Ban đêm, sự yên tĩnh của bệnh viện bị phá vỡ, xe cứu thương chở tới một số lượng lớn người bị thương, nguyên do là có một chiếc xe tải va chạm với xe bus, làm chiếc xe bus bị lật nghiêng, hành khách bị thương.
Trong đại sảnh của bệnh viện, ghế ngồi dọc hành lang ngồi đầy người bị thương, các bác sĩ và y tá bận như con quay, mà người nhà của các nạn nhân biết chuyện, bắt đầu lục tục kéo nhau đến bệnh viện, bệnh viện ồn ào đầy những tiếng cãi vã không khác gì cái chợ.
Bác sĩ vừa đi ra khỏi phòng cấp cứu, chưa kịp thở thì bị một đôi vợ chồng trung niên bắt được, ông vẫn còn mỏi mệt nên bị đối phương kéo đi.
"Bác sĩ cứu con tôi trước đi, tay nó bị thương, cứ kêu đau mãi!"
Do có bà ta mở đầu, càng có thêm nhiều người nhà vì lo lắng cho thân nhân của mình cũng tiến lên bao vây bác sĩ, họ yêu cầu bác sĩ ưu tiên cứu chữa cho người nhà của bọn họ.
Bác sĩ bị quay cho chóng mặt, ông hô: "Mỗi một nạn nhân đều sẽ được khám và điều trị, xin mọi người kiên nhẫn chờ một chút, chúng ta cần ưu tiên cứu giúp các nạn nhân bị thương quá nặng, xin mọi người hãy hiểu cho!"
"Con của gã kia chỉ bị thương nhẹ, chỉ có con của mấy thằng lãnh đạo mới được ưu tiên, chẳng có công bằng gì cả!" Không biết ai đang chen trong đám người thốt ra những lời này, nháy mắt, lửa giận của người nhà bị châm cho cháy phừng.
"Đồ bác sĩ vô lương, tao phải kiện mày!!"
Bác sĩ bị đám người vây chặt như nêm, trong tình huống như vậy, chính ông cũng nôn nóng, ông phản xạ đưa tay đẩy người ra, kết quả lại nghe có người hét bác sĩ đánh người.
Sắc mặt ông trắng bệnh, ông vội giải thích: "Tôi không có đánh người, tôi chỉ đẩy anh ta ra một chút mà thôi."
Nhưng giọng của ông bị nhấn chìm.
Bảo vệ xuất hiện cũng không kiểm soát được cục diện, ngược lại, còn làm cho mọi người càng trở nên điên cuồng, bạo động hơn. Trong hỗn loạn, có người đánh trúng bác sĩ, y tá nhìn thấy bác sĩ té trên mặt đất, kinh hô một tiếng rồi vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát.
Ở tầng trên, hai người cảnh sát phụ trách trông coi Hồ Bình Phàm nghe được động tĩnh bên dưới, một người trong đó nói: "Tiểu Trần, tôi đi xem tình huống phía dưới, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cậu cũng không được rời khỏi đây."
Tiểu Trần gật đầu: "Đã rõ."
Nhìn đồng sự rời đi, Tiểu Trần mở cửa, nhìn thoáng qua trong phòng, Hồ Bình Phàm nhắm mắt ngủ say, tiếng ồn ào bên ngoài cũng không đánh thức đối phương.
Tiểu Trần lặng lẽ đóng cửa lại, ngay tức khắc, Hồ Bình Phàm mở choàng mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị.
Tiểu Trần chịu trách nhiệm canh gác không hề phát hiện, trong lòng cậu còn đang lo lắng tình huống dưới lầu.
"Cảnh sát, cứu, cứu tôi với!"
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng chạy tới hướng Tiểu Trần, trên người bác sĩ đó dính máu tươi, bước chân lảo đảo giống như giây tiếp theo sẽ té ngã.
Khi bác sĩ sắp tới chỗ Tiểu Trần, chân bác sĩ đột nhiên khuỵu xuống, muốn té xuống đất.
