Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta : Đòe

Cậu đã sớm hiểu rõ loại người như Ninh Tu Viễn có cái đức tính gì rồi, đặc biệt thích được một tấc lại muốn tiến một thước, huống chi đối phương còn rất biết cách giả bộ, nhìn thì trông bộ dạng đáng thương, nhưng cũng chẳng đáng để người khác đồng tình.

Kiều Nguyên còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì người kia đã lập tức nghiêng người ôm lấy cậu, như sợ đè phải bụng cậu nên hành động rất cẩn thận, nhưng điều này không thể kìm chế được sự hưng phấn trên mặt hắn.

“Cuối cùng em cũng chịu chấp nhận tôi.” Ninh Tu Viễn nói ra đầy chua xót," Tôi còn tưởng rằng em sẽ từ chối đến cùng, ai chủ động đến tìm em, em cũng sẽ đáp lại người đó, nhưng mỗi lần cùng tôi nói chuyện, em gần như không quan tâm tới."

Kiều Nguyên đối với bất kì ai cũng có vài phần nhiệt tình hơn hắn, Ninh Tu Viễn cảm thấy sắp tự bế tới nơi rồi.


Lời phủ nhận ngay trên đầu môi, nhưng Kiều Nguyên lại mím môi lại, không phát ra tiếng.

“Kiều Nguyên, tôi thật sự rất vui.” Ninh Tu Viễn vươn tay lau đi khóe mắt ướt nước.

Ninh Tu Viễn cầm lấy điện thoại để trên bàn trà lên, mở ra camera trước, hắn nói," Có thể cùng chụp một tấm ảnh với tôi được không ?”

Bởi vì thời gian quá gấp gáp, hắn muốn lưu giữ lại để làm kỉ niệm, đây là lầ đầu tiên Kiều Nguyên chấp nhận hắn, đối với hắn mà nói, giống như một cột mốc lịch sử vậy, hơn nữa tấm ảnh duy nhất có hai người lại bị Ninh Mặc sẽ rách mất, lúc trước bọn họ chưa bao giờ chụp chung với nhau một lần nào cả, nhưng Ninh Tu Viễn nghĩ muốn có nhiều hơn thế nữa.

Hắn chụp lén một mình Kiều Nguyên không ít ảnh, thời buổi bây giờ công nghệ rất tiên tiến, Ninh Tu Viễn không muốn cho người nhìn thấy một người đẹp đẽ như vậy, tự tay download phần mềm chỉnh sửa, cắt ghép thêm hắn đứng bên cạnh cậu. =]]]]


Trước khi chụp ảnh, Ninh Tu Viễn đã tìm hiểu thật kỹ cách chụp sao cho ra tấm ảnh đẹp. Không cần phải nói, hình nền các thứ, tất cả đều phải thay hết, còn có ảnh đại diện Wechat, thuận tiện lại đi khoe mẽ một vòng với đám bạn, mấy năm nay hắn đã phải nếm trải bao nhiêu đau xót ghen tị từ thế giới bên ngoài, từ hôm nay trở đi, hắn quyết định dỡ bỏ hết những tấm khiên chắn đó.

Thấy vẻ mặt Kiều Nguyên không được dễ nhìn cho lắm, Ninh Tu Viễn giải thích,"Tôi chỉ muốn lưu lại để làm kỉ niệm thôi.”

Những điều Kiều Nguyên ghét nhất trên đời này, hầu như đều là khi ở cùng với Ninh Tu Viễn, riêng chỉ cần chạm cái nhẹ là cậu đã thẹn thùng đỏ mặt rồi, chứ đừng nói tới hành vi thân mật hơn.

Lỗ tai Kiều Nguyên đỏ bừng lên, ánh mắt cũng có chút xấu hổ khi nhìn Ninh Tu Viễn, nghiêm nghị nói, “Vậy quên đi” vừa nghe xong, cả người Ninh Tu Viễn chỗ nào cũng không ổn.


Hắn ném điện thoại sang bên cạnh, hiện tại cũng không rảnh lo chụp ảnh nữa, hỏi, “Em có định nhắm mắt không?"

Mặc dù đã làm chuyện này còn quá mức hơn nữa, nhưng hắn vẫn phải hỏi lại Kiều Nguyên, kỳ thật Ninh Tu Viễn cũng rất khẩn trương, hắn sợ mình sẽ mang đến ấn tượng không tốt cho Kiều Nguyên, sau này sec không còn cơ hội.

Ninh Tu Viễn lại nói,"Nghĩ thêm một lúc nữa, nếu em đổi ý thì hãy nói với tôi."

Sắc mặt Kiều Nguyên dần dần lạnh nhạt.

Trong không khí yên tĩnh, như có thể nghe thấy nhịp tim của từng người, Ninh Tu Viễn rất căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, hầu kết lăn lộn, chậm rãi đến gần Kiều Nguyên, người trước mặt, khiến hắn không biết bao nhiêu lần hồn xiêu phách lạc. Trước đây hắn đã hôn không biết bao nhiêu lần, nhưng bây giờ hắn lại mong chờ như lần đầu tiên được hôn người trước mặt.
Lần trước khi nhìn thấy Kiều Nguyên thích ăn kẹo, Ninh Tu Viễn đã mua rất nhiều về tích trữ ở nhà.

Mặc dù thái độ của Kiều Nguyên luôn hờ hững, nhưng hắn thấy môi đối phương có chút ngọt ngào khiến hắn càng muốn tiến sâu hơn. Ngón tay của Kiều Nguyên đang bấu chặt chiếc ghế sô pha dưới người, cậu không muốn thừa nhận mình dung túng người kia, huống chi là cậu sẽ đắm chìm trong loại hành vi này, sở dĩ cậu miễn cưỡng đồng ý là bởi vì Ninh Tu Viễn không ngừng thì thầm vào lỗ tai cậu, nói muốn cậu tin tưởng hắn.

Làm sao cậu có thể chấp nhận được đối phương, tất cả chỉ vì hắn quá mặt dày, không thể đuổi đi dù cậu có cố gắng thế nào đi chăng nữa.

Kiều Nguyên cả người căng thẳng, thậm chí còn quên nhắm mắt lại, đây là lần đầu tiên cậu không phản kháng lại khi hôn môi với hắn.
Ninh Tu Viễn một tay đỡ sau gáy cậu, như sợ cậu sẽ lệch khỏi quỹ đạo, Kiều Nguyên hơi lùi người ra phía sau, Ninh Tu Viễn một lần nữa tiến lên, biết rằng không thể đè lên bụng Kiều Nguyên, hắn chống đỡ hai tay lên sô pha để giảm trọng lượng của mình.

Mắt thấy bầu không khí trở nên hòa hợp hơn, lởm vởn hơi thở ái muội, tay Ninh Tu Viễn có chút không an phận, một khi đã động tình sẽ khó tránh khỏi khao khát muốn được tiến thêm bước nữa.

Trong bầu không khí yên tình, đột nhiên truyền đến một tiếng gọi ngọt ngào, “Ba nhỏ."

Bàn tay đang đặt trên vạt áo Kiều Nguyên của Ninh Tu Viễn, thiếu chút nữa đã thò vào trong rồi.

Nhưng mà, bánh bao thịt nhỏ ra khỏi phòng cùng với một bình sữa trống rỗng, hai người lớn nằm trên sô pha nhìn Ninh Mặc đang tiến lại gần, nhất thời vẫn không kịp phản ứng lại.
Ninh Mặc rất khổ sở, nhóc cảm thấy mình bị vứt bỏ, nhóc tiến đến, tay ngắn nhỏ cũng mò tới trên sô pha, “Hu Hu...bảo bảo cũng muốn hôn hôn."

"...” Kiều Nguyên đẩy người đàn ông đang đè trên người mình ra, giọng nói lạnh băng không mang theo chút tình cảm nào, thậm chí còn thêm chút ghét bỏ, “Cút xa tôi ra chút."

