Ngay ngày hôm sau, Khổng Tư bị Lý Đường cho người hộ tống tới công ty
Bình Nguyên, bắt đầu học việc, chuẩn bị bàn giao, chuyển cổ phần, khi sẵn
sàng thì tiến hành nhậm chức.
Cô ngơ ngơ ngác ngác đi bên cạnh Lý Đường và Mộc Lung, làm theo
những điều họ bảo, học những thứ họ dạy.
Tài liệu chất cao thành núi, đọc qua một lượt cũng mất cả tháng, đừng
nói phải ghi nhớ, thông thạo... Khổng Tư không có thời gian thở.
Dù không muốn, cô vẫn phải nghỉ việc ở công ty của Tần Khương.
Kẻ ngu dùng đầu gối cũng biết công việc cũ lương ba cọc ba đồng, điều
tra thu thập bằng chứng phạm pháp chẳng là cái đinh gì khi so với một nửa
cổ phần và chức giám đốc điều hành công ty Bình Nguyên. Nếu có thể ngồi
vững vị trí này, triệt hạ Tần Khương là chuyện trong tầm tay mà tự Khổng Tư
làm được, không cần phụ thuộc vào bố mẹ. Nhất là có Lăng Việt đứng sau
chống lưng, đập chết tên họ Tần càng dễ dàng.
Hơn nữa không ai kháng cự được sức hấp dẫn của đồng tiền.
lực.
Không ai kháng cự được sức hấp dẫn của quyền lực.
Người nhà quyền cao chức trọng không bằng chính mình có thực
Làm người, nhìn thấy mấy chục nghìn rơi trên đường, dù lấm lem đất cát người ta còn cúi xuống nhặt, đừng nói gần một nghìn tỷ ấn thẳng vào tay.
Khổng Tư còn trẻ, chưa có bao nhiêu tài sản, không kháng cự nổi sức hấp dẫn của từng ấy tiền.
Cô khẳng định bố mẹ mình cũng không thể chống cự được lòng tham, sẽ đắn đo cân nhắc chứ không khăng khăng bắt cô từ chối ngay và luôn. Họ vất vả cả đời mới gây dựng được một công ty lớn hơn Bình Nguyên một tẹo, giờ đột nhiên cô được cho một núi tiền, chắc chắn họ há miệng mắc quai.
Hơn nữa Lăng Việt không cho phép cô nói “không”. Hắn để Lý Đường, Mộc Lung và luật sư làm việc với cô. Cô không có cơ hội hối hận.
Ba kẻ này sấm rền gió cuốn, theo sự chỉ đạo của Lăng Việt vây quanh Khổng Tư khiến cô bận tối mắt tối mũi mấy ngày liền. Cô lại không thể lý luận, làm mình làm mẩy với họ như với Lăng Việt. Đây là chuyện trọng đại, không phải chỗ cho trẻ con giận lẫy.
Cho nên nước cứ chảy, thuyền cứ xuôi dòng, mọi chuyện cứ thế bị định đoạt.
Chiều thứ 5, bố gọi điện hỏi tình hình lúc cô đang ở văn phòng tạm, vùi đầu vào đống giấy tờ cao ngất.
Nhìn màn hình điện thoại, Khổng Tư thấy nặng nề.
Mấy ngày nay ban ngày cô bận vắt chân lên cổ, buổi tối chết chìm trong giấy tờ, đêm đến bị ham muốn dằn vặt khó chịu phát điên, phải dùng đồ chơi giải toả, trạng thái luôn căng thẳng. Giờ bố gọi, sự nặng nề ập đến. Cô
tần ngần một hồi mới nghe máy.
- Alo... Bố ạ.
- [Tình hình thế nào rồi?] – Bố hỏi luôn, giọng nghiêm khắc.
Khổng Tư không dám nói với bố về công ty Bình Nguyên, chặc lưỡi:
- Hắn không chịu chia tay, doạ nếu con làm căng hoặc bỏ trốn, hắn sẽ huỷ hoại Khổng gia. Con không dám thách thức hẳn. Giờ bọn con chia nhà, không ở chung ăn chung, không ngủ chung.
Nói đến đây, tim cô đau ê ẩm.
Họ vẫn gặp nhau hàng ngày ở công ty nhưng dưới cương vị cấp trên, cấp dưới, không nói chuyện riêng, mặt lạnh coi như không phải người yêu. Đêm đến mỗi người một nhà. Dù hai căn chung cư kề nhau nhưng Lăng Việt không hề sang, cô cũng không thò ra khỏi nhà mình, thành ra gần ngay trước mắt mà như xa tận chân trời.
Sự chua chát trong giọng nói của cô khiến bố thở dài:
- [Nó phản ứng dữ dội không?]
- Dữ ạ. Hắn nói bác hai bức 3 công ty của hắn phá sản. Hắn trả thù không khoan nhượng, không cần điều tra bác có bệnh tim hay không. Hắn hỏi bố ra ngoài làm ăn có điều tra tiền sử bệnh của đối thủ trước khi hành động không? Thấy bọn họ bị bệnh tim thì dừng tấn công, nuốt hận vào trong Hắn hỏi nếu Tần Khương cũng bị bệnh tim, nhà mình có ngừng trả thù không?
- [Khua môi múa mép không ích gì. Bác hai chết vì hắn bức ép.] – Bố hừ lạnh, đuối lý nhưng hợp tình.
- Giờ con và hắn giống như ly thân. Nếu con quyết chia tay, hắn tấn công Khổng gia, nhà mình có chống chọi được không?
- [Ừm...]
Bố chần chừ không trả lời.
Khổng Tư chờ nghe.
Cô đã nghĩ kỹ.
Nếu cô cố chấp không muốn chia tay Lăng Việt sẽ chỉ khiến người nhà phản cảm, chửi mắng dữ dội, bài xích, kỳ thị cô. Cho nên phải thiện chí nghe ý kiến của mọi người, tỏ ra là mình ổn, cầm được buông được. Như vậy phần “tình” bị đặt sang một bên, phần “tài” mới là cái cần cân nhắc.
Nếu bố mẹ có thể vì nhà bác hai mà chấp nhận chiến đấu với Lăng Việt. Nếu người Khổng gia cũng vì nhà bác hai mà đối đầu Lăng Việt đến cùng thì trận này cô thua.
Còn nếu không, họ hàng mà tới lúc hoạn nạn thân ai nấy lo... thì Lăng Việt đúng. Cô không cần tự treo cổ chỉ vì nhà bác hai muốn như vậy.
Tình cảm của cô không có gì phải bàn cãi. Mỗi lần nghĩ đến hắn đều đau thắt tim gan, không muốn chia tay. Vấn đề phải giải quyết chỉ là Khổng gia là bố mẹ mà thôi.
Bố ậm ừ một hồi mới nói:
- [Nếu hắn tấn công, sẽ thiệt hại khủng khiếp. Hiện tại công ty nhà mình đang theo một dự án lớn, anh hai con đã đổ rất nhiều tiền vào, dốc hết tâm huyết. Chỉ sợ...]
Đây rồi...
Chính là điều Khổng Tư chờ đợi.
Cô thăm dò:
- Anh hai nói sao về chuyện này ạ?
- [Nó nhảy dựng lên. Rõ ràng thằng khốn Tô Dao lừa con... Mọi người đều biết, cay cú, nhưng cay để đó thôi, ai dám làm gì. Khổng Tuyền khá e sợ. Bạn nó từng bị Tô Dao tiêu diệt một công ty, đuổi chạy rẽ đất ra nước ngoài. Nó hiểu rõ Tô Dao ghê gớm thế nào, sợ nhà mình cũng tan nát dưới gót giày thẳng đó.]
Thì ra có anh hai doạ nên bố mẹ mới yên ắng mấy hôm nay, không gọi
điện thúc giục chia tay, không bắt cô bỏ việc về nhà.
Khổng Tư thở dài sầu não:
- Con rước hoạ về cho bố mẹ rồi. Bố... nếu Lăng Việt điên lên tấn công,
liệu nhà mình có giống nhà bác hai năm đó không?
- [Ừm... Có khi không chống được tới 6 tháng.]
Khổng Tư kinh hãi:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!