Tiểu Trần nhanh chóng đưa tay đón lấy bác sĩ, rồi lên tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Anh bình tĩnh lại rồi từ từ nói."
Bác sĩ kể: "Thân nhân của người bị thương đang rất kích động, bọn họ không chỉ đánh người còn đập phá đồ đạc, thiết bị. Ngay cả cảnh sát đến giúp đỡ cũng bị thương, là cậu ta bảo tôi chạy lên lầu tìm cậu trợ giúp."
Tiểu Trần nghe vậy thì đồng tử mắt co lại, cậu lặng lẽ chuẩn bị rút súng ở bên hông ra.
Lúc này, bác sĩ đang cúi đầu đột nhiên nheo mắt lại, y dùng tốc độ sét đánh, đâm một chiếc kim tiêm vào người Tiểu Trần, tiêm chất lỏng trong đó vào người cậu.
"Mày!" Tiểu Trần trợn mắt, cậu và đồng nghiệp có bộ đàm, nếu tình huống phía dưới quả thật mất kiểm soát, vậy thì đồng nghiệp nhất định sẽ gọi bộ đàm nói cho cậu biết tình huống, chứ không phải là nhờ một bác sĩ bị thương lên báo cho cậu.
Nhưng nhận ra được điểm ấy thì đã chậm, Tiểu Trần mất ý thức, té trên mặt đất, gã bác sĩ đứng lên, hoàn toàn không còn bộ dáng bị thương nặng như lúc nãy, y xoay người, gật đầu một cái với góc đối diện.
Từ hướng y gật đầu, có hai gã đàn ông xuất hiện, trong đó, một gã mặc đồ bệnh nhân ngồi trên xe lăn, trên mặt quấn băng, chỉ lộ ra nửa mặt.
Ba người tiến vào phòng bệnh, ở bên trong, Hồ Bình Phàm ngồi trên giường, gã nhìn thấy ba người nhưng không kinh sợ, mà chỉ cười cười, nói: "Chờ đã lâu."
Trong phòng bệnh, Lương Chấp bị tiếng ồn ào bên ngoài làm bừng tỉnh, cậu dán tai vào cửa, lắng nghe, nhân tiện hỏi hệ thống: "Tình huống bên ngoài thế nào vậy?"
Hệ thống nói: "Xe tải đụng vào xe bus làm xe bus bị lật, phần lớn hành khách bị thương, người nhà của nạn nhân thấy thân nhân của mình không được cấp cứu ngay nên làm khó bác sĩ, lời qua tiếng lại xong thì đánh nhau rồi."
Lương Chấp kinh ngạc: "Vờ lờ! Làm loạn trong bệnh viện à, đây có phải là đoạn quan trọng trong cốt truyện không? Nhưng mà không phải Thẩm Quyền đã về nhà lấy đồ rồi sao?"
Thanh âm bên ngoài càng lúc càng lớn, Lương Chấp thật sự không nhịn được lòng hiếu kỳ nữa, cậu lặng lẽ hé cửa ra thăm dò, kết quả là cậu nhìn thấy một người cầm ghế đập hư thiết bị chữa bệnh, còn có mấy người đang quần nhau với bảo vệ.
Có vài bác sĩ và y tá bị thương ngồi ở một bên, một cảnh sát mặc cảnh phục đang ngăn cản hành vi của đám người gây rối.
Lương Chấp thấy cảnh này thì trợn mắt há mồm, cậu không khỏi cảm thấy đám người nhà này bị điên rồi, bọn họ đánh cả bác sĩ lẫn y tá, rồi ai sẽ đến cứu giúp các nạn nhân?
Lương Chấp cũng không phải thanh niên nhiệt huyết, cũng không có tinh thần giúp người làm niềm vui, trong tình huống thế này, cậu chỉ muốn ngồi một góc, yên lặng theo dõi, huống chi tay chân cậu còn chưa hồi phục hoàn toàn, mới chỉ đứng đây mà đã cần dựa vào cửa làm điểm tựa.