Ninh Tu Viễn "..."

Ninh Tu Viễn không biết mình đã làm sai điều gì, rõ ràng hai giây trước bọn họ vẫn dính chặt lấy nhau, có lẽ là do cậu đang mang thai nên cơ thể nhạy cảm hơn bình thường, thậm chí có thể cảm nhận được điều đó là do nụ hôn của hắn. Thân thể Kiều Nguyên gầy yếu run lên, hai má cũng ửng hồng đầy mê hoặc, dường như cậu đã phô bày hết dáng vẻ yếu đuối đối với hắn, cũng không còn khép mình lại như trước. Nhưng Ninh Mặc lại xuất hiện.
Ninh Mặc mới ngủ dậy, còn tu hết một bình sữa, này hẳn không phải bị đói bụng, là thời điểm tinh thần phấn chấn nhất, tự bò lên sô pha hôn Kiều Nguyên nước miếng đầy mặt, rồi sau đó bài xích hắn khỏi vòng tình thương.

Ninh Tu Viễn hậm hực trong lòng, vất vả lắm mới chờ được cơ hội, thế mà lại bị Ninh Mặc phá tan mất.

Hắn túm lấy gáy Ninh Mặc, buồn bực nói, “Không phải con đang chơi ghép hình sao ?? Rồi sao đột nhiên lại chạy ra đây??"

Ninh Tu Viễn đầu bốc khói nghi ngút, đôi mắt to đen láy của Ninh Mặc vẫn sáng ngời, nhóc muốn ở với mẹ cơ. (Gốc là mẹ luôn, nên mình để nguyên)

“Không được.” Ninh Tu Viễn đen mặt cầm lấy bình sữa đặt trên bàn, sờ sờ bụng nhỏ Ninh Mặc, “Suốt ngày chỉ biết ăn."

Ninh Tu Viễn chính là không vui, vừa rồi thiếu chút nữa hắn và Kiều Nguyên, tiến thêm được bước nữa, vì sao Ninh Mặc lại tới quấy rầy bọn họ, chẳng lẽ Ninh Mặc không muốn cho bọn họ chút không gian ân ái nào sao ??
Nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rồi, Ninh Tu Viễn tức đến muốn thổ huyết.

Hơn hai năm nay hắn đã phải nhẫn nhịn rất nhiều, giờ thì hay rồi, miếng ăn đến miệng còn để rơi.

Trong khoảng thời gian này hắn cũng đã trò chuyện với Hạ Xuyên vài lần, biết được công ty vẫn do Hạ Sơ Ngạn quản lý, chỉ là tính chất quan hệ giữa bọn họ thay đổi, lần trước gắp mặt ở công ty, sau cổ Hạ Sơ Ngạn có rất nhiều dấu hôn.

Ninh Tu Viễn nghi ngờ người kia gặp phải ác mộng liền muốn chỉ điểm, nhưng hắn cũng không muốn hỏi chút nào.

Hắn rất khâm phục thủ đoạn của tên kia, gông cùm xiêng xích vô hình càng dễ trói buộc hơn, Hạ Xuyên so với hắn có thể nhẫn nhịn hơn, không giống với hắn khi nhận ra sự quan tâm của mình với Sầm Lễ, chỉ biết lo lắng cho người kia.

Ning Mặc hiện tại có vẻ tâm trạng rất tốt, ăn uống no đủ rồi, cũng không khóc nháo nữa, buồn chán đội cái mũ khủng long nhỏ bé trên đầy, ngồi trên sô pha hai chân ngắn cũn đung đưa, lại còn lắc lắc đuôi.
Cũng chỉ biết bày vẻ đáng yêu.

Ninh Tu Viễn vẫn rất ấm ức, vươn tay ôm lấy Ninh Mặc vào lòng mình, hắn không thể tới gần Kiều Nguyên, Ninh Mặc cũng không thể, dù sao hắn chính là người nhỏ nhen như thế đấy.

