[Nhiệm vụ thất bại, kí chủ sắp rời khỏi thế giới ---]
Hệ thống tắt cảm giác đau đớn của Lương Chấp, ngay cả như thế, cậu vẫn cảm thấy rất rõ sinh mệnh đang trôi đi.
Lương Chấp hỏi: "Sau khi tao chết, Thẩm ca sẽ trở thành người thế nào?"
Hệ thống nói: "Cậu có muốn chuyển sang hình dạng linh hồn để ở lại xem không?"
Lương Chấp mặc kệ máu đang tuôn ra từ bụng, đọng thành một vũng trên mặt đất, cậu hơi lắc đầu: "Thôi, nhìn lại càng thương tâm."
Cú đâm này của Thẩm Quyền không chỉ cắt đứt sinh mệnh của Lương Chấp, còn có cả đường lui của bản thân.
Thẩm Quang Minh là người đầu tiên vọt tới trước mặt Lương Chấp, anh quỳ xuống, khi thấy vết thương, anh đưa tay cố gắng che lại, nhưng máu cứ tràn qua những kẽ tay.
"Cố lên, tôi đưa ông đi bệnh viện!" Anh muốn bế Lương Chấp lên.
"Quang Minh, không cần...... Tôi...... không nhìn thấy ông nữa." Mắt Lương Chấp mất tiêu cự, cậu bắt lấy cánh tay Thẩm Quang Minh, "Tôi có lời muốn nói với ông."
"Đừng bỏ cuộc được không......" Thâm tâm của Thẩm Quang Minh lạnh một nửa, lý trí lại bảo anh dừng lại để nghe.
Bên tai vẫn nghe được giọng nói của Thẩm Quyền, Lương Chấp có rất nhiều lời muốn nói với hắn, tiếc là không có cơ hội.
Nghĩ ngợi, Lương Chấp nói: "Chuyển lời tới Thẩm ca thay tôi, nói là tôi...... không trách anh ấy."
Thẩm Quang Minh ngây người, một hồi lâu sau mới nhận ra người trong lòng đã không còn hơi thở nữa, anh thì thào: "Đây rốt cuộc...... là tại sao?"
Anh đột nhiên gào thét về phía Thẩm Quyền: "Thẩm Quyền, tại sao?! Tại sao anh lại muốn giết Lương Chấp?!"
Thẩm Quyền đang giằng co với Thẩm Hổ, tạm thời không chú ý bên kia, hắn không đâm đến mức chết người, nên khi thấy Thẩm Quang Minh chạy qua thì nghĩ đối phương sẽ đưa Lương Chấp đi bệnh viện, nhưng Thẩm Quang Minh chậm chạp không làm gì, mãi đến lúc anh gào thét mới làm hắn nhận ra gì đó.
"Chú nói bậy gì vậy?" Thẩm Quyền đi đến trước mặt Lương Chấp, lúc này hắn mới phát hiện đối phương chảy nhiều máu đến mức khó tin, hắn rõ ràng không đâm trúng chỗ trí mạng mà.
Sự bình tĩnh mà Thẩm Quyền vẫn luôn giữ bị đánh nát, lúc này, hắn thật sự hoảng loạn, quỳ rạp xuống đất, kích động thất thố, giống như đứa trẻ con làm hỏng món đồ chơi, hắn không quan tâm đến Thẩm Quang Minh, giành lại Lương Chấp, ôm vào lòng mình.
Thẩm Quang Minh cũng ngây ngẩn, anh bị Thẩm Quyền xô ngã cũng không có phản ứng, cứ ngồi bất động dưới đất như thế.
"Lương Chấp?" Thẩm Quyền bắt lấy cổ tay Lương Chấp, không có mạch đập, hắn lau đi vết máu trên môi cậu, bản thân như mất đi khả năng nói chuyện, "Sao lại thế, không thể nào, tại sao?"