Trong lúc quan sát, cậu đột nhiên phát hiện, trong đám đông điên cuồng có ba người đặc biệt bắt mắt, nhóm ba người đó có hai gã đàn ông với thân hình cao lớn, thần sắc lạnh lùng, còn bệnh nhân ngồi trên xe lăn được đẩy đi thì cũng đồng dạng khá thờ ơ với mọi thứ xung quanh.
Hướng bọn họ đi là cửa bệnh viện, Lương Chấp nhìn chằm chằm vào bệnh nhân ngồi trên xe lăn, cậu cứ cảm thấy đối phương rất quen thuộc, đúng lúc này, một bên mặt nghiêng của bệnh nhân lộ ra, đó là bên không bị băng vải che mất, phần mặt khá bình thường, giống như chỉ chớp mắt một cái là ta sẽ quên gương mặt đó.
Lương Chấp cả kinh trong lòng, bản mặt bình thường như vậy không phải là Hồ Bình Phàm sao?
Cậu mở cửa, nhưng còn đi chưa được hai bước thì chân đã mất sức, cả người ngã chúi về phía trước.
Lúc này, có một bàn tay kịp thời vòng qua eo cậu, Lương Chấp ổn định cơ thể, cậu xoay người nhìn người vừa tới và chỉ vào hướng Hồ Bình Phàm rời đi, nói: "Thẩm ca, anh tới đúng lúc lắm, em thấy Hồ Bình Phàm được hai gã đàn ông lạ mặt đưa đi, chúng ta mau báo cảnh sát đi!"
Tay kia của Thẩm Quyền xách một cái túi to, hắn cũng không nhìn hướng Lương Chấp chỉ, hắn nửa kéo nửa tha Lương Chấp về lại phòng bệnh, đỡ đối phương ngồi lên giường rồi mới nói: "Cậu nhìn nhầm rồi, Hồ Bình Phàm đang ở phòng bệnh một người ở trên lầu, có cảnh sát thay phiên nhau trông coi 24 giờ, không có khả năng được người cứu ra đâu."
"Nhưng mà, ngộ nhỡ gã thật sự được cứu thì sao?" Lương Chấp thậm chí cảm thấy sự kiện náo loạn bệnh viện đêm nay chính là có người tỉ mỉ sắp đặt, chẳng qua cậu không nói phỏng đoán này ra ngoài, dù sao người khác nghe vào tai sẽ thấy không thực tế.
"Cho dù là Hồ Bình Phàm có trốn, cũng không tới phiên chúng ta ngăn cản, cậu có nghĩ tới nếu thật sự có người đến cứu gã, thì khả năng cao là bọn chúng sẽ mang súng không. Hừ, nếu cậu đuổi theo, gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào?" Thẩm Quyền nhíu mày, hắn nhủ thầm mình may mắn tới kịp, nếu không, Lương Chấp có thể sẽ gặp phải tình huống như lần trước.
Làm sao Lương Chấp có thể nghĩ nhiều lúc đó, bây giờ nghe Thẩm Quyền nhắc tới thì cậu sực tỉnh, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân, cậu cúi đầu, nói: "Em xin lỗi, Thẩm ca, em lúc đó chỉ nghĩ đến Hồ Bình Phàm trốn thoát, gã sẽ quay lại trả thù anh."
Thẩm Quyền xúc động trong lòng, nhưng gương mặt không biểu hiện gì, hắn đưa tay nhéo hai má Lương Chấp, nói: "Hồ Bình Phàm sẽ không giết tôi, mục đích của gã là muốn biến tôi thành loại người như gã."
Lương Chấp xoa hai má, cậu thật không biết tại sao Thẩm Quyền cứ nhéo má cậu, cậu nói: "Vậy thì gã đó hết hy vọng đi, Thẩm ca, anh mới không trở thành một kẻ điên khùng như gã."
"Ừ." Thẩm Quyền lên tiếng, hắn nhìn thật sâu vào mắt Lương Chấp, nói thầm thêm một câu trong lòng: chỉ cần em bình an vô sự, tôi nguyện ý làm một người bình thường, ở bên cạnh em.