Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện

Lương Chấp chạy vào phòng tắm để rửa mặt, còn Thẩm Quyền cảm thấy phòng ngủ hơi bí nên đi ra ngoài ban công.

Hắn kéo khẩu trang xuống, thở hắt ra, khác với Lương Chấp hay ở lì trong phòng, hắn hồi bé bị nhốt trong phòng bệnh một thời gian dài, sau này không thể nào ngồi quá lâu trong một căn phòng nữa.

Lương Chấp thật sự là khác hẳn hắn, thậm chí Thẩm Quyền có đôi khi cảm thấy bọn họ là người ở hai thế giới.

Thế mà bằng một cách kỳ lạ, cả hai lại ở chung một nhà, Thẩm Quyền trút được gánh nặng trong lòng xong, âm u giữa hai mắt biến mất, nhưng thêm vào lại là sự nặng nề khổ sở không thể diễn tả bằng lời.

Hắn nghĩ tất cả đã kết thúc, nhưng tên sát thủ xuất hiện đêm nay lại kéo hắn xuống địa ngục.

Trong địa ngục có Lương Chấp --- Vết nhăn trên mi tâm của Thẩm Quyền lại sâu thêm vài phần, hắn lấy điện thoại ra, bấm địa chỉ website giết người, kết quả hiển thị là website không tồn tại.

Nick của hắn ở website đã bị Đoạn Nhan Chính phát hiện, đăng nhập không được cũng ở trong dự kiến của hắn.

Kỹ thuật hack của đối phương thuộc hàng top trên thế giới, gã tập hợp những kẻ có tâm lý cực đoan, tay từng nhuốm máu để thành lập cái website này, Thẩm Quyền đã quan sát mấy năm nay, hắn biết rõ website không thể bị phá hủy.

Cho dù có giết Đoạn Nhan Chính, website cũng sẽ không biến mất.

Lương Chấp sẽ vẫn mãi là mục tiêu đầu bảng của website, vẫn sẽ có vô số sát thủ nổi hứng thú chạy đến ám sát.

Nếu muốn giải quyết tận gốc tình huống như vậy, cần dụ Đoạn Nhan Chính ra.

Thẩm Quyền nghe tiếng kéo cửa đằng sau lưng, hắn lại đeo khẩu trang lên, đôi mắt tối xuống.

Lương Chấp vừa tắm xong, đi ra ban công hóng chút gió lạnh, cậu cười cười thoải mái, cậu lúc nãy chú ý thấy mấy lon bia trong phòng vẫn ở nguyên chỗ cũ, xem ra đến giờ, Khăn Quàng Đỏ không định gặp lại cậu với thái độ bình thường.

Tuy rất hiếu kỳ, nhưng đối phương không muốn thì Lương Chấp cũng không miễn cưỡng, cậu đi đến bên cạnh hắn, nói: "Anh, chuyện đêm nay thật sự cám ơn anh."

Nếu không có Khăn Quàng Đỏ, Lương Chấp cảm thấy chắc là mình không sống nổi đến chương cuối.

Hệ thống lựa chọn Lương Chấp cũng không phải là chọn đại, tâm tính và khả năng thích ứng của cậu đều mạnh hơn người bình thường, bằng chứng là cậu vừa mới thoát khỏi một pha suýt chết, vậy mà vẫn còn có thể hí hửng uống bia ăn gà rán, chỉ muốn mau mau về xem kết thúc phim.

Thẩm Quyền muốn nhắc nhở Lương Chấp cẩn thận một chút, nhưng nghĩ đến thủ đoạn của đám sát thủ kia, dù có tính cảnh giác thì cũng khó có thể đề phòng, mà ngược lại, nói ra có khi còn làm cậu bất an.

Miệng hắn giật giật: "Không có gì, không phải cậu còn muốn xem phim sao, chúng ta vào trong đi."

"A, vâng." Lương Chấp lại quay vào phòng, do Thẩm Quyền đeo khẩu trang, kết quả là toàn bộ gà rán và bia đều chui vào bụng Lương Chấp.

Phim đến hồi kết, Thẩm Quyền quay đầu nhìn, Lương Chấp mặt đỏ như gấc, ngủ gật từ lúc nào.

Thẩm Quyền cầm điểu khiển tắt TV, hắn đưa tay vỗ mặt Lương Chấp vài cái: "Dậy dậy......"

Lương Chấp ậm ừ một tiếng, lại ngủ say hơn.

Thẩm Quyền thấy thế thì thở dài, hắn ngẩng đầu nhìn rác rưởi xung quanh, đầu lại đau.