Hai chữ cuối của Thẩm Quyền làm Thẩm Quang Minh sực tỉnh, anh nói: "Tại sao là tại cái gì? Là anh giết cậu ấy! Lương Chấp rốt cuộc đã làm gì có lỗi với anh, cậu ấy rõ ràng yêu anh đến như vậy!"
"Thậm chí đến cuối cùng, cậu ấy cũng chỉ nghĩ đến anh, bảo em chuyển lời, nói rằng cậu ấy không trách anh!" Thẩm Quang Minh ngừng một chút, con mắt đỏ bừng, "Thằng ngốc này......"
Không trách mình? Em ấy không trách mình?
Thẩm Quyền luống cuống, hắn ôm chặt Lương Chấp, nhưng vì cả người đang lạnh đến run rẩy nên lại ngồi bệt xuống đất, hắn nói: "Cậu ấy còn sống! Máu của cậu ấy vẫn còn ấm! Quang Minh, chú thay anh đưa cậu ấy đi bệnh viện, còn kịp!"
Vẻ mặt Thẩm Quang Minh không có chút thay đổi, tạo thành sự đối lập mãnh liệt với biểu cảm hoảng loạn của Thẩm Quyền, thứ duy nhất giống nhau ở cả hai người là trên tay họ đều dính máu của Lương Chấp: "Em biết anh hận em và ba, nhưng anh ngàn vạn lần đừng kéo Lương Chấp vào, cậu ấy quan tâm anh như vậy, nhưng anh chỉ lợi dụng cậu ấy."
"Giết người yêu thương anh nhất, trở thành một tên giết người, anh hai, đây là cái anh muốn sao?"
"Anh không muốn, anh không muốn giết cậu ấy!" Bộ dạng của Thẩm Quyền điên cuồng, Lương Chấp bị hắn siết chặt trong ngực, nếu không có máu, trông cậu như chỉ đang ngủ một giấc.
Thẩm Quang Minh nhìn biểu cảm của Thẩm Quyền, trong lòng ngoại trừ nặng nề và đau buồn cũng không còn gì khác, anh nhìn ra tình cảm của đối phương với Lương Chấp cũng không phải là lợi dụng, thế mà tại sao lại như vậy.
Đã quá muộn rồi, Thẩm Quyền tỉnh ngộ quá muộn.
Hồ Bình Phàm lợi dụng đạn khói để trốn thoát, Thẩm Quyền cũng biến mất theo gã, cục cảnh sát nhanh chóng phát lệnh truy nã hai người.
Sau đó, Thẩm Quang Minh từ lời kể của ba Thẩm mới biết Hồ Bình Phàm lừa gạt Vương Thư, liên thủ với đối phương, vu khống cho Thẩm Quyền có bệnh tâm thần.
Mẹ Thẩm nghe xong thì khóc đến ngất xỉu tại chỗ, ba Thẩm thì càng lúc càng cực đoan, sau này, ông dùng bạo lực khi thẩm vấn phạm nhân, làm kẻ đó chết nên bị xử phạt.
Không quá vài ngày, Thẩm Quang Minh nhận được tin từ nhà tang lễ, thi thể của Lương Chấp không thấy đâu.
Thẩm Quang Minh lúc đấy nghe tin thì cảm thấy vô cùng khổ sở. Gia đình ly tán, anh nản lòng, xin từ chức, sau đó thì bất ngờ được một người tìm kiếm ngôi sao phát hiện, trở thành một diễn viên hạng ba.
Anh ở trong giới diễn viên cũng chỉ luẩn quẩn ở mức tầm trung, ngoại hình đẹp trai, hơn nữa từng làm cảnh sát nên cũng có được một bộ phận fan trung thành.
Tuy Thẩm Quang Minh không còn là cảnh sát nữa, nhưng anh vẫn rất quan tâm đến các vụ án, anh phát hiện cảnh sát vẫn không bắt được Hồ Bình Phàm và Thẩm Quyền.
Cùng lúc đó, tỷ lệ phạm tội của thành phố nơi anh sống tăng cao nhanh chóng, cứ cách một ngày lại có một vụ án xảy ra.
