Bá Hiến không trả lời được, thở hổn hển vừa tức vừa bất lực. Sự bi thương tràn ngập trong đôi mắt long lanh.
Đột nhiên Khổng Tư thấy tủi thân, vành mắt đỏ ửng.
Bá Hiện thương cô như anh chị em ruột thịt. Chất vấn, tức giận... cũng vì lo cho cô, thất vọng vì cô giấu giếm bí mật mà thôi.
- Chưa hết... Trong lúc tên kia tấn công, y đánh mình sưng vù mặt mũi, xé rách áo. Lăng Việt phải đưa mình về nhà. Mình quá sợ hãi nên năn nỉ anh ấy lên nhà cùng, ngồi với mình một lát cho đỡ sợ. Vừa nói được mấy câu thì Hoắc Vỹ Thần đến. Lăng Việt tránh mặt. Mình và Hoắc Vỹ Thần cãi nhau ngoài cửa.
Lửa giận cháy đùng đùng trong mắt Bá Hiến. Cậu muốn chửi lắm nhưng cố kiềm chế để nghe nốt.
- Hoắc Vỹ Thần nói vì mình không cho gã chịch, để gã đói khát nên gã mới ra ngoài tìm gái. Mình chửi gã thậm tệ, gã cay cú bóp cổ mình, đổ thuốc kích dục vào miệng.
- Cái gì? Thắng chó má... Sao cậu không nói với mình? Mình đấm gãy mũi nó...
- Lăng Việt đã làm rồi. Anh ấy đánh Hoắc Vỹ Thần, ném gã ra khỏi nhà. Mình hoảng sợ nhờ anh ấy ở lại thêm một lúc nữa... Sau đó...
Khổng Tư cúi đầu không muốn nói tiếp.
Dù sao cũng là nói dối, rất sợ bị phát hiện.
Bá Hiên nhìn sang Lăng Việt, đoán được chuyện tiếp theo: - Sau đó thuốc kích dục phát tác, cậu và hắn ngủ với nhau?
Mặt Khổng Tư nóng bừng, khẽ gật đầu:
- Lăng Việt không làm gì sai. Mình đã năn nỉ anh ấy làm chuyện đó với mình... Mình quá thất vọng vì Hoắc Vỹ Thần, ghê tởm gã, cũng ghê tởm thằng khốn đã tấn công mình. Trên hết, mình chán ghét bản thân không có sức chống cự, không thể tự vệ, bị tấn công chỉ bất lực khóc lóc. Nếu không có Lăng Việt...
Khổng Tư không dám tưởng tượng nếu Lăng Việt không đến, cô đã bị Dư Đoàn làm nhục như thế nào.
Lăng Việt ôm vai cô, nhè nhẹ xoa cánh tay trấn an. Ánh mắt tăm tối chiếu vào cô.
Dù đây là lời nói dối nhưng có một phần sự thật. Cảm nhận của Khổng Tư cũng là thật.
- Lăng Việt muốn chịu trách nhiệm và bảo vệ mình nên dọn tới đây ở. Mình cũng sợ bị Hoắc Vỹ Thần trả thù, đồng ý với anh ấy.
- Tại sao cậu không nói cho mình biết? – Bá Hiên rít lên, mắt đỏ hoe. – Cậu đã phải trải qua những chuyện như vậy... Tại sao không nói? Mình là bạn thân nhất của cậu, lúc cậu khó khăn lại chẳng biết gì cả, hi hi ha ha ở nhà ăn chơi nhảy múa, nhắn tin hú hét những thứ điên khùng. Cậu có coi mình là bạn thân không vậy?
- Bạn thân cũng phải có giới hạn. – Lăng Việt lạnh lùng trừng mắt. – Con người ai cũng có sĩ diện, không muốn người khác nhìn thấy sự chật vật yếu đuối, cực khổ của mình. Cậu là đàn ông, thân mấy thì thân vẫn có khoảng cách nhất định.
Bá Hiên nghẹn, ánh mắt dao động, yếu thế dữ dội.