Đây là nhà hắn --- Thẩm Quyền tự nhẩm ba lần trong bụng, sau đó hắn đi kiếm túi đựng rác, chấp nhận số phận đi dọn dẹp, ước chừng hai tiếng đồng hồ mới dọn xong.

Tuy trong phòng ngủ có điều hòa, nhưng hắn vẫn toát mồ hôi đầy trán, hắn liếc qua Lương Chấp, trong lòng biết đối phương phải đến ngày mai mới tỉnh dậy, hắn cởi mũ và khẩu trang xuống.

Thẩm Quyền nhìn chăm chú gương mặt ngủ say của Lương Chấp, nghĩ đến đối phương ngày nào cũng ngồi trên giường ăn uống......

Hắn đi qua, từ từ cẩn thận bế Lương Chấp lên, hắn cũng sợ đối phương đột nhiên tỉnh lại.

Hắn đặt Lương Chấp lên sô-pha trong phòng khách, rồi xoay người đi thay toàn bộ vỏ gối, chăn và khăn trải giường sang bộ mới, rồi mới bế Lương Chấp đặt lại lên giường.

Lúc hắn đắp chăn cho Lương Chấp, đối phương đột nhiên lẩm bẩm: "Thẩm ca."

Thẩm Quyền giật thót mình, lập tức đứng thẳng dậy, hắn cứ đứng cứng còng một lúc mới nhận ra là Lương Chấp đang nói mớ.

"Ài......" Thẩm Quyền bực bội vò đầu, sao đến cả nằm mơ mà thằng nhóc này cũng không buông tha hắn?

Hắn nhéo mặt Lương Chấp, sau đấy đi tìm thuốc lá và bật lửa, ra ban công hút thuốc.

Thẩm Quyền cho tới bây giờ không nghĩ quá nhiều về chuyện tình cảm, hắn vẫn luôn cho rằng mình thích phụ nữ.

Hắn đóng giả làm người tốt, để người ta buông tâm cảnh giác với hắn, cũng không thiếu thanh niên thường thường xem hắn thành đại ca tri tâm.

Ngay từ đầu, hắn nghĩ Lương Chấp cũng sẽ như vậy, nhưng kết quả lại không ngờ......

Bây giờ không phải là lúc nên tự hỏi mấy câu chán ngắt về tình cảm, Thẩm Quyền lại lảng tránh vấn đề, hắn đội mũ đeo khẩu trang, cầm mấy túi rác đi xuống nhà.

Khi bước đến cửa của tiệm hoa, Thẩm Quyền nhìn thấy bên trong có bày hoa Bách Hợp, hắn xì cười: "Thật là không yên được."

Buổi trưa, đúng vào thời điểm trường lớp tan học, xe cộ chạy trên đường, tiếng ồn ào chui vào tai Lương Chấp, cậu thức dậy với đôi mắt còn lơ mơ buồn ngủ, sau đó thì giật mình.

Vờ lờ đây là đâu???

Rất nhanh, cậu nhận ra đây vẫn là phòng ngủ ở nhà Thẩm Quyền, mấy ngày nay, căn phòng ngập ngụa trong rác nên làm cậu quên béng nó lúc đầu trông như thế nào.

Nhưng mà sao phòng sạch sẽ dữ vậy, Lương Chấp xuống giường, nhìn ra ngoài thấy ruột chăn được phơi nắng trên ban công.

Nhìn đến thế này, cậu đương nhiên hiểu ra đã có chuyện gì, cậu cảm khái trong lòng: Khăn Quàng Đỏ còn hiền lành hơn cả Thẩm ca (Thẩm Quyền?)

Mấy ngày nay, cậu quả thật sống có chút buông thả, tuy rằng một phần là do luời ra khỏi nhà, nhưng phần còn lại quả thật là cậu bị thái độ cuả Thẩm Quyền làm tổn thương.

Lương Chấp nói với hệ thống: "Hầy, tao không thể cứ tiếp tục thế này được."

Hệ thống vừa định lạnh lùng bảo giờ cậu mới biết à, thì Lương Chấp nói câu tiếp theo: "Tao rốt cuộc không thể cứ phiền Khăn Quàng Đỏ đến dọn nhà giúp tao được."

Hệ thống: "......" Đơn xin thân thể của nó sao giờ còn chưa được duyệt? Nó muốn giết người.

Lương Chấp lười biếng thế này phần lớn là do cậu thấy nội dung truyện chưa có tình tiết gì để cậu có thể giúp, bây giờ Hồ Bình Phàm đã sa lưới, tất cả những người từng thương tổn Thẩm Quyền đều đang bị lương tâm dằn vặt, ngay cả Thẩm Quang Minh dạo gần đây cũng không liên hệ cậu, hiển nhiên là đang muốn ở một mình.