Một buổi sáng sớm nào đó, Thẩm Quang Minh nhận được điện thoại của thủ trưởng cục cảnh sát, hy vọng anh có thể trở về phá án.
Thẩm Quang Minh: "Xin lỗi cục trưởng Trần, cháu không có đủ năng lực."
Giọng của cục trưởng Trần ở đầu bên kia thật tang thương: "Gần đây có nhiều vụ giết người xảy ra, chắc cháu có biết?"
Thẩm Quang Minh: "Thời sự có đưa tin."
Cục trưởng Trần: "Theo điều tra, nghi phạm mà chúng ta bước đầu tập trung vào là Thẩm Quyền."
Thẩm Quang Minh sửng sốt.
Cuối cùng, Thẩm Quang Minh vẫn uyển chuyển từ chối lời đề nghị của cục trưởng Trần, bất cứ ai cũng có tư cách đi bắt Thẩm Quyền, chỉ có anh là không xứng.
Tại sao Thẩm Quyền lại đi đến tình trạng hiện giờ, anh là một trong những người gây nên.
Thẩm Quang Minh đã vài ngày liên tục không ngủ ngon, trong mắt không có chút tinh thần nào, cả người tỏa ra bầu không khí chán chường buồn bã, mà vừa lúc anh nhận một vai diễn là một nghệ sĩ trẻ vừa mất vợ, khí chất xứng với vai diễn nên anh nổi lên nhanh chóng.
Ai nhìn thấy anh cũng bảo anh nhập diễn sâu, đến giờ còn chưa thoát được vai diễn, chỉ có Thẩm Quang Minh biết mình chưa bao giờ nhập diễn, lúc ấy anh hoàn toàn là một cái máy vô cảm chỉ biết đọc lời thoại.
Một ngày nào đó, Thẩm Quang Minh bị bắt cóc, anh nhận ra tên bắt cóc là tội phạm anh từng bắt giữ.
Tên đàn ông đó theo dõi anh, hận ý toát ra từ trong mắt: "Cảnh sát Thẩm thật là lợi hại, sau khi đổi nghề vẫn sống tốt như thế."
Mặt Thẩm Quang Minh không có chút cảm xúc, hỏi: "Mày muốn gì? Tiền và mạng, mày chỉ có thể chọn một."
Tên bắt cóc sửng sốt, gã không ngờ Thẩm Quang Minh có thể bình tĩnh, lạnh lùng nói ra lời này. Gã nắm tóc đối phương, dộng đầu anh vào tường, mãi đến lúc chảy máu mới dừng lại, gã nói hung tợn: "Ông đây không thèm chút tiền của mày! Tao liều mạng vượt ngục là muốn cái mạng của mày đó!"
Thẩm Quang Minh dĩ nhiên sẽ không bó tay chịu trói, anh đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cởi dây trói tay không phải việc gì khó, anh đối mặt với tên bắt cóc đang vung dao lên mà không chút rối loạn, anh nhìn chăm chú vào con dao, chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh, khống chế đối phương.
"Bang bang ầm ---" Cánh cửa sắt bị đạn bắn thủng vài lỗ, khóa bị bắn nát, cửa bị người ở bên ngoài đẩy vào.
Tên bắt cóc không ngờ sẽ có người tới, gã tưởng cảnh sát nên nhanh chóng vòng ra đằng sau Thẩm Quảng Minh, kề dao lên cổ anh.
Có vài tên đàn ông mặc đồ đen đi vào, Thẩm Quang Minh nhìn thấy người dẫn đầu là Thẩm Quyền, trạng thái của đối phương nhìn qua khá tốt, mặt mang tươi cười, ai nhìn thấy chắc khó mà tin được đây là kẻ có tên trong danh sách truy nã của cảnh sát.
Thẩm Quyền không đeo vòng phật châu, vết thương trên cổ tay lộ ra ngoài, giống như muốn nói cho người khác biết, hắn đã buông được quá khứ.
