Trong lúc cô nấu bữa tối, Lăng Việt lôi 4 cái vali vào phòng ngủ phụ mà cô không dùng, lạch cạch sắp xếp rồi lấy quần áo đi tắm.
Khổng Tư tò mò, nghe tiếng nước chảy ào ào thì rón rén đi tới phòng ngủ phụ.
Cô thấy ba vali đã bị mở tung, Lăng Việt mang theo rất nhiều quần áo, đồ dùng cá nhân, laptop và tài liệu.
Khổng Tư sửng sốt.
Chẳng lẽ hắn định ở đây?
- Không đâu... chắc chỉ mang đồ đến để thay thôi...
Nhưng chỗ đồ này có phải quá nhiều không?
Ôm hoang quay lại bếp, Khổng Tư nghĩ mông lung.
Trước kia Hoắc Vỹ Thần cũng muốn ở chung với cô nhưng cô không đồng ý vì sợ họ sẽ củi khô lửa bốc, đi quá giới hạn. Vậy nên cô thường không để Hoắc Vỹ Thần qua đêm ở nhà mình. Có ngủ cũng chia phòng ngủ.
Giờ cô và Lăng Việt đã phát sinh quan hệ, cô lại ham muốn liên tục, hắn không ở đây cũng dở mà hắn ở đây thì... không ổn.
Làm thế nào bây giờ?
Khổng Tư xoắn xuýt suy nghĩ, nấu cơm xong thì đi tắm, tẩy rửa một thân mồ hôi và bên dưới lầy lội nhớp nháp.
Khi cô đi ra đã thấy Lăng Việt dọn cơm xong, đang ngồi hút thuốc, uống bia chờ cô.
Khổng Tư ngồi xuống đối diện, chưa biết phải nói thế nào thì Lăng Việt
đẩy tới trước mặt cô một vỉ thuốc tránh thai hàng ngày:
- Chắc em không có cái này.
- A...
Đúng vậy. Cô còn chưa có thời gian nghĩ đến chuyện tránh thai.
Hôm qua họ điên đảo như vậy, đều bắn hết vào trong, Lăng Việt cũng nói uống thuốc tránh thai hàng ngày có thể làm giảm bớt ham muốn. Khổng Tư không dám cầm, cúi đầu, mặt nóng bừng:
- Cảm... cảm ơn anh... Lần sau... em tự mua.
- Ừ. Bạn tình trước kia anh đều dùng bao, không bao giờ chơi trần. Có
đứa từng bẫy anh, muốn có thai để ràng buộc... Chậc...
Hắn nhếch mép cười lạnh, mắt loé sáng độc địa trông rất đáng sợ. Khổng Tư ngạc nhiên:
- Vậy... làm với em sao anh không dùng bao?
- Vì e là trinh nữ, chưa từng quan hệ, sạch sẽ. Em cũng tự soạn ra điều khoản không cho phép anh ép buộc em mang thai còn gì. Mối quan hệ này đơn thuần là tình dục, em đã có ý thức cảnh giác, anh cũng không cần nói nhiều. Đừng quên uống thuốc là được.
Ra vậy!
Khổng Tư cúi đầu nhẹ nhõm. Cô thấy Lăng Việt toàn chơi trần, tưởng trước kia hắn cũng vậy, còn hoang mang không biết hắn có bệnh sinh dục không.
Đúng là lo thừa.
Một kẻ thân kinh bách chiến như Lăng Việt còn cáo hơn cô tỷ lần, phân biệt rành rọt bạn gái, bạn tình, bạn giường... Đời nào hắn lơ là để dính bệnh.
Nếu cô không phải trinh nữ, chắc hắn rải bao xung quanh nhà.
Họ im lặng ăn cơm.
Lăng Việt vẫn như lúc sáng, ăn không nói, không chê bất cứ món nào,
không kén chọn, có gì ăn nấy.
Giữa chừng hắn đứng lên lấy thêm bia.