Cậu thật sự không biết tiếp theo nên làm gì, thúc đẩy tình tiết truyện là việc của nhân vật chính Thẩm Quyền, không đến lượt vật hy sinh nhà cậu.

Lương Chấp sửa soạn xong thì xuống lầu, nhân viên trong tiệm hoa thấy cậu thì đều nhiệt tình chào hỏi.

"Lương ca."

"Chào Lương Ca."

"Ừ." Lương Chấp cười cười đáp lại, cậu cảm thấy mọi người trong tiệm hoa thật thân thiện, cậu cũng đồng dạng là nhân viên, nhưng lại làm việc kiểu một ngày làm ba ngày nghỉ, trông còn giống ông chủ hơn cả Thẩm Quyền, thế mà mọi người vẫn hòa nhã với cậu.

Vấn đề là vì Thẩm Quyền đối xử khá dung túng với Lương Chấp, làm cho tất cả mọi người mặc định cho rằng Lương Chấp là bà chủ, đối phương muốn làm việc lúc nào thì làm, bọn họ đâu dám có ý kiến.

Mà nghĩ lại thì với tính chiếm hữu của sếp, bọn họ phàm mà có chút ý kiến, bảo đảm là chén cơm bay ngay lập tức.

Lúc này, những nhân viên từng được giao nhiệm vụ theo dõi Lương Chấp đều nhắn tin cho Thẩm Quyền, báo cáo Lương Chấp đang làm việc trong tiệm hoa.

Còn chụp cả ảnh.

Thẩm Quyền đang ăn trưa, điện thoại đặt một bên không ngừng tinh tinh báo tin nhắn, hắn cầm lên, nhìn thấy tin nhắn thì im lặng một hồi lâu.

Lúc này, có cuộc gọi tới, Thẩm Quyền nhìn số, là Thẩm Quang Minh gọi, hắn bật loa ngoài rồi mới chậm rãi trả lời: "A lô."

Thẩm Quang Minh im lặng một hồi mới nói: "Anh hai, thật xin lỗi."

Tay đang gắp rau của Thẩm Quyền dừng lại, hắn nhìn về phía điện thoại, đại khái có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Thẩm Quang Minh ở đầu dây bên kia, hắn nói: "Chú hẳn là biết, anh không cần tiếng xin lỗi này."

Thẩm Quang Minh ở đầu bên kia cảm thấy rất khó chịu, anh còn chưa nói tiếp, Thẩm Quyền đã bảo: "Nói đi, chú đặc biệt gọi cho anh, chắc cũng không chỉ để nói một tiếng xin lỗi bình thường như thế này chứ?"

Thẩm Quang Minh áp lực trong lòng, anh có rất nhiều điều muốn nói với Thẩm Quyền, tỷ như anh muốn xin lỗi vì bao nhiêu năm qua không tin tưởng hắn, anh thật sự rất quan tâm đến hắn.

Nhưng mà những lời này nói ra bây giờ, cũng chẳng còn giúp được gì, nó không thể xoa dịu những đau xót Thẩm Quyền từng phải chịu.

Góc áo khẽ bị kéo, Thẩm Quang Minh siết chặt nắm tay, trầm giọng nói: "Anh hai, mẹ sau khi biết tất cả thì cảm xúc đau buồn quá mức, hiện giờ đang ở trong bệnh viện, bác sĩ nói mẹ bị suy nhược tinh thần......"

Thẩm Quyền nghe mà không có chút cảm xúc nào trên mặt.

Thẩm Quang Minh tiếp tục nói: "Mẹ bảo...... muốn gặp anh."

"Thẩm Quang Minh." Thẩm Quyền gọi đầy đủ cả họ tên anh, "Chú cho rằng chuyện tới bây giờ, anh còn nên làm tẫn trách nhiệm của một đứa con sao?"

"Bao nhiêu năm nay, đến Thẩm Hổ còn chú ý đến anh nhiều hơn cả bà ấy, bây giờ đã biết hết thảy thì lại muốn gặp anh, có cần phải làm thế nữa không."

"Nếu chú không muốn cho bà ấy chịu thêm k1ch thích, tốt nhất là coi chừng kỹ bà ấy......" Thẩm Quyền nhếch môi, lộ ra nụ cười trào phúng: "Giống như mấy người từng coi chừng tôi suốt bao nhiêu lâu nay."

Yết hầu Thẩm Quang Minh giật giật, anh một câu cũng không nói được, chỉ biết xoay người lại, lắc đầu trước ánh mắt mong mỏi của mẹ mình.

