Khổng Tư vặn vẹo hông. Hạt lê bị chà đạp không thương tiếc, khoái cảm khuếch đại gấp mấy lần. Động thịt bị ma sát điên dại đã sướng không chịu nổi, giờ hắn còn thô bạo day hạt lê, đê mê như thác trào dâng bức Khổng Tư vùng dậy nắm cổ tay hắn:
- Đừng... Sướng... Không chịu được đâu. Đừng mà...
- Tự sờ ngực... – Lăng Việt rít lên.
Khổng Tư vật vã, vặn vẹo, không đẩy được tay Lăng Việt thì thôi lại làm hắn hung hãn hơn. Hắn véo hạt lê.
- Á... Đừng véo... Em làm... Khốn nạn! Về là được chứ gì...
Khổng Tư nức nở đầu hàng, nước mắt rơm rớm, mặt đỏ như máu vì xấu hổ và hưng phấn. Hai tay cô giữ lấy hai bầu ngực, trúc trắc khó khăn xoa bóp. Cái nhìn hau háu của Lăng Việt thiêu đốt da mặt, kích thích các dây thần kinh nhạy cảm hơn, những cú thúc mang lại sung sướng như đòi mạng. Vách động tê dại, hạt lê bị hắn vẫn vò còn sướng hơn khi dí tai rung vào.
Dưới ánh mắt phóng điện của Lăng Việt, Khổng Tư chậm rãi sờ nhẹ hai đầu nhũ.
Xấu hổ kinh khủng, cộng hưởng kích thích lớn không ngờ. Hai mắt cô mất tiêu cự, ý thức mơ hồ, tay bất giác về mạnh đầu nhũ.
- A... u...
Lăng Việt giống như phát rồ, đồ người đè lên Khổng Tư, lồng lộn dập từ trên xuống nhanh mạnh hung bạo. Dịch tiết bị ép chảy tràn ra ngoài, bắn tung toé khắp nơi. Chày thịt giã thùm thụp vào động.
- Chậm... Á... Chết mất...
Cực khoái ập tới, toàn thân Khổng Tư rúm lại, hai chân quặp chặt lưng
Lăng Việt, đầu lắc lung tung, miệng rên hừ hừ không khác mèo động
dục.
- Sướng quá. – Lăng Việt rít, cắn cổ cô. – Bóp chặt thế, thả lỏng ra...
Thả không nổi.
Khổng Tư cào cấu lưng, muốn hắn ngừng lại:
- Đến rồi... Tha cho em... Á... Tha... tê quá, không chịu được...
Vách động bốc cháy, hạt lê tê đến mức không thể nhận thêm bất cứ
kích thích nào nhưng Lăng Việt vẫn lồng lộn dập phành phạch, hạ thân đánh
vào cửa mình khiến mu, đùi, mông rung bần bật. Hạt lê rung theo tăng thêm
kích thích, sướng đến nỗi dịch tiết ồ ạt chảy ra dính nhớp nơi giao hợp.
- Đừng... Dừng chút... Nghỉ chút đi mà... Xin anh...
Khổng Tư thống khổ vặn vẹo trốn khỏi công kích hung hãn. Lăng Việt
đang sướng, đời nào nghe, ghì chặt cô phi hùng hục. Chày thịt không ngừng
giã, đâm, chọc... cửa mình đỏ ửng vì bị chà đạp dữ dội, thịt non bên trong tê
bại. Khổng Tư co giật không ngừng, hai chân giơ cao, quắp mũi chân, rung
rung liên hồi. Từng đợt mật dịch phun ra, âm thanh đâm chọc lép nhép op
ọp sũng nước.
Tiếng rên của Khổng Tư bức Lăng Việt đạt cực hạn kiềm chế. Hắn thở ồ ồ, đâm chọc một hồi rồi gồng mình tiết ra.
Bạch dịch phụt vào động, tràn ra hai mép cửa mình.
Lăng Việt thúc mấy cái nữa, rũ người nằm đè lên Khổng Tư hít hà tận hưởng sung sướng.