Nhưng Thẩm Quang Minh biết đó không phải là buông tay, đối phương đã không cần phải che giấu gì nữa.
Hắn không ngại người khác gọi hắn là kẻ điên hay tên tội phạm giết người.
"Thẩm, Thẩm lão đại." Tên bắt cóc hiển nhiên nhận biết Thẩm Quyền, và gã cũng biết quan hệ giữa đối phương và Thẩm Quang Minh, tay cầm dao của gã run nhẹ.
Lúc này, Thẩm Quang Minh chợt hành động, anh lấy thế sét đánh, khống chế ngược lại tên bắt cóc, đoạt dao của đối phương, cầm dây thừng trói tên đó lại.
"Bốp, bốp." Thẩm Quyền vỗ tay, cười nói: "Thân thủ không lui bước, rất tốt."
Thẩm Quang Minh cầm dao, ánh mắt trong giây phút có chút phức tạp, nhưng lại nhanh chóng chuyển sang nghiêm nghị: "Sao anh lại ở đây?"
"Anh em chúng ta lâu rồi chưa gặp nhau, vừa lúc anh nghe nói nó mời chú tới, nên anh đến đây." Lúc Thẩm Quyền nói lời này, người của hắn ở bên ngoài bước vào, kéo tên bắt cóc kia đi.
Thẩm Quang Minh tiến lên, muốn ngăn cản: "Các anh định làm cái gì?"
Thẩm Quyền nhướn mày: "Đương nhiên là đưa nó ra đồn công an rồi."
Thẩm Quang Minh không ngờ Thẩm Quyền lại trả lời như vậy, vì thế anh tùy ý để tên bắt cóc bị kéo đi.
Tên bắt cóc bấy giờ đột nhiên cầu xin tha thứ: "Thẩm lão đại, anh tha cho em! Em biết sai rồi!!!"
Đám thủ hạ rời đi, tiếng cầu xin của tên bắt cóc cũng nhỏ dần.
Thẩm Quang Minh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng bây giờ anh chú ý nhiều đến Thẩm Quyền hơn.
Thẩm Quyền nói: "Rốt cuộc cũng thanh tịnh, Quang Minh, anh muốn mời chú đến một chỗ này."
Thẩm Quang Minh đi theo không chút do dự, nếu Thẩm Quyền muốn giết anh, anh còn cảm thấy được giải thoát.
Dọc đường đi, Thẩm Quyền cũng không cư xử với anh bằng thái độ xấu, mà ngược lại, hắn như một người bạn tốt bình thường, hỏi thăm tình hình ba mẹ.
Thẩm Quang Minh bi thương kể lại tất cả, sau đó, anh phát hiện biểu cảm trên mặt Thẩm Quyền không có gì thay đổi, vẫn là bộ dáng cười cười, hắn nói: "Vậy thì thật là tệ nhỉ, chắc chú vất vả lắm?"
Thấy thế, Thẩm Quang Minh cảm giác trái tim mình như chết thêm một lần nữa, lần đầu tiên là lúc ba bị phán có tội.
Thẩm Quyền hoàn toàn không hận ba và anh, đối phương vứt bỏ yêu và hận, trong thân xác chỉ còn lại điên cuồng và ác ý.
Tới nơi, đây là một căn nhà nhìn rất bình thường, Thẩm Quyền dịch chuyển một bình hoa, dưới đất xuất hiện cầu thang ngầm.
Thẩm Quyền ngẩng đầu nhìn Thẩm Quang Minh, cười cười: "Đi thôi, anh đưa chú đi xem cái này."
Thẩm Quang Minh nhìn cầu thang u ám không thấy điểm cuối, anh đi xuống theo Thẩm Quyền.
Đường xuống dưới có một mùi kỳ dị, Thẩm Quang Minh ngửi mùi, sắc mặt anh khẽ biến, bước chân dừng lại.
Đó là mùi máu và mùi thối rữa của xác chết.
