Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bệnh Nghiện Em (Lăng Việt) (Truyện FULL)

 

- Cô chọc bao nhiêu, tôi thay mới bấy nhiêu. – Lý Đường chen ngang. 

Đứa bé đó là con của Trịnh Tường. Các người lỡ nhảy nhót vào ngày nguy 

hiểm, dính bầu, bàn nhau để đại ca đổ vỏ. Khi đại ca nói không muốn có con, 

phá đi, cô sợ đại ca dùng bạo lực cưỡng chế phá mất con của thẳng họ Trịnh 

nên chạy tới tìm nó, sau đó bỏ trốn. 

Điền Minh Ảnh há hốc miệng thở hổn hển, nhìn qua nhìn lại Lăng Việt và 

Lý Đường, không thể tin nổi. 

Khổng Tư nhẹ cả người, tức giận trào lên. 

Điền Minh Ánh lắc đầu nguầy nguậy: 

- Không đúng... Nói láo... Đó là con Lăng Việt... Đứa bé là con của Lăng 

Việt. Khổng Tư, Lăng Việt không muốn có con. Hắn sẽ bắt mày đi phá nếu 

mày lỡ dính bầu. 

- Không để dính là được. – Khổng Tư hết kiên nhẫn, rít lên. – Chị thật 

điêu toa, khốn kiếp. Ngoài đổ lỗi cho người khác, chị có thể làm cái gì? Đã 

đến nước này rồi chị còn lôi một đứa nhỏ không may ra, định vớt vát sự 

thương hại hay công kích Lăng Việt? Muốn bôi xấu, hạ bệ hắn? Bằng sự ngoa 

ngoắt giả dối đó? Mất thời gian. Chị không xứng để tôi phải hao tâm tổn 

trí. 

Cô quay người bỏ đi. 

Lăng Việt ném lại cho Điền Minh Ảnh một ánh mắt khinh bỉ, đi theo. Ả gào lên: 

- Lăng Việt... Đứa bé là con anh... Lăng Việt, đồ độc ác, máu lạnh... Các người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Tôi nguyền rủa anh tuyệt tự tuyệt tôn ... Các người sẽ chia tay sớm thôi. 

Lý Đường và đàn em theo ra, sập cửa ngăn lại tiếng gào điên cuồng của Điền Minh Ánh. 

Khổng Tư xuống xe, toàn thân vô lực. 

Cũng may lần này cô không tắt điện thoại, không trốn đi uống rượu một mình, giữ bình tĩnh không gây sự cãi nhau với Lăng Việt. 

Hắn vừa vào xe, Khổng Tư lập tức xả giận: 

- Anh cũng thật là... Anh với Điền Minh Ảnh nát bét như vậy, tại sao khi vô tình gặp lại, mắt anh đong đầy cảm xúc, nhìn ả như thể anh hối tiếc tình yêu lắm ấy... Còn lạnh lùng đuổi em về trước, ở lại trò chuyện với ả. Nếu anh không nhìn ả như thế... 

Lăng Việt kéo cô lên đùi, ôm chặt: 

- Đừng tự suy diễn ánh mắt anh. Anh đã giải thích rồi... Anh chỉ muốn làm em ghen, muốn em giữ anh, giành giật anh. Lúc đó anh bị bất ngờ, cũng không hiểu ánh mắt mình như thế nào. Em tự ảo tưởng ra cả đống chuyện chỉ vì 1 ánh mắt... 

- Tại vì thái độ của anh không dứt khoát. Ai mà tưởng tượng nổi... Mỗi lần nhắc đến ả, trong mắt anh đều là hoài niệm. Sao em biết được ả quá quắt như vậy trước khi đi. Em tưởng hai người cứ lặng lẽ rạn nứt, hờ hững 

dần rồi rời xa. 

- Thì đúng là lặng lẽ rạn nứt mà. – Lý Đường ngồi ở ghế lái, chen vào. - Đại ca điều tra ra chuyện Điền Minh Ánh ngoại tình nhưng không phanh phui, ngoại tình trả đũa ả. Họ không xé rách mặt, lạnh nhạt dần. Ả chọc thủng bao, bẫy đại ca để dính bầu, muốn dùng đứa bé níu kéo. Trò trẻ con... Sau đó ả mang thai với Trịnh Tường rồi lặng lẽ bỏ đi. Toàn bộ quá trình đều không có lời qua tiếng lại, không một cuộc cãi vã. 

