Cam Điềm ngáp liền mấy cái, thoáng nhìn lên ti vi thì thấy thời sự đã chiếu xong.
Hơn mười giờ rồi, buồn ngủ thật…
Nhưng dù hai mi mắt cô đang đánh nhau điên cuồng thì Cam Điềm vẫn kiên trì ngồi lỳ trên ghế sô pha chơi Anipop.
Cô tính toán đợi Giang Dĩ Hằng đi về trước rồi sẽ cầu cứu bà Vương, xin bà thu lưu mình. Cô không muốn tiếp tục nuốt giận về phòng 602 rồi nhận hết nhục nhã như thế.
“Bà đi nghỉ sớm đi, cháu về đây.”
Mặc dù mắt Cam Điềm vẫn đang dán vào điện thoại nhưng tai lại khẽ nhúc nhích, nghe thấy Giang Dĩ Hằng lễ phép chào tạm biệt bà Vương.
Cô thậm chí dùng khóe mắt thoáng nhìn thấy người đàn ông lúc đi qua ghế sô pha còn giả bộ lơ đãng liếc qua cô.
“Bà Vương, cháu có thể…”
Người đàn ông chân trước vừa bước qua cửa chính, chân sau Cam Điềm lập tức nước mắt như mưa khóc lóc kể lể với bà Vương.
Kết quả lời còn chưa nói xong, thì bóng dáng cao lớn của người đàn ông đã chắn trước mặt cô.
Anh nắm lấy bàn tay phải cô, ngón tay thon dài xương xương gắt gao nắm lấy tay cô, hơi nóng truyền đến làm các đầu ngón tay lạnh buốt phải tê dại.
Cam Điềm trừng đôi mắt nai kinh ngạc, rõ ràng anh ta đã đi rồi mà sao tự dưng quay đầu lại làm gì thế?
Anh kéo cô đi ra cửa, môi mỏng lạnh lùng phun ra hai chữ, “về nhà”
“Rầm…”
Bà Vương sau lưng bọn họ gấp rút đóng cửa. Cam Điềm đành phải nuốt ngàn vạn câu chữ vào bụng một lần nữa.
Về đến nhà, Cam Điềm tắm rửa xong định ôm cái váy bẩn mang ra ban công để giặt.
Giang Dĩ Hằng đi đến bên người cô, không nói hai lời, với tay ném chiếc váy của cô vào máy giặt.
“Anh làm gì thế?”
Cam Điềm tự thấy bản thân đã cực lực không chế không muốn cùng anh ta phát sinh xung đột. Chứ nếu không với tính cách của cô, riêng vụ xế chiều hôm nay lúc anh ta mặc kệ không chịu cho cô mượn chìa khóa, cô đã có thể xốc cả nóc phòng 602 làm ầm lên rồi.
Mắt anh hiện lên tia sáng không vui, giọng nói trầm thấp, “Bẩn, làm như vậy mới sạch sẽ.”
“Cái gì mà bẩn? Giang Dĩ Hằng, quần áo của tôi không bẩn chút nào, nó không có virus.” Cam Điềm nhảy dựng lên, đây không phải là công khai ghét bỏ cô à.
Cô vội vàng lấy điện thoại di dộng ra, dí ảnh kết quả test covid của mình vào mặt anh, giọng nói ồn ào, “Giang Dĩ Hằng, anh nhìn cho rõ đi, kết quả test covid của tôi là âm tính, âm tính, âm tính đó! Nếu anh còn sợ hãi con virus này như thế thì anh trực tiếp ra ngoài vũ trụ mà sống đi, đừng đứng ở đây thể hiện cái chứng hoang tưởng của mình.”
Dưới tầng loáng thoáng vang lên tiếng nhạc, hình như là cậu học trò nhỏ ở tầng 502 đang hát bài << chiến binh cô độc>>, giọng ca non nớt không hợp với cảnh đêm đen như mực.
Nếu như thường ngày Cam Điềm đã sớm ôm bụng cười lăn lộn trên mặt đất rồi, nhưng bây giờ cô vẫn tức giận trừng mắt với Giang Dĩ Hằng.
Người đàn ông cũng nhìn cô, ánh mắt bỗng dưng tối sầm, bàn tay buông thõng bên mép quần âu dần nắm chặt lại.
Anh quay mặt về bức tường nói, ” Không cho phép em dính mùi của ngươi đàn ông khác, quần áo cũng không được.”
Tiếp theo, giọng nói càng nhẹ hơn, “Cam Điềm, em còn chưa xin Wechat của anh.”
!!!
Hai mắt Cam Điềm mở to như chuông đồng, nếu như hôm nay không phải ngày cá tháng tư, cô thật sự phải nghi ngờ Giang Dĩ Hằng đang cố ý đùa nghịch.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!