Hồi nãy cậu đối diện với hắn như kẻ xa lạ lừa đảo, ở sau lưng cậu giở trò với Khổng Tư.
Giờ biết Lăng Việt là ân nhân của Khổng Tư, mọi chuyện đều do cô tự
nguyện, Lăng Việt tới đây để bảo vệ cô, Bá Hiên trở thành một kẻ dư thừa bị gạt ra ngoài.
Lăng Việt và Khổng Tư chung chăn, cậu dù cùng nhà nhưng khác phòng, không thể sánh được.
Sự ghen tức mãnh liệt trào lên, bị nghẹn lại không phát tiết, khiến cậu khó chịu bứt rứt.
Khổng Tư xoa dịu:
- Mình xin lỗi. Lúc đó mọi chuyện quá dồn dập, quá kinh khủng. Chỉ trong một buổi sáng mình bị 2 kẻ tấn công, bị dốc thuốc kích dục vào miệng . Mình quá hoảng sợ, bám lấy phao cứu mạng là Lăng Việt. Mình không thể gọi cho cậu, không thể đòi cậu ngủ với mình. Chúng ta là bạn thân, không phải mối quan hệ trai gái xô bồ. Chúng ta đã thề sẽ thân thiết với nhau đến hết đời...
Bá Hiến thở hắt ra một hơi, vò đầu chịu thua.
Khổng Tư không thể gọi Bá Hiên vì cậu là gay. Nếu cậu là đàn ông bình thường, làm gì đến lượt Lăng Việt lên giường với cô.
Bá Hiên cũng thừa biết điều đó, giờ bị Khổng Tư nói thẳng mặt, cậu biết mình không giúp được, cũng không có tư cách lên án nên hạ giọng:
cáo.
- Mình giận cậu vì cậu giấu giếm mọi chuyện.
- Xin lỗi.
- Lão nương bị tổn thương, cần thời gian... Ngày khác gặp.
Bá Hiên uể oải đứng dậy lủi thủi đi ra khỏi nhà.
Khổng Tư muốn đi theo nhưng Lăng Việt giữ chặt, trừng mắt cảnh
Khí thế của hắn rất kinh khủng, vừa tàn ác vừa độc địa, khiến Khổng Tư không rét mà run.
Cô như bị điểm huyệt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn.
Khi tiếng sập cửa vang lên, Bá Hiên đã ra ngoài, bàn tay Lăng Việt
phóng tới chộp cổ Khổng Tư, bóp mạnh. Môi hắn he hé, tiếng rít phẫn nộ
phát ra:
- Ngày nào cũng nhắn tin... Gọi nhau là “tình yêu”, “cục cưng”, “chó con
Hở một chút là nói “yêu lắm”, “nhớ chết mất”?
Khổng Tư kinh hãi nắm tay Lăng Việt, cố gỡ ra:
- Anh... xem trộm tin nhắn của em?
- Cần phải xem trộm sao? – Lăng Việt gầm lên. – Nằm trong lòng tôi em
cũng nhắn cho nó. Em quên à? Tôi còn tưởng Bá Hiến là con gái... Đàn ông
kiểu gì mà xưng “lão nương”, không hỏi kem dưỡng da thì buôn chuyện son
dưỡng, mặt nạ, nước hoa... Đàn ông kiểu gì vậy?
Cậu ấy là bạn thân của em. Anh tức giận cái gì? Buông ra... Từ trước
khi quen anh em đã thân với cậu ấy như thế...
Lăng Việt bóp chặt hơn, hét vào mặt cô:
- Trước khác, giờ khác... Nó là đàn ông...
- Anh không có quyền can thiệp vào các mối quan hệ khác của tôi. –
Khổng Tư hét trả, mắt đỏ hoe, mặt cũng đỏ ửng vì nghẹn thở.
Lăng Việt hoá đá, nhìn cô không chớp.
Dường như trong phút chốc hắn quên mất điều khoản này trong thoả
thuận. Bàn tay đang bóp cổ cô buông lỏng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!