Lăng Việt gật gù, vuốt ve gò má Khổng Tư: 

- Anh không nghĩ ả cào chuyện đó ra. Nếu không cào, cứ thế chôn vùi, vẫn có thể giả vờ hữu nghị. Dù sao trước khi rạn nứt, quả thực có một khoảng thời gian anh yêu ả, ả cũng yêu anh, rất vui vẻ. 

Lý Đường xì một tiếng, không đồng tình. 

Khổng Tư ngược lại, cảm thấy Lăng Việt như vậy mới đúng là hắn. Nếu chỉ vì chuyện không vui mà chà đạp ký ức, rũ bỏ hoàn toàn quãng thời gian từng ở bên nhau thì quá tình cạn nghĩa. Sau này biết đâu cô và Lăng Việt sẽ chia ly. Khi đó hắn mà cạn tình, cô lại oán hận. Vậy nên chừa đường lui cho người cũng chính là chừa đường lui cho mình. 

Có điều Điền Minh Ánh ngu xuẩn, không biết trời cao đất dày, cứ tưởng Lăng Việt không biết chuyện của ả với Trịnh Tường nên cổ chèo kéo hắn quay lại, câu hắn ngoại tình như hồi xưa. Câu không được thì phá từ chỗ Khổng Tư, muốn họ tan đàn xẻ nghé. Nào ngờ... 

nói. 

Khổng Tư trách móc: 

- Nếu ngay từ đầu anh nói với em... 

Lăng Việt nhếch mép cười ý vị. 

Hắn còn muốn cô ghen lồng ghen lộn vì Điền Minh Ảnh, ngu gì mà 

Khổng Tư vừa tức vừa nhẹ nhõm, đấm vào ngực hắn. 

Hắn cười trầm, dịu dàng hôn trán cô: 

- Ngoan... Lần này không tắt điện thoại, có tiến bộ. 

- Anh cài định vị hả? 

- Chứ em tưởng em có thể chơi trò bỏ đi bặt vô âm tín mấy lần? Anh già rồi, không chịu được đau tim... 

- Cũng biết mình già cơ. 

Khổng Tư bĩu môi lườm. 

Hắn toét miệng cười, vuốt ve eo lưng cô, thì thầm: 

- Muốn mua gì? 

- Mua mua mua... Mua gì mà mua. Suốt ngày lấy tiền ra dỗ, bảo sao bị đào mỏ. Đáng đời. 

Môi hắn áp lên môi cô, giọng trầm rung từ tính tràn ngập cưng chiều sủng nịnh: 

- Dụ suốt mà em có thèm đâu. Tuổi em lẽ ra phải có tỷ thứ muốn mua. Có rồi muốn có nữa, một phòng đầy váy áo... 

nhẹ. 

Khổng Tư hừ lạnh, không thèm đáp, gục đầu vào cổ Lăng Việt dụi 

- Cún con... Về nhà anh không? 

- Nhà nào? 

- Nhà của anh. 

- Không thèm. 

Cô nghĩ một đẳng nói một nẻo, tim thót lên hồi hộp kinh khủng. 

Gia thế là gót chân asin của Lăng Việt. Hắn kỵ đề cập, cô cũng không dám hỏi. Hắn ở nhà cô nhưng cô không biết nhà hắn nằm chỗ nào. Giờ hắn chủ động mời mọc, quả là bước tiến vĩ đại trong mối quan hệ giữa họ. 

đảo: 

Lăng Việt nâng cằm Khổng Tư, hôn sâu, luồn lưỡi vào miệng khuấy 

- Thưởng cho em... vì tỉnh táo và bình tĩnh hơn lần trước. 

- Lý Đường, về nhà. 

- Vâng. 

Lăng Việt không nói đùa. 

Hắn thực sự đưa Khổng Tư về nhà. 

Nhưng cái nhà này không phải là nhà mà là toà biệt thự khủng bố toạ 

lạc trên mảnh đất 8 ha ở ngoại thành. Mỗi lần cô về Khổng gia đều lái xe 

ngang qua, liếc nhìn và cảm thán độ giàu có sang chảnh của chủ nhân. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận