Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bệnh Nghiện Em (Lăng Việt) (Truyện FULL)

 

- Giám đốc... Giám đốc... 

Khổng Tư giật mình, choàng tỉnh, ngẩng đầu lên. Cô đã ngủ gật ngay trên bàn làm việc. 

Thư ký đang đứng trước mặt, nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc: 

- Giám đốc ốm à? Có cần tôi đưa đi bệnh viện không? 

- Không... không ốm... - Khổng Tư lập tức xua tay, nói dối. – Hôm qua 

tôi thức khuya đọc báo cáo nên... Có chuyện gì không? 

- Lăng tổng báo trưa nay có hẹn ăn cơm với khách hàng, giám đốc phải 

đi cùng ạ. 

- Tôi biết rồi. Cảm ơn anh. 

Thư ký cúi đầu, đi ra. 

Khổng Tư nín thở, cầm chiếc khăn trên bàn đặt lên mũi để không ngửi phải mùi nước hoa của anh ta. Mỗi lần ngửi đều buồn nôn khủng khiếp. 

Hy vọng lát đến nhà hàng không có món cá, nếu không chắc cô ôm bồn cầu hoài. 

Mấy hôm nay trong người lúc nào cũng khó chịu, hở một chút là buồn ngủ, mà không được uống café nên càng buồn ngủ hơn. Chẳng lẽ cứ phải đứng đọc báo cáo. Bản giấy đứng đọc thì được, bản online làm sao đọc. Khổng Tư thở dài ôm đầu. 

Nếu lát nữa ngửi mùi gì đó rồi thấy khó chịu, nôn oẹ trước mặt Lăng Việt và khách hàng thì chết. 

Nhưng không thể từ chối đi ăn uống và gặp khách hết lần này đến lần khác. Mỗi lần đi cô chỉ việc ngồi một bên nghe và học hỏi, không cần nói gì. 

Chẳng lẽ nghe thôi cũng không làm được, không muốn làm? Vô dụng đến 

thế sao? 

Cho nên hôm nay dù mệt cô vẫn phải đi. 

Khổng Tư không ngờ mang thai mệt như vậy. Cả người uể oải chẳng 

muốn làm gì, đầu óc u mê đờ đẫn, chỉ muốn leo lên giường ngủ bất 

chấp. 

Cô sợ về lâu về dài Lăng Việt sẽ nhìn ra sự thay đổi thói quen của cô, 

nghi ngờ rồi phát hiện cô có thai. Đến lúc đó, chắc chắn họ sẽ cãi nhau 

to. 

Thở dài sườn sượt, Khổng Tư đứng lên đi qua đi lại một hồi cho đỡ buồn 

ngủ rồi ngồi vào bàn đọc tiếp. 

Điện thoại reo vang, bác dâu Di Hồng gọi. 

Khổng Tư nhăn nhó nghe máy: 

- Alo... 

- [Sao chúng mày không đi chết đi...] – Di Hồng gào lên. – [Lũ giết người lũ khốn kiếp... Mày giết con tao rồi.. 

Tiếng gào khóc như xé toạc màng nhĩ Khổng Tư. Cô giơ điện thoại ra xa, 

lớn tiếng: 

...] 

...] 

- Bác bị sao vậy? Có chuyện gì... 

- [Mày còn hỏi à? Đông Tuệ nhà tao mà có mệnh hệ gì, tao giết mày 

- Đông Tuệ bị làm sao? 

- [Giả vờ cái gì. Chúng mày thuê người đâm con tạo... Lũ cầm thú 

- Đâm? – Khổng Tư sửng sốt. – Đâm bằng gì... 

- [Mày đừng có giả ngơ giả ngác. Đồ lòng lang dạ sói. Đồ ăn cháo đá bát, 

cõng rắn cắn gà nhà. Con tao mà có làm sao, tao bắt mày đền mạng. 

Gào xong, bà ta cúp máy. 

Khổng Tư vừa tức vừa lo, vội gọi điện cho bố. 

Máy bận. Bố cô đang nghe điện thoại của người khác. 

Cô sốt ruột rung đùi chờ đợi. 

Một lát sau bố gọi lại. 

- Bố, nhà bác hai xảy ra chuyện gì? 

- [Đêm qua Đông Tuệ bị đâm 3 nhát vào bụng. Sáng nay Di Hồng gọi bố, gào thét chửi rủa, bảo Lăng Việt là thủ phạm. Không biết thực hư thế nào.] 

- Lăng Việt? 

- [Bà ta nói Lăng Việt thuê người đâm Đông Tuệ, bắt đền mạng.] 

- Chết chưa mà đền mạng? 

- [Chưa. Phẫu thuật xong rồi, đang nằm trong phòng hậu phẫu. Nếu 

chết đã chết ngay đêm qua, giờ chắc không sao.] 

Khổng Tư thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tức điên. 

Bố nghiêm giọng: 

- [Chuyện này có phải Lăng Việt làm không?] 

- Lăng Việt không ngu ngốc vậy đâu. Hai bên đang xung đột, vác dao 

đâm người để cảnh sát gỗ cổ vào tù à? Vả lại hắn đang thẳng thế, cần gì dùng hạ sách đó. 

- [Có lý. Không cần đâm chém, nó thừa khả năng nghiền nát, đốt sạch tiền của Khổng gia. Không biết Di Hồng có bằng chứng gì mà la ó như vậy. Con cẩn thận kẻo bà ta chạy đến gây sự. Tốt nhất tránh xa bà ta ra, tuyệt đối đừng để bị đánh, đừng đánh người, tránh kiện cáo rối ren. ] 

- Vâng. 

- [Thăm dò Lăng Việt xem nó phản ứng thế nào. Tối nay hai đứa về nhà ăn cơm đi.] 

- Vâng. 

Khổng Tư cúp máy xong, lập tức chạy sang phòng giám đốc, gõ cửa. - Vào đi. 

Cô mở cửa vào phòng, hơi sững lại khi thấy Lăng Việt đang tiếp khách. Đó là một vị khách nữ rất xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, khí chất như doanh nhân thành đạt. 

- Lăng tổng có khách sao? 

- Bạn cũ thôi. – Lăng Việt giới thiệu. – Trương Di, kia là Khổng Tư, giám đốc mới mà tôi từng nhắc. Khổng Tư, đây là Trương Di, con gái của đối tác lâu năm, cũng là khách hàng lâu năm của công ty. 

Trương Di đứng lên, mỉm cười lịch thiệp bắt tay Khổng Tư: 

- Chào em. Nghe danh đã lâu, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt. Lăng tổng kể rất nhiều về em. 

Khổng Tư nghi hoặc, cười gượng ứng phó: 

- Rất vui được làm quen với chị. 

- Đừng khách sáo. Chị và Lăng Việt quen biết nhiều năm, chưa bao giờ 

nghe anh ấy nhắc đến bóng hồng bên cạnh. Em là ngoại lệ. 

Lại ai nữa đây? 

Một Điền Minh Anh còn chưa đủ hay sao? 

Trương Di này là thế nào? 

Khổng Tư ngồi xuống cạnh Lăng Việt, không thể nói chuyện Đông Tuệ bị đâm, trở thành khán giả bất đắc dĩ trong cuộc trò chuyện của hai người họ. 

Chỉ có điều, họ không nói về chuyện cũ, kỷ niệm, ký ức này kia mà bàn về công trình, vật liệu, dự án, các ông to bà lớn cần móc ngoặc đả thông 

Trương Di đến vì công việc, là khách hàng thật giá thật. 

Sự nghi hoặc và lo lắng của Khổng Tư dịu xuống. 

Cô tự cười mình ngu ngốc. 

Lăng Việt nhiều tuổi, quan hệ rộng, nhiều đối tác làm ăn, nhiều bạn bè là chuyện đương nhiên. Nếu bạn đó không có gì đặc biệt, hắn chẳng bao giờ kể với cô. Vậy cô không biết Trương Di mới là bình thường. Nếu hắn kể, hoá ra Trương Di lại đặc biệt hơn đám đối tác, bạn bè khác của hắn à? 

Cho nên không cần phải lo lắng gì cả. 

Khổng Tư từ từ lấy lại bình tĩnh và tự tin, ngồi nghe để học hỏi. Bàn xong công việc, Trương Di mời: 

- Sắp trưa rồi, nếu hai người không bận, chúng ta cùng ăn một bữa đi. Chẳng mấy khi có cơ hội gặp mặt. 

- Tiếc quá, trưa nay tôi có hẹn khách hàng rồi. – Lăng Việt cười lịch thiệp, từ chối. – Để dịp khác nhé. 

- Ồ, thật đáng tiếc... Tôi còn nhiều chuyện muốn nói với Khổng Tư. 

Trương Di tỏ ra thất vọng, lịch sự chào rồi ra về. 

 

 

Khổng Tư tiễn chị ta ra thang máy. 

Khi cô quay lại, Lăng Việt vẫn ngồi ở vị trí cũ chờ. Khổng Tư lập tức nói: 

- Đêm qua Đông Tuệ bị đâm 3 nhát vào bụng. 

- Thế à? Có nguy hiểm đến tính mạng không? – Lăng Việt đưa tay ra. Khổng Tư nhẹ cả người, lập tức đi tới, sà vào lòng hắn ngồi, ôm cổ hắn. 

Lăng Việt không tỏ ra chột dạ, cũng không biết chuyện này. Giờ cô thông báo hắn mới biết, tức là chẳng liên quan gì đến hắn. Nhưng để cho 

Allnovel 

chắc, Khổng Tư vẫn hỏi: 

- Anh không biết thật à? 

- Phải biết à? – Lăng Việt nhướn mày, sau đó à lên. – Khổng gia nghi anh 

là thủ phạm? 

- Không. Chỉ bác dâu Di Hồng nghĩ vậy thôi. 

- Anh có phải thắng đần đâu. – Lăng Việt khó chịu, cười khẩy trào phúng. 

– Anh không trả thù ngu đần như nhà đó, cũng không điên mà tự bê đá đập chân mình. Vả lại hiện tại chú tư em mới là người phải đối phó nhiều nhất chứ không phải thắng ăn chơi nghiện ngập kia. 

Khổng Tư đứng hình mất mấy giây, sửng sốt: 

- Nghiện ngập? 

- Em không biết? 

- Đông Tuệ nghiện ma tuý gần 2 năm nay rồi. 

Vãi! 

Cô chẳng biết gì cả, cũng không nghe bố mẹ nói. 

Nhưng khoan, đó không phải chuyện cốt lõi. 

- Em không biết anh ta nghiện. Bà Di Hồng gọi điện cho em chửi mắng, đổ cho chúng ta thuê người đâm Đông Tuệ. Còn doạ nếu Đông Tuệ có mệnh hệ gì, bả giết em. 

Lăng Việt nhướn mày, sự cay nghiệt và cáu kỉnh bùng lên trong mắt. Khổng Tư hơi sợ, nói tiếp: 

- Bố gọi điện hỏi có phải anh làm không, em nói không phải. Bố cũng nghĩ anh sẽ không manh động và điên rồ như vậy. 

Hắn khẽ gật đầu, giọng trầm hằn: 

- Mụ dám doạ giết em? 

- Chắc bả tức qua nói bừa thôi. 

- Để anh cho người theo bảo vệ em. 

- Không cần... - Khổng Tư hốt hoảng xua tay. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận