sẽ mang lại rất nhiều tai hoạ ngầm.

"Đại nhân, bệ hạ có đồng ý với kiến nghị của chúng ta không?" Một vị quan viên của Hộ Bộ chắp tay hỏi.

"Đồng ý nhưng cũng không đồng ý, phía bệ hạ đã sửa đổi một chút, hôm nay gọi các ngươi tới đây chính là vì muốn cùng các ngươi nghiên cứu và thảo luận xem cụ thể chúng ta nên thực hiện chuyện này như thế nào."

Hộ Bộ thượng thư trầm giọng nói ra những đề nghị của Thẩm Úc: "Các ngươi cảm thấy thế nào?"

"Biện pháp này rất hay đấy, tốt hơn nhiều so với biện pháp ban đầu của chúng ta."

"Đúng vậy, đúng vậy, nếu cứ như vậy thì cũng không tính là quá hao tài tốn của, cũng không cần lo chuyện tạo nên gánh nặng lớn cho dân chúng, lại càng không cần lo tới chuyện khiến cho bọn họ rối loạn."

Bọn họ không phải không biết biện pháp ban đầu sẽ mang lại rất nhiều tai hoạ ngầm, chỉ là trong lúc này bọn họ không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn nên chỉ có thể căng da đầu sử dụng biện pháp đó, hiện tại đã có biện pháp tốt hơn nên đương nhiên bọn họ sẽ lựa chọn nó.

Chỉ có ánh mắt của quan viên nói chuyện đầu tiên hơi loé lên.

"Lý đại nhân cảm thấy sao, biện pháp trước kia là do Lý đại nhân đặc biệt đề cử, không phải trước kia Lý đại nhân từng chắc chắn rằng sẽ không có biện pháp nào tốt hơn nữa sao?"

"Là do hạ quan hạn hẹp." Lý đại nhân miễn cưỡng nói.

"Cũng không thể trách Lý đại nhân được, chẳng phải trước lúc Thượng Thư đại nhân nói ra biện pháp mới thì chúng ta cũng không có biện pháp nào tốt hơn sao, chỉ là không biết ai là người nghĩ ra biện pháp này, người này đã giúp chúng ta một chuyện lớn."

"Đúng vậy, đúng vậy, đại nhân mau giải thích nghi ngờ của chúng ta đi."

"Bên cạnh bệ hạ xuất hiện từng lớp nhân tài, sau này các ngươi sẽ biết thôi." Hộ Bộ thượng thư cười nói.

"Lúc này rồi mà đại nhân còn úp úp mở mở làm cái gì nữa." Viên đá lớn đè ở trong lòng đã bị dời đi, không khí tức khắc trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Được rồi, trước tiên phải bàn xem cụ thể nên làm thế nào đi đã, bệ hạ vẫn còn đang chờ đáp án của chúng ta đó."

Mọi người bắt đầu thảo luận kịch liệt.

Ngoài cung, ông chủ Từ truyền tin đến nói Nghiêm Tranh lại tìm tới cửa thêm một lần nữa, ông đã dựa theo lời Thẩm Úc phân phó để nói lại với đối phương, Nghiêm Tranh cũng muốn gặp Thẩm Úc.

Lúc Thẩm Úc xem thư cũng không tránh Thương Quân Lẫm.

Thương Quân Lẫm lột một quả nho rồi bỏ vào miệng Thẩm Úc: "A Úc dự tính khi nào đi gặp hắn?"

"Gần đây bệ hạ có thời gian để rời cung không?" Thẩm Úc cắn thử quả nho trong miệng, nước nho mang theo sự ghen tuông* lan đầy khoang miệng, Thẩm Úc nhíu mi, nuốt quả nho.(nho chua:))

Thương Quân Lẫm chú ý đến vẻ mặt của y liền hỏi: "Thế nào, nho rất chua sao?"

"Có chút chua." Thật ra cũng tạm được, chủ yếu vẫn là vị ngọt, chỉ có thể cảm nhận được một chút chua nhẹ, Thẩm Úc không quá thích ăn đồ chua.

"Vậy thì không ăn nữa, Mạnh Thường, sau này không cần phải mang loại nho này lên." Thương Quân Lẫm buông quả nho đang lột dở trong tay ra rồi cầm lấy chiếc khăn tay đang đặt một bên để lau tay.

Mạnh công công vội đưa nho trên bàn đi mất.

Thẩm Úc uống mấy ngụm nước liền mới giảm bớt hương vị ghen tuông trong miệng, "Nếu bệ hạ không có thời gian thì ta sẽ tự mình rời cung."

Gần đây Thương Quân Lẫm rất bận, từ chuyện trên triều đến chuyện ở Túc Bắc, lại còn cả chuyện cứu tế nữa, mỗi một chuyện hắn đều phải nhìn chằm chằm, rất nhiều lần Thẩm Úc tỉnh ngủ giữa đêm mà Thương Quân Lẫm vẫn còn đang bận rộn.

"Trẫm đi cùng ngươi đi." Dù có bận đi chăng nữa thì Thương Quân Lẫm cũng sẽ không để Thẩm Úc đi gặp Nghiêm Tranh một mình, hắn cũng không quên sự ngạc nhiên* của người nọ trong lần đầu gặp mặt. (Lần đầu gặp Nghiêm Tranh kinh ngạc vì vẻ đẹp của A Úc.)

Thẩm Úc viết thư trả lời ông chủ Từ rồi định ra thời gian gặp mặt là buổi chiều của ba ngày sau.

Sau khi có thành phẩm của cồn, Thương Quân Lẫm đã giao một phần cho Thái Y Viện để bọn họ xem thử hiệu quả của chúng, sau mấy ngày, phía Thái Y Viện cũng đã đưa ra một vài kết quả.

Lúc Cố thái y đến bắt mạch cho Thẩm Úc cũng thuận đường báo chuyện này lên.

"Cồn mà bệ hạ giao cho Thái Y Viện quả thật có khả năng giảm bớt khả năng nhiễm trùng của miệng vết thương, Thái Y Viện đã sai người tìm một ít động vật nhỏ để đối chiếu, một con dùng cồn lên miệng vết thương và một con không dùng, kết quả là con trước không bị nhiễm trùng và tốc độ khép miệng vết thương cũng nhanh hơn."

Nói đến chuyện này, Cố thái y lại thấy kích động, hắn học y nhiều năm nên cũng hiểu nếu miệng vết thương bị nhiễm trùng lâu mà không kịp xử lý sẽ mang lại hậu quả nghiêm trọng đến mức nào, có rất nhiều người chết nhưng không phải chết vì vết thương mà lại chết vì miệng vết thương bị nhiễm trùng, nếu có thể giảm bớt khả năng nhiễm trùng của vết thương thì sau này dù gặp vết thương lớn hơn, nếu người bệnh được chữa trị tốt thì khả năng sống cũng lớn hơn.

Cũng trong thời gian đó, sổ con của Thái Y Viện đã được đưa tới bàn của Thương Quân Lẫm.

Sổ con không ngừng báo cáo thành quả đạt được trong khoảng thời gian này, bọn họ còn xin thêm cồn để sử dụng chúng lên những người đồng ý sử dụng nó trên người mình.

Suy cho cùng thì việc dùng động vật nhỏ làm thí nghiệm cũng không thể giống như con người, hơn nữa, cồn là do Thương Quân Lẫm phái người đưa đến Thái Y Viện, dù muốn làm gì thì cũng phải thông báo với hắn.

"Nếu nó thật sự có tác dụng lớn trên cơ thể người thì sẽ giảm bớt được những cái chết không đáng có của các tướng sĩ ở biên cương."

Ở Ngọc Chương Cung, lúc Thương Quân Lẫm nói chuyện này với Thẩm Úc, ngữ điệu đã lộ vẻ kích động.

Lúc còn là một thiếu niên thì Thương Quân Lẫm đã tiến vào quân đội, hắn hiểu rất rõ khả năng sống chết của các tướng sĩ ở biên cương, hắn đã trải qua quá nhiều thương vong nên hắn hiểu có rất nhiều binh lính không chết vì vết thương trên chiến trường mà lại chết vì miệng vết thương không được xử lý kịp thời.

Sau khi Thương Quân Lẫm lên ngôi đã đưa quân y đến chỗ của quân đội, thế nhưng nếu miệng vết thương bị nhiễm trùng khiến cho vết thương trở nên tồi tệ hơn thì các quân y cũng bó tay.

"Phía Thẩm Nguyệt vừa làm ra thêm một ít, nàng mới vừa đưa đến Ngọc Chương Cung hôm qua, bệ hạ có thể đưa chúng cho Thái Y Viện, nếu nó vẫn có hiệu quả tương tự trong cơ thể người thì có thể bắt đầu phổ cập chúng với quân đội."

"A Úc nói không sai, nếu nó thật sự có thể giảm bớt sự thương vong của các tướng sĩ thì xem như Thẩm Nguyệt đã lập được công lớn."

Thái Y Viện nhận được cồn, Thương Quân Lẫm còn cố ý phân phó, cho phép bọn họ đưa cồn vào nhà lao, người trong nhà lao đều là những phạm nhân gây ra tội ác tày trời, chỉ đang chờ xử lý, trong đó cũng có rất nhiều phạm nhân bị tra tấn, vừa lúc có thể lấy cồn ra để thử nghiệm hiệu quả của nó.

Người cầm đầu là Cố thái y, hắn đưa thêm vài thái y và hòm thuốc tiến vào nhà lao.

Sau đó, trong nhà lao bắt đầu truyền ra một truyền thuyết rất khủng bố, nghe nói trong nhà lao vừa xuất hiện thêm một loại hình phạt mới, người thực hiện hình phạt ấy mặc đồ màu trắng, cũng không biết họ đã làm gì với các phạm nhân mà dù cách rất xa vẫn có thể nghe thấy tiếng hét tê tâm liệt phế* của chúng. (Ám chỉ sự đau đớn tột cùng.)

Thế cho nên trong khoảng thời gian đó, phạm nhân trong nhà lao đặc biệt ngoan ngoãn, hỏi cái gì liền đáp cái nấy, hiệu suất xử lý những vụ án tử cũng tăng gấp đôi, không có dấu hiệu ngừng lại.

"Việc Cố thái y và những người khác làm có tính là một công đôi việc hay không?" Thẩm Úc xem sổ con xong, y không nhịn được mà cười mãi.

"Người của Đại Lý Tự còn hỏi trẫm xem có thể sắp xếp mấy thái y vào đó hay không, như thế có thể đối phó với mấy phạm nhân khó xơi, khả năng tra tấn của các thái y còn cao hơn bọn họ rất nhiều." Thương Quân Lẫm cũng không ngờ lại có bước phát triển ngoài ý muốn như vậy.

"Chắc chính Cố thái y và những người khác cũng không ngờ mình lại trở thành ác mộc của các phạm nhân trong nhà lao."

Còn nữa, Đại Lý Tự Khanh còn thật sự chạy đến Thái Y Viện để hỏi thăm, nhiệt tình đến nỗi khiến Cố thái y và những người khác thấy cạn lời, bọn họ học y là vì cứu tử phù thương*, không phải vì tra tấn người.(Cứu người ta thoát khỏi cái chết, giúp đỡ những người bị thương (?))

Quả thật lúc cồn đụng tới miệng vết thương sẽ mang lại sự kích thích to lớn, Cố thái y và những người khác cũng đã thử tìm cách để giảm bớt sự kích thích này nhưng không có kết quả, trên người của những phạm nhân đó lại còn có rất nhiều vết thương nên bề mặt tiếp xúc với công cũng nhiều hơn, lúc đó đương nhiên cũng sẽ đau đến nỗi không thể chịu nổi.

Cuối cùng đoàn người Phương đại nhân cũng đã đi tới Túc Bắc, những người mặc đồ đen âm thầm bảo vệ cho bọn họ lại lui vào bóng tối thêm một lần nữa, người đi đến nghênh đón bọn họ chính là Tuân đại nhân-Tuân Triều, người đã quay lại Túc Bắc sớm hơn bọn họ một bước, đi cùng với ông còn có hai vị quan viên khác của Túc Bắc.

Sau một lúc hỏi thăm, bọn họ đi vào ở trong phủ dành cho quan viên của Túc Bắc.

Những quan viên khác đều nhẹ nhàng thở ra, chỉ có Phương đại nhân không như thế, ông biết nhiều hơn những người khác một chút nên ông cũng không dám thả lỏng sự cảnh giác một cách dễ dàng.

Đồ đạc đã tới, các quan viên ở Túc Bắc và các quan viên được triều đình phái tới cùng nhau sắp xếp chuyện cứu tế, dưới sự nhiệt tình của vài vị quan viên ở Túc Bắc, Phương đại nhân đã đi dạo ở xung quanh nơi ở.

Nếu chỉ nhìn sơ qua nơi này thì sẽ thấy tình hình thiên tai cũng không quá nghiêm trọng, mặt đường rất sạch sẽ, cũng không nhìn thấy những người gặp nạn ở ven đường, thi thoảng vẫn nhìn thấy dân chúng đi ngang qua nhưng tất cả đều rất vội vàng, không dám đối mặt với bọn họ.

Phương đại nhân âm thầm ghi nhớ sự khác thường này vào trong lòng: "Trở về đi."

"Đại nhân, không tiếp tục xem thử sao?"

Tiếp tục xem thì cũng không thể nhìn ra cái gì, trong lòng Phương đại nhân nảy sinh sự nghi ngờ nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì: "Bản quan thấy hơi mệt nên trước tiên cứ đi về nghỉ ngơi đi đã."

Hai vị quan viên đi với ông nhìn nhau, trong đó có một quan viên trên mặt có chùm râu dê nói: "Trên đường đi đến Túc Bắc chắc đại nhân đã rất mệt nhọc, ngài nên nghỉ ngơi tốt một chút, đại nhân cứ yên tâm đi, chúng ta sẽ xử lý tốt chuyện cứu tế."

Sau khi trở về, Phương đại nhân viết hai cuốn sổ con, một cuốn sổ con gửi ra bên ngoài, từ Túc Bắc gửi về kinh thành, một cuốn khác ông giao cho người áo đen đang âm thầm đi theo, cuốn sổ con viết về sự khác thường ở đây sẽ không qua tay bất cứ quan viên nào mà trực tiếp đưa đến tay Thương Quân Lẫm.

Thương Quân Lẫm dành ra một buổi chiều để đi gặp Nghiêm Tranh cùng Thẩm Úc.

Địa điểm gặp mặt mà bọn họ định ra vẫn như cũ, là Nghênh Tinh Lâu.

Bồi bàn dẫn hai người tới trước cửa một phòng riêng rồi nói: "Thưa hai vị khách quan, là phòng này."

Thẩm Úc gật đầu với bồi bàn rồi bước vào căn phòng đó cùng Thương Quân Lẫm.

Một nam nhân mặc một bộ trường nào màu tím sẫm đang đứng bên cửa sổ, đưa lưng về phía bọn họ, lúc nghe thấy tiếng động, hắn đã quay đầu lại, vừa nhìn thấy Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm, trong mắt hắn hiện lên vẻ ngạc nhiên.

"Hoá ra là Lâm công tử và Dư công tử, mời hai vị ngồi xuống." Nghiêm Tranh nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình, hắn bày ra vẻ mặt nhiệt tình để chào đón bọn họ.

"Ta cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy."

Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm ngồi xuống, Nghiêm Tranh rót trà cho hai người: "Mới gặp lần đầu mà đã cảm thấy thân thiết với hai vị, không ngờ chúng ta lại còn có chút duyên phận này, mời hai vị uống trà."

Thẩm Úc nâng chén trà lên rồi khẽ nhấp một ngụm: "Nghe ông chủ Từ nói Nghiêm công tử muốn hợp tác với chúng ta, không biết Nghiêm công tử có thể nói rõ xem mình muốn hợp tác thế nào hay không?"

"Hai vị tự mình tới gặp nên Nghiêm mỗ* cũng không vòng vèo thêm nữa, tuy Nghiêm mỗ bất tài nhưng trong tay cũng có mấy con đường làm ăn, không biết hai vị có muốn đưa những vật phẩm mới mẻ của kinh thành tới những chỗ khác hay không?" Nghiêm Tranh đã có chút suy đoán về thân phận của hai người nên đã nhìn về phía Thương Quân Lẫm theo bản năng.(mỗ trong trường hợp này chắc là để tự xưng mình thôi.)

"Không cần nhìn ta đâu, mọi chuyện trong nhà của chúng ta đều do phu nhân làm chủ."
Nhấn Mở Bình Luận