Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn



Edit & Beta: Đòe
Bạch Thành Úc thở dốc, đang ở bên ngoài nhà hàng, tuy người đi lại không nhiều, nhưng tùy thời cũng sẽ có người đi qua.

Anh đè chặt sợ hãi trong lòng, nhìn như bình đạm nói với Kiều Ngạn,"...Cậu...buông tay tôi ra trước đã."
Cho dù đối phương trên mặt nở nụ cười ôn hòa, nhưng anh hiểu rất rõ ràng Kiều Ngạn là người ra sao.

Miệng thì nói mấy lời săn sóc tỉ mỉ, nhưng lại không chút lưu tình nào tra tấn thể xác anh, sau đó còn thân mật liếm mí mắt anh, giống như hôn để trấn an anh vậy.

Kiều Ngạn thấp giọng nói, "Lại đang tìm lý do để rời bỏ tôi, tôi còn tưởng rằng anh rất nhớ tôi đấy."
"..." Bạch Thành Úc hé môi, "Tôi không phải tìm lý do bỏ đi, chỉ là ở đây cũng không thích hợp để nói chuyện, vừa rồi không phải có người đi cùng với cậu sau? Cậu tự nhiên rời đi, bọn họ sẽ rất sốt ruột."
"Anh đã sớm nhìn thấy tôi, nhưng không nói một tiếng chào hỏi." Kiều Ngạn mất mát nói.


Bạch Thành Úc ngày thường nói chuyện, trái lại cũng rất chu đáo về mọi mặt, nhưng Kiều Ngạn lại dựa theo lời của anh để ám chỉ ý khác.

Điện thoại reo lên, Kiều Ngạn chấp nhận cuộc gọi, đưa tới bên tai anh, "Có người tìm anh."
Sẽ có người đi ra từ trong nhà hàng, giống như đang xảy ra tranh cãi gì đó, đứng cãi vã lời qua tiếng lại, Bạch Thành Úc nhanh tay, cắt đứt cuộc gọi, sau đó giành lấy điện thoại từ tay Kiều Ngạn.

Anh biết mình không thể chạy thoát khỏi Kiều Ngạn, nâng đầu gối lên muốn đá vào nơi yếu ớt nhất của đối phương, lần này nếu anh có thể thoát khỏi Kiều Ngạn, anh sẽ lập tức xin nghỉ việc ở bệnh viện, dù cho đã mua nhà ở thành phố L, cũng có công việc an ổn, nhưng anh không thể tiếp tục ở đây nữa.

Kiều Ngạn né tránh, trên mặt cười cũng biến mất không còn nữa.

"Ngạn..." Bạch Thành Úc tâm trùng xuống, vẫn còn ý đồ muốn khuyên bảo đối phương,"...Đã qua nhiều năm rồi, dạng người gì mà cậu không thể tìm thấy? Tôi bảo đảm sau này sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa."
Bạch Thành Úc thật sự rất sợ, thậm chí những chuyện ở thời đại học, mỗi lần ở cùng với Kiều Ngạn, anh đều không muốn nhớ tới, lúc ấy anh còn không rõ, ngu xuẩn cho rằng Kiều Ngạn đã coi anh là bạn.

Nghĩ đến đây, Kiều Ngạn ở trong trường học rất được người yêu thích, sao có thể kém hơn một người như anh.

Toàn thân nhất thời không thể động đậy, ánh mắt Kiều Ngạn sâu thẳm nhìn anh, có không ít người đi qua bọn họ, Bạch Thành Úc sắc mặt trở nên không được tự nhiên.

Kiều Ngạn giật lấy điện thoại trên tay anh, nhìn thoáng qua tin nhắn vừa nhận được, rồi sau đó tắt nguồn điện thoại.

Anh tính tiền không bao lâu, hộ sĩ cũng từ toilet đi ra, thấy trên đống đồ ăn trên bàn còn chưa động đũa được bao nhiêu, nhưng một người ăn, làm gì còn tâm tình thưởng thức nữa.

Hộ sĩ thấy anh không nhận điện thoại, tin nhắn cũng thấy hồi âm, sắc mặt không quá đẹp, sau khi rời khỏi nhà hàng, lại thấy anh đang đứng trước cửa với một người đàn ông khác.

Cô chất vấn anh, "Bác sĩ Bạch, nếu có việc gì, thì anh cũng không nên tự nhiên rời đi như thế."
Cô cho rằng Bạch Thành Úc ít nhất sẽ giải thích vài câu, nhưng đối phương chỉ nói, "Ừ..."
Kiều Ngạn cười cười, nói, "Đã lâu rồi tôi không gặp học trưởng, đang muốn ôn chuyện, quấy rầy đến hai người sao?"
Nghe thấy lời Kiều Ngạn nói, Bạch Thành Úc thân thể run rẩy, dường như lại nhớ tới chuyện gì đó.