Thẩm Quyền cầm đèn pin đi phía trước, thấy tiếng bước chân ngừng lại, hắn cũng dừng theo, hỏi: "Sao không đi tiếp?"
Giọng Thẩm Quang Minh run rẩy, anh hỏi: "Anh muốn dẫn em đi gặp ai?"
Thẩm Quyền mới đầu còn không hiểu, suy nghĩ một chút thì hắn nhận ra, hắn cười khẽ một tiếng: "Chú cho rằng anh trộm thi thể của Lương Chấp, đến bây giờ còn chưa hỏa táng à?"
Thẩm Quyền hoàn toàn không che giấu hành vi trộm xác của hắn, Thẩm Quang Minh nghe lời hắn giải thích, anh thở phào một hơi, hỏi tiếp: "Vậy sau đấy, anh xử lý thi thể thế nào?"
"Anh chỉ muốn tự tay lo hậu sự cho em ấy, dù sao cũng là anh giết Lương Chấp, làm người thì phải làm việc đến nơi đến chốn, đúng không?" Thẩm Quyền đã có thể thản nhiên chấp nhận sự thật rằng Lương Chấp đã bị gi3t ch3t, hắn xoay người đi tiếp.
Cuối cùng, hai người đi tới một cánh cửa sắt, Thẩm Quyền mở cửa bằng mật mã.
Hiện ra trước mặt Thẩm Quang Minh là rất nhiều màn hình, anh ngạc nhiên nhìn kỹ chúng. Trong mỗi màn hình đều đang chiếu trực tiếp cảnh giết người.
Anh quay phắt đầu nhìn Thẩm Quyền: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?!"
Thẩm Quyền ngồi xuống ghế, nói chậm rãi: "Rõ rành rành thế còn gì? Bọn chúng đang giết người đó."
Ngay cả khi Thẩm Quang Minh không còn là cảnh sát, anh vẫn còn tinh thần chính nghĩa trong lòng, anh lấy điện thoại ra: "Phải báo cảnh sát rồi ngăn bọn chúng lại!"
"Chú đừng vội, xem bên kia đã." Thẩm Quyền chỉ vào một cái màn hình.
Thẩm Quang Minh vừa nhìn qua thì ngẩn người, trên màn hình đó chiếu hình một người đàn ông, không giống những kẻ khác, ông ta không giết người, mà đang ngồi trên sô-pha, tay cầm ly rượu đỏ, ông ta đang ngồi xem cái gì đó với tư thái lười biếng.
Thẩm Quang Minh trừng mắt, đấy không phải nhân vật lớn thường xuất hiện trên kênh chính trị sao?!
"Rõ rồi đúng không, lão ta cũng đang giống như chúng ta, xem chiếu trực tiếp cảnh giết người, hơn nữa còn thưởng thức một ly rượu đỏ sa hoa." Thẩm Quyền đứng dậy, lấy một chai bia trong tủ lạnh ra, "Số anh thì không tốt như vậy, chỉ có bia bình dân để uống thôi."
"À đúng rồi, chú muốn báo cảnh sát phải không? Cứ tự nhiên." Thẩm Quyền mở chai bia, uống một ngụm, ánh sáng màn hình hắt vào trên mặt hắn, kết hợp với nụ cười làm trông vô cùng quỷ dị, "Nhưng mà chờ chú báo cảnh sát xong, tất cả mọi thứ ở đây, kể cả chú cũng sẽ biến mất."
Thẩm Quang Minh chậm rãi buông di động, anh cũng không phải người ngu, và anh cũng không còn là người cảnh sát đầy nhiệt huyết như năm đó, anh hỏi: "Anh làm thế nào để tập hợp nhiều tên sát nhân và phát trực tiếp như vậy?"
Thẩm Quyền cũng không ngạc nhiên khi Thẩm Quang Minh không gọi cảnh sát nữa, hắn nói: "Không phải là anh tạo ra, là Đoạn Nhan Chính, chắc chú có chút ấn tượng với thằng đó chứ? Sau khi anh giết nó thì mượn website này dùng luôn."
Thẩm Quang Minh còn biết nói cái gì, từng lời của Thẩm Quyền như một bàn tay độc ác vô hình, kéo anh xuống đầm lầy tử vong, anh chẳng thể giãy dụa nữa, cuối cùng, Thẩm Quang Minh chỉ hỏi một câu: "Em hỏi anh câu cuối cùng, ba có biết chuyện này không?"
Thểm Quyền nghe vậy thì nhếch mép: "Chú xem ra không ngốc lắm, ông ta biết còn sớm hơn cả chú."
Thẩm Quang Minh nhắm mắt lại, hóa ra đây là lí do ba cư xử khác thường trong khoảng thời gian đó, thậm chí còn đánh chết phạm nhân.
"Anh để cho cả nhà biết chuyện này, là muốn mọi người đau khổ, phải không?" Thẩm Quang Minh không thể không thừa nhận Thẩm Quyền đã làm được, anh bây giờ còn hận mình không thể chết ngay đi, "Nhưng còn anh thì sao? Anh làm những chuyện này liệu có sung sướng vui vẻ không? Nửa đời trước của anh đã bị hủy, anh cũng muốn nửa đời còn lại sa đọa như vậy sao?!"
Thẩm Quyền cũng không nhìn Thẩm Quang Minh, hắn hơi cúi đầu, mân mê trang sức đeo trên cổ, đó là một cái bình nhỏ tinh xảo, bên trong chứa bột phấn màu trắng.
Thẩm Quang Minh lui về sau hai bước, anh nói: "Em sẽ không trách anh, giống như lời cậu ấy đã nói trước khi chết."
- -- tôi không trách anh ấy.
Thẩm Quyền dừng động tác mân mê bình lại.
Thẩm Quang Minh bị một con dao tên là "hối hận" đâm đến đầy thường tích trên thân, nhưng khi anh rời đi, anh đồng dạng cũng hướng con dao này về phía Thẩm Quyền.
Bột phấn màu trắng trong bình có lẫn những vụn tạp chất, đây là một phần tro cốt của Lương Chấp bị hắn lấy ra lúc đấy.
Thẩm Quyền không thích làm chuyện vô nghĩa, nhưng đối với Lương Chấp, hắn lại làm những chuyện ngu ngốc hết lần này tới lần khác.
Trước khi gặp Lương Chấp, ý nghĩa cuộc sống của hắn chính là bắt những kẻ tổn thương hắn phải trả giá.
Sau khi gặp Lương Chấp, hắn nghĩ khi hết thảy kết thúc, hắn sẽ đưa đối phương đến nơi khác sinh sống.
Nhưng Lương Chấp lại chết vì hắn tự tin quá độ vào bản thân, nếu lúc đó...... lúc đó......
Thẩm Quyền thở hổn hển, hắn té xuống đất cùng chiếc ghế đang ngồi, cơn đau quặn thắt từ trái tim làm hắn cảm thấy giây tiếp theo, hắn sẽ chết thật sự.
Nhưng mà hắn muốn sống, bởi vì chỉ có người sống mới có thể suy nghĩ, có thể tưởng nhớ được.
Nếu hắn chết rồi, có muốn cũng không thể tưởng nhớ Lương Chấp được nữa.
[Trong mắt em, Thẩm ca không có gì khác với người bình thường.]
[Chuyển phát nhanh của anh đây, xin mời ký nhận!]
[Cùng về nhà tắm rửa đi, Thẩm ca!]
[Chuyện tình cảm nào có cái gì đáng hay không đáng, chỉ có muốn hay không muốn thôi.]
Thẩm Quyền cuộn người lại, tay bóp chặt cái bình.
Hắn phải sống thật lâu.
Cuộc sống không còn quan trọng nữa, nhưng tưởng nhớ Lương Chấp, đó chính là ý nghĩa cuộc sống của hắn.