Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Cam Điềm không có dũng khí nhìn mặt Giang Dĩ Hằng, chỉ ngồi trước bàn ằn ngoan ngoãn cắm mặt xuống bát ngũ cốc trộn sữa bò.
Lần này không phải xoắn xuýt giữa việc nên ăn vị sô cô la hay vị mật ong linh tinh, mà một mạch đổ toàn bộ vào trong chén.
Dù sao ngày mai khu chung cư Cẩm Tú Niên Hoa cũng sẽ dỡ bỏ lệnh phong toả, cô lại có thể quay về cuộc sống bình thường dư thừa vật chất, không cần đắn đo xem nên ăn gì, còn những gì.
“Ăn no rồi, tôi phải đi làm việc đây!”
Sợ Giang Dĩ Hằng sẽ nói chuyện với mình, sau khi vứt lại câu nói này, Cam Điềm nhanh chóng chạy trối chết.
Cô móc chiếc laptop mười ngày chưa động đến từ vali ra, khởi động rồi bắt đầu sờ mò nghiêm chỉnh.
Cô lặng lẽ đánh mắt nhìn thoáng qua, hình như Giang Dĩ Hằng cũng đang nhìn sang bên này sau đó anh đứng dậy thu dọn bát đũa rồi yên lặng quay về phòng ngủ.
Trong lòng cô không khỏi ngầm hô cứu mạng, xem ra anh ta hôm nay sẽ không ra ngoài làm tình nguyện nữa. Đây chẳng phải là trước khi rời đi, hai người phải đối mặt với nhau 24 giờ cuối sao?
Đăng nhập tài khoản, ấn mở hòm thư, bên trong có một mail mới của chị gái hành chính, báo cho cô biết khi về thành phố cần áp dụng chính sách cách ly tại khách sạn, đồng thời nói rằng vé máy bay khan hiếm chỉ có thể mua vé tàu hỏa cho cô thôi.
Cam Điềm trả lời mail, sau đó nhắn tin cho nhóm con buôn thế nhưng tất cả mọi người đều đang bận việc thì phải, không ai phản hồi, cô mới sực nhớ ra hôm nay là ngày đi làm.
Ặc, trở về còn phải tiếp tục làm kiếp nô lệ cho nhà tư bản, vẫn là nhân lúc này chây lười một chút.
Lúc nhận được tin nhắn của Giang Dĩ Hằng, cô đang chơi game Daddy’s Burger trên 4399 Mini Game Network.
Cam Điềm tay run, vội vàng trả lời, “Sáng ăn nhiều, nên giờ tôi không đói bụng.”
Nói thật, chơi loại minigame này rất dễ mệt mỏi, sau hai giờ, cô ghé vào bàn trà ngủ thiếp đi.
Chờ tỉnh lại lần nữa đã thấy sắc trời tối dần, bờ vai khoác thêm một tấm chăn mỏng không biết ai đã đắp cho, ghế sô pha xuất hiện một chồng quần áo gấp gọn gàng, đều là đồ cô đã phơi ngoài ban công nhưng quên chưa thu lại.
Phòng bếp lấp loé ánh đèn màu cam nhạt, tiếng máy hút mùi vù vù, người đàn ông đứng trước bếp ga, bàn tay thon dài xương xẩu cầm một nắm mì ống kiên nhẫn đợi nước sôi.
Đầu cúi thấp, vẻ mặt chuyên chú như một bức hoạ nhiễm màu khói lửa nhân gian.
Bữa tối là món spagetti sốt cà chua được bày trên đĩa sứ trắng, trang trí thêm vài chiếc lá bạc hà, đĩa nhỏ bên cạnh đặt hai chiếc bánh cuộn thụy sĩ để tráng miệng.
“Ngày mai liền đi?”
Người đàn ông đột nhiên mở miệng, doạ cho Cam Điềm run cả răng.
Xem ra vẫn là không tránh được.
“Ừm, công ty đã mua vé tàu hoả cho tôi.” Cô gật đầu.
Người đàn ông đặt chiếc dĩa bạc xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chăm chú, có vẻ như muốn tiếp tục nói chuyện với cô.
“Bí đao dưa hấu dưa hami, anh đúng là đồ ngốc nếu không yêu em, xoài táo thanh long, em là hạt dẻ cười của anh, lê thơm lê tuyết lê hoa, chỉ muốn ở bên cạnh anh…”
Đột nhiên chiếc điện thoại trên bàn reo lên.
Hỏng bét, quên chưa chuyển chế độ rung.
Loại nhạc chuông có bệnh này, bình thường Cam Điềm thực sự rất đắc ý, nhưng hiện lại thấy hơi xấu hổ chút xíu.
“Nhị Điềm!” Màn hình điện thoại truyền đến tiếng hò reo nhiệt tình của tập đoàn con buôn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!