Kiều Ngạn không cho phép bên cạnh anh có người khác.

Hộ sĩ thấy như vậy một người có vóc dáng cao lớn anh tuấn như vậy giải thích với mình, ủy khuất lúc trước cũng tiêu tan, cô nhỏ giọng nói," cũng không tính là bị quấy rầy, chỉ là đã sớm hẹn nhau, kết quả anh ấy lại không từ mà biệt khônh lý do."
"Hai người đang hẹn hò sao?" Kiều Ngạn hỏi.

Hộ sĩ mặt ửng hồng, nhìn sang Bạch Thành Úc, có chút ngượng ngùng.

Đến người ngoài còn nhìn ra được, tâm tư hôm nay cô tới đây là gì, nhưng Bạch Thành Úc lại không nhìn ra, gọi một đống đồ ăn xong tự dưng rời đi, để lại cô một mình, nên nói sao đây.

"Hôm nay là do tôi không đúng, nhưng tôi còn có chút việc, muốn tâm sự cùng học trưởng.

"Vậy thì....hai người cứ đi trước đi." Hộ sĩ rất có hảo cảm với người đàn ông anh tuấn trước mắt này, nhìn ra được thân phận của đối phương không đơn giản, nhưng không có loại cao cao tại thượng xa cách với người khác, khả năng bọn họ thật sự có chuyện rất quan trọng.

Nhưng Bạch Thành Úc sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy dọc theo khuôn mặt, chuyện này làm cho hộ sĩ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi gì nhiều.

Kiều Ngạn gọi tài xế đưa hộ sĩ trở về, săn sóc làm cho bất luận kẻ nào cũng không thấy chán ghét hắn.

Chỉ có Bạch Thành Úc biết rõ, bộ dạng chân chính của người này, nhưng anh tình nguyện vĩnh viễn không biết.

Buổi chiều người càng ngày càng nhiều, Kiều Ngạn thế nhưng không bị người vây nhìn, hắn gắt gao nắm chặt tay Bạch Thành Úc, giống như nếu thả lỏng tay ra anh sẽ biến mất.

"Cậu không đi sao?" Bạch Thành Úc hỏi.

Kiều Ngạn không trả lời.


"Kiều Ngạn, cậu hãy coi như hôm nay không thấy tôi, cậu sớm hay muộn gì cũng phải có cuộc sống riêng của mình...Cậu buông tay ra trước đã, tôi sẽ không bỏ chạy đâu."
Hai thằng đàn ông mà nắm tay nhau giữa đường thì thật không bình thường chút nào, huống chi còn đang ban ngày ban mặt, người đi trên đường thường thường nhìn liếc bọn họ.

"Anh lừa tôi."
Gần đây có khách sạn, Bạch Thành Úc thiếu chút nữa cho rằng Kiều Ngạn muốn dẫn anh đi thuê phòng, cả người căng thẳng, nhưng Kiều Ngạn tựa hồ không thích ở trong khách sạn, trực tiếp dẫn anh tới khu nhà ở thành phố L.

Dọc đường đi, tim anh treo trên cổ họng, khiến anh sợ hãi hơn là bộ dạng trầm mặc không nói lời nào của hắn, khiến cho anh không đoán ra được đối phương muốn làm gì.

Anh hiện tại còn không ý thức được tính nghiêm trọng trong chuyện này, anh chỉ cảm thấy thời gian sao lại trôi lâu như vậy, Kiều Ngạn muốn làm gì, cũng đã sớm làm cả rồi, dù sao cũng sẽ cảm thấy chán.

Nhưng Kiều Ngạn trực tiếp kéo anh tới phòng ngủ, vòi sen xả nước từ đỉnh đầu xuống, Bạch Thành Úc rùng mình, dù đang là mùa hè, nhưng bị nước lạnh xối ướt toàn thân, rất không dễ chịu.

Áo mặc trên người, trở nên trong suốt, dính sát vào làn da.

"Kiều Ngạn, cậu muốn làm cái gì??"
"Trên người anh có mùi của phụ nữ, tôi không thích." Kiều Ngạn lạnh lùng nói.

Bạch Thành Úc toàn thân đều đã ướt đẫm, anh còn chưa kịp phản ứng lại tình huống là như thế nào, đã bị hắn bế lên đặt ngồi trên bồn rửa mặt, hung hăng hôn tới.
********
Yooooo wuts up, brooooooo.


Nhấn Mở Bình Luận