Theo dòng chảy của thời gian, mặt mũi Ninh Mặc càng thêm tinh xảo, lúc này mới chỉ hơn hai tuổi, lúc ra ngoài thường xuyên được mọi người vây quanh, từ các cô các bà sáu bảy chục tuổi, cho đến đứa nhỏ mới một hai tuổi đang tập biết đi.

Ninh Tu Viễn nghĩ, không hổ là con trai hắn, lớn lên ngược lại vẫn là nhân mô nhân dạng, nghĩ như vậy, hắn cầm lấy điện thoại màn hình đen kịt lên, ngó trái ngó phải vài cái, người trong ảnh, quả thực là đẹp trai không cưỡng lại đươnc. Ai cũng không biết Kiều Nguyên khi nào sẽ có được hắn.

Nhân mô nhân dạng: ra hình ra dáng =]] ông bố tồy thế nữa, còn mắc bệnh ảo tưởng.
Ninh Mặc không muốn ngồi trên đùi hắn, né tránh hai lần nhưng không tránh được, miệng ậm ừ nói, “Muốn ba nhỏ cơ."

Ninh Tu Viễn yêu thương nói, “Daddy dẫn con về phòng chơi xếp hình nhé ?”

“Hu hu hu.” vẻ mặt Ninh Mặc tràn đầy nỗi không cam lòng, nhưng là bị Ninh Tu Viễn bế đi, dẫn tới chỉ có thể nhìn được mỗi bóng lưng lộ ra của Kiều Nguyên.

Ninh Tu Viễn còn chỉnh lại mũ cho cậu.

Kiều Nguyên bây giờ thật sự không muốn nhìn mặt Ninh Tu Viễn. Vừa rồi lại bị Ninh Mặc thấy hình ảnh trẻ em không nên thấy như vậy, rõ ràng cậu đã nói chỉ được một lần thôi, ấy vậy mà Ninh Tu Viễn vẫn luôn không chịu buông ra.

Nếu không phải vì Ninh Tu Viễn, cậu cũng sẽ không lâm vào hoàn cảnh như thế này.

Tất cả đều là do Ninh Tu Viễn sai trước.

Ninh Tu Viễn nói với Kiều Nguyên.

Mỗi lần gọi tên Kiều Nguyên, Ninh Tu Viễn đều muốn dùng những từ gọi khác để thay thế, tỷ như bảo bối, tức phụ nhưng hắn sợ Kiều Nguyên sẽ đuổi hắn ra khỏi nhà.
Tức phụ : vợ

Kiều Nguyên cũng không ngẩng đầu lên, “Ừm."

Kiều Nguyên nói, cho dù đã giảm đi, nhưng Ninh Tu Viễn vẫn ngửi thấy mùi gì đó khác thường.

Cơ thể sau khi mang thai dường như so với trước đây mẫn cảm hơn rất nhiều, Kiều Nguyên không phải là vô năng, cho dù du͙ƈ vọиɠ có nặng nhẹ thế nào, vẫn có chút nhu cầu.

Đến tối, Ninh Tu Viễn dỗ Ninh Mặc ngủ say, chuẩn bị trở về phòng ngủ của mình, khi đi ngang qua cửa phòng Kiều Nguyên, hắn mơ hồ nghe thấy trong phòng có tiếng rêи ɾỉ nhỏ. Giờ phút này, trong lòng dường như có hàng ngàn cái móc câu, câu lấy tim hắn, khiến hắn không thể nào nhấc chân bước đi.

*****

Hehe sau đây là màn PR cho bộ tôi mới thầu, chỉ có 26 chương thôi nhưng 1 chương nó tầm 3000 từ ấy nên edit hơi lâu, ai tò mò có thể hóng chờ nhé, tôi thấy tôi rất có duyên với mấy bộ ngược, cẩu huyết lại còn giam cầm play nữa 🌚 Chắc là mai có chương 1 luôn, edit song song với bộ này nhá.

Nhấn Mở Bình Luận