Cô vẫn đang bị cực khoái vùi dập, tâm trí chìm nổi bay bổng tận phương trời nào, đầu óc trống rỗng, vô lực nằm nức nở dưới thân Lăng Việt.
Tiểu biệt thắng tân hôn.
Bốn ngày không làm, hắn không giữ được lâu, cảm giác đây là lần hắn ra sớm nhất trong số những lần làm tình với Khổng Tư. Khi phá trinh cô, dù mật động rất nhỏ bóp chặt nghiệt căn như muốn vắt ra nước nhưng hắn vẫn giữ được khá lâu. Lần này quá nhanh rồi...
hăn.
Lăng Việt tự mình kiểm điểm, thăm dò Khổng Tư:
- Thế nào? Sướng hơn thủ dâm không?
- Hỏi thừa...
Giọng Khổng Tư có chút vô lực, nũng nịu, mềm mại gãi vào lòng
- Tiếp không?
- Từ từ đã... Muốn giết em hay gì? Để người ta nghỉ chút chứ.
Hắn cười khùng khục trong cổ họng, ánh mắt lấp lánh hài lòng.
Khổng Tư thoả mãn, không chê hắn ra nhanh.
Lăng Việt lật Khổng Tư nằm đè lên người mình, không rút gậy ra. Hắn thích tư thế này, Khổng Tư cũng thích. Cô không bị đè nặng, thoải mái nằm trên người hắn tận hưởng sung sướng tê tái vẫn bao trùm hạ thân.
Khi thèm muốn quá lâu, kiềm chế quá nhiều, dằn vặt vì nhớ nhung được đồng thời thoả mãn, cả lý trí lẫn thân thể bay bổng lên chín tầng
mây.
Lăng Việt về rồi...
Nam căn hùng dũng đang chôn sâu trong người cô, tư vị tiêu hồn chưa tan, ấm áp và rung động khó tả.
Thân thể hai người ướt rượt mồ hôi, nóng hầm hập nhớp nháp nhưng không ai muốn tách ra. Lăng Việt ôm lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve da dẻ mềm mịn, xoa nắn vòng eo. Sự đụng chạm của hắn khiến cô khoan khoái nhằm mắt, cảm thấy buồn ngủ.
- Muốn mua gì không? – Lăng Việt thì thầm.
Rung động từ lồng ngực truyền sang người cô. Khổng Tư mỉm cười:
- Muốn.
Lăng Việt ngạc nhiên:
- Muốn mua gì? Nói đi, mai anh đi mua cho.
Giọng hắn nghe sốt sắng như thể cô mua quà cho hắn chứ không phải hắn mua cho cô.
- Anh thích mất tiền thế à? – Khổng Tư khúc khích cười, vuốt ve ngực và bả vai cứng cáp.
- Vì em không bao giờ đòi hỏi. Em thiếu nhiều thứ nhưng không mua. Ngược lại, em mua đồ dùng cho anh.
- Mua bằng tiền của anh mà...
- Kể cả như vậy... Phải lưu tâm mới biết anh thiếu thứ gì, cần cái gì.
À... thì ra Lăng Việt để bụng chuyện đó.
Hắn chiều chuộng cô vì cô quan tâm hắn. Để ý những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống vốn là một phần bản năng của phụ nữ. Cô không nghĩ nhiều, cũng không muốn dùng cái đó để vòi vĩnh những thứ đắt đỏ từ Lăng Việt. Không ngờ hắn để trong lòng.
Khổng Tư nghĩ một lát, tim thót lên mấy cái lo lắng, thì thầm:
- Em muốn một số thứ...
- GÌ?
- Nhưng mà...
Cô lưỡng lự không muốn nói ra. Lỡ Lăng Việt không đồng ý thì xấu hổ lắm. Vả lại hắn lớn tuổi rồi, dùng không hợp.
- Sao? Đắt lắm à? – Lăng Việt vuốt ve cổ và gáy Khổng Tư.
Thoải mái không chịu nổi, cô cọ cọ vào ngực hắn:
- Không đắt, nhưng anh già rồi, chắc không hợp.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!