Mẹ Thẩm thấy thế, lại bắt đầu khóc.

Thẩm Quang Minh ngay lúc này lại không có ý nghĩ nào muốn an ủi mẹ mình, trong lòng anh đầy mỏi mệt.

Ba Thẩm từ lúc nói muốn từ chức, ông tựa như mất tích, có liên lạc được thì cũng chỉ nói là đang bận việc.

Thẩm Quang Minh kể lại tình huống của mẹ Thẩm cho ông nghe, ai ngờ giọng của đối phương trong điện thoại lại bình tĩnh đến đáng sợ: "Không ai cứu được ai nữa."

Lời này làm Thẩm Quang Minh vừa không hiểu, vừa cảm thấy kinh hãi.

Hiện tại, trong nhà rối vò, ngay cả Thẩm Quang Minh cũng không thể đi làm bình thường ở cục cảnh sát, chỉ đành xin nghỉ phép.

Thẩm Quyền nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ, cũng nhận ra là giọng mẹ Thẩm.

Nhưng thế thì sao?

Hắn sẽ không đi gặp người phụ nữ kia, mà thật ra, nếu không phải do hắn muốn sống yên bình thì chắc hắn đã đăng lên báo rằng hắn đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia.

Bao nhiêu năm ngụy trang thành một người ôn hòa, chỉ là vì muốn cho bọn họ nếm mùi đau khổ nhất khi vạch trần chân tướng thôi.

Lúc Thẩm Quyền nghĩ đến việc cắt đứt, hắn chẳng có chút do dự nào, có đôi khi hắn tự giễu mình, tuy không phải là một tên sát nhân, nhưng tâm trí lại lạnh lùng ngoan độc không khác gì sát nhân.

Tiếng khóc của mẹ Thẩm ở đầu bên kia điện thoại càng lúc càng thê lương, Thẩm Quang Minh thấy bất thường, vội vàng chạy đi gọi bác sĩ.

Thẩm Quyền không cúp điện thoại, chỉ lẳng lặng nghe, mãi một lúc sau, Thẩm Quang Minh tiếp tục nói chuyện với hắn giữa những tiếng ồn ở trong phòng bệnh: "Anh, ngày hôm qua Cố Bắc Chiêu khai ra manh mối về kẻ đứng sau Hoa Bách Hợp rồi, tên đó đang nhắm vào Lương Chấp, cục cảnh sát bên này sắp phái người qua để bảo vệ 24 giờ cho cậu ấy, anh không cần lo lắng, mà anh đồng thời cũng cần chú ý an toàn."

Thẩm Quyền nghe thế thì biểu cảm lạnh lùng có chút dịu đi, Thẩm Quang Minh rốt cuộc cũng nói một câu dính dáng đến chuyện hắn quan tâm.

Sau đấy, bên kia vọng vào tiếng bác sĩ nói mẹ Thẩm không có chuyện gì, Thẩm Quyền cúp điện thoại, hắn đứng dậy, đổ thức ăn còn chưa đụng được mấy đũa vào thùng rác.

Hắn vừa rửa bát vừa suy nghĩ, may mà ngày hôm qua, cảnh sát chưa đến bảo vệ, không thì hắn bại lộ là cái chắc.

Được cảnh sát bảo hộ 24 giờ thì Lương Chấp coi như cũng được an toàn ở mức nhất định, nhưng như vậy sẽ làm cho những tên sát thủ dày dặn kinh nghiệm bắt đầu lập ra những kế hoạch giết người càng thêm hoàn hảo và chặt chẽ.

Lần ám sát sau, chỉ sợ là sẽ không bị hắn phát hiện dễ dàng như hồi tối hôm qua nữa.

Cảnh sát sẽ bảo vệ kỹ cho Lương Chấp.

Nước từ vòi cứ xối ào ào xuống bát đĩa đã được rửa sạch sẽ từ lúc nào trong tay Thẩm Quyền, đồng hồ treo trên tường cứ đánh tích tắc nhịp nhàng từng giây từng phút trôi qua.

Thẩm Quyền hoàn hồn, đặt chén đũa lên kệ để chén, tắt nước.

Hắn ngẩng đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm bực bội không cam lòng.

Không có ai nhìn thấy, chỉ có chính hắn mới nhìn thấy.

Hắn trở lại phòng ngủ, lôi tất cả quần áo trong tủ ra, nhét vào túi hành lý, rồi nhấc dây túi, bước ra ngoài.

Đời này của hắn --- không tin tưởng nhất chính là cảnh sát.
Nhấn Mở Bình Luận