Khổng Tư sực nhớ ra mấy vali quần áo của hắn, rụt rè hỏi:
- Anh mang nhiều quần áo đến... chẳng lẽ định ở đây?
- Hả? - Lăng Việt nhướn mày. – Hôm qua đã nói rồi mà... Em không
nho?
Chết mợ. Nói cái gì nhỉ?
Hôm qua cô bị làm cho loạn trí, mơ mơ hồ hồ, có nhớ gì đâu.
Lăng Việt đọc được suy nghĩ qua nét mặt cô, cười nhạt:
- Tình trạng của em vạch quần ra có thể trực tiếp đâm vào không cần
dạo đầu, tức là ham muốn rất nặng. Chẳng lẽ em nghĩ làm vài lần có thể nhịn
vài ngày không cần anh?
Khổng Tư quẫn bách cúi đầu, cả người đỏ ửng như tôm luộc, xấu hổ vì bị
vạch trần.
- Hồi mới phát bệnh, đêm nào anh cũng làm, không thể nhịn được. Làm đến nỗi bạn gái không chịu nổi, bỏ trốn. Ha ha...
Khổng Tư tròn mắt nhìn, hơi hơi khó chịu nhưng phần nhiều là thông cảm. Lăng Việt cười khan, có cảm giác chua chát mỉa mai. Khổng Tư tò mò hỏi:
- Chị ấy có biết bệnh của anh không?
- Không biết. Anh không dám nói. Em có dám đứng trước mặt người
mình yêu mà nói rằng: này, tôi bị chứng cuồng dâm... Dám không?
Đương nhiên không dám.
Khổng Tư khẽ lắc đầu.
- Anh cũng không dám. Nhưng cô ấy không ngu, cũng lờ mờ nhận ra anh có vấn đề. Không một thắng đàn ông bình thường nào có thể làm tình suốt không mệt mỏi như vậy. Anh thấy sự ngờ vực và sợ hãi trong mắt cô ấy... Sau đó cô ấy cứ như vậy biến mất, không một lời từ biệt, không nói chia tay
Lăng Việt cười khẩy, mỉa mai.
Khổng Tư không nhịn được tò mò, hỏi tiếp:
- Anh còn yêu chị ấy?
- Không. – Lăng Việt lắc đầu, mắt lạnh đi. – Cô ấy nợ anh một lời chia tay. Nợ anh nhiều thứ khác...
Khổng Tư không dám hỏi tiếp, không dám nói gì, cắm đầu ăn cơm. Khí thế của Lăng Việt đã thay đổi, trong đáy mắt xuất hiện thứ gì đó rất đáng sợ, khiến cô không thể nhìn thẳng.
Im lặng một hồi, hắn không hỏi ý kiến cô mà tự quyết định:
- Anh sẽ dùng phòng ngủ phụ như phòng để quần áo và tài liệu, làm việc bên đó. Ban đêm anh ngủ trong phòng em.
- Anh không làm việc nhà, sẽ cho em tiền tiêu. – Hắn đặt một cái thẻ
bên cạnh vỉ thuốc tránh thai. – Mặc dù có vẻ em không cần dùng tiền của
người khác nhưng nếu em dùng thẻ này để đi chợ, mua sắm linh tinh, anh sẽ thoải mái hơn.
Khổng Tư nhìn lên:
- Anh điều tra em?
- Không.
- Không tra, tại sao biết em “không cần dùng tiền của người khác”?
Cô sợ hắn điều tra cô và Khổng gia, lần ra việc cô đi làm cho Thiên La nhằm mục đích trả thù.
Lăng Việt cười ý vị:
- Anh không mù, mũi cũng không điếc.
Khổng Tư nhíu mày, nhìn quanh nhà.
Không mù, mũi không điếc?
Ý là nhìn thấy đồ trang trí trong nhà, quần áo cô mặc đều là hàng đắt tiền? Mũi không điếc là ngửi thấy nước hoa và mỹ phẩm cô dùng?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!