Nếu như nói hiện tại mới là không có mặt mũi, thì đoạn hội thoại tiếp theo khiến Cam Điềm chỉ muốn đào cái hồ chui xuống…
Ngũ Phúc phát hiện vẻ mặt Cam Điềm không được tự nhiên, liền hảo tâm mở lời an ủi.
“Nhĩ Điềm, tên bạn trai cũ ngu xuẩn kia có tiếp tục bắt nạt bạn không? Tôi thấy bạn ngày nào cũng viết cả bài văn chửi rủa tràn đầy cảm xúc gửi vào trong nhóm. Trời, trên đời sao có người đàn ông nát đến vậy? Ai không biết còn tưởng bạn gặp phải lão yêu hắc sơn đó nha. May mắn sắp hết cách ly, có thể về nhà an toàn rồi. Thoải mái đi, coi hắn là quả rắm thối, sảng khoái thả ra. Sau khi trở về, bọn chị em sẽ dẫn bạn đi Man Club tìm trai bao bù đắp, nghe nói gần đây có mấy “con vịt” mới ngon ngọt béo ngậy .”
“Khụ…”
Một câu nói khiến Cam Điềm mắc nghẹn, không nhịn được phải ho khan kịch liệt, xém chút ho ra cả đống tim gan phèo phổi.
Đang định quát lớn với mấy tên trong màn hình để các cô ngoan ngoãn câm miệng lại.
Bỗng nhiên khoé môi thấy mát lạnh mềm mềm, theo sau là hơi thở ấm áp nhàn nhạt phả bên gò má.
Cam Điềm vô thức quay mặt nhìn lại, hoá ra chẳng biết từ lúc nào, người đàn ông kia đã đứng bên cạnh cô, lòng bàn tay cầm chiếc khăn tay ẩm, cụp mắt, dịu dàng chu đáo lau vết bẩn nơi khoé môi cô.
Sốt cà chua thấm đẫm lan dần ra chiếc khăn tay.
Thế giới thoáng chốc tĩnh lặng, mấy con cá nhỏ trong điện thoại kinh ngạc đến rớt cả cằm, chỉ có thể ngây ngốc há hốc miệng không nói ra lời.
Đôi tay xuất hiện trong màn hình…đẹp quá mức cho phép rồi đấy.
Bàn tay hoàn mỹ, ngón tay mảnh khảnh, nhưng vô cùng có lực, ngay cả những khớp xương cũng đều là màu hồng nhạt đáng yêu.
Đang lúc các cô còn chìm đắm trong sự sùng bái với đôi tay thần tiên, thì bất thình lình toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông xuất hiện trong màn hình.
Bốn con cá nhỏ lập tức như bị sét đánh tại chỗ, vốn từ nghèo nàn không đủ để miêu tả khuôn mặt đẹp đẽ câu hồn này…
“Này, này này, Nhị, Nhị, Nhị, Điềm…” Đại Điềm đã bị choáng váng trước sắc đẹp của người đàn ông, đầu lưỡi xoắn chặt ngay cả câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi.
Ngũ Phúc dùng chiếc khăn tay vừa nãy mới lau nước bọt cho cô ấy giờ lại lau nước bọt cho mình, hít một hơi thật sâu chậm rãi nói, “Đại Điềm, trấn định, chúng ta đều là những cô gái làng marketing! Đừng như đứa bé gái chưa trải sự đời vậy.”
Nhưng phòng tuyến cô vất vả dựng lên, cuối cùng nhanh chóng sụp đổ sau câu chào “Hi” cùng nụ cười mỉm của Giang Dĩ Hằng, gạch vụn cũng bị đánh vỡ luôn không sót mảnh nào.
Quả nhiên đại soái ca không chỉ có đôi tay đẹp, ngũ quan xuất chúng, ngay cả âm thanh cũng như mây bay.
“Cảm ơn các bạn ngày thường đã chăm sóc Cam Điềm.” Chỉ mấy chữ đơn giản đã khiến tâm hồn bốn con cá nhỏ lâng lâng.
“A, anh chính là… bạn trai cũ của Cam Điềm?” Tứ Hỉ không tin hỏi lại.
Giang Dĩ Hằng mím mới, vừa muốn đáp lại thì bị Cam Điềm lên tiếng ngắt lời, “Mai tao sẽ về, có chuyện gì đến lúc đó nói sau.”
“Bạn trở về còn phải tiếp tục cách ly ở khách sạn đó! Tỷ muội tình thâm, nhiều ngày không gặp, tương tư thành bệnh, chút thời gian ấy sao đủ để ngắm nhìn chứ, không cho phép tắt máy!”
Đối mặt với mấy con nhỏ trăm miệng như một, Cam Điềm yên lặng nhổ nước bọt trong lòng, chúng mày thật sự là muốn ngắm nhìn ai đây? Nhưng ngại Giang Dĩ Hằng đang ở đây, lời này tất nhiên không thể nói ra.
“A”, Tam Nhạc nãy giờ chưa mở miệng bỗng nhiên nét mặt ngạc nhiên hô lên,” Nhị Điềm, mày mập! Không phải đều bảo thành phố K thiếu thốn đồ ăn sao, xem ra báo chí truyền thông đều nói bừa.”
Dứt lời, ba con cá kia cũng hăng hái chăm chăm quan sát khuôn mặt ngày càng mượt mà của Cam Điềm, sau đó yên lặng rời tầm mắt xuống bộ ngực mà cô luôn kiêu ngạo.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo len mỏng màu hạnh nhân, với vạt áo dài hơi loe bằng chất liệu ren phức tạp và bộ đồ ôm sát tôn lên những đường cong duyên dáng của cô nàng.
“Nhị Điềm, xem ra mày được chăm bón tưới tiêu đều đặn nha.” Bốn con cá nhìn nhau với ánh mắt đầy ẩn ý.
“…”
Gắng gượng hàn huyên một hồi, Cam Điêm cuối cũng cũng thuận lợi kết thúc cuộc gọi video call, tống cổ được bọn tổ tông này đi.
Cô khều sợi mì từ chiếc đĩa sứ, rồi cuộn nó quanh chiếc dĩa bạc, lúng túng nói, “Thật ra anh không để ý đến phản ứng của họ, bọn họ chỉ là hơi hoạt bát sôi nổi, thích phát điên với mọi người, không có ác ý gì với anh đâu. Hơn nữa anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đưa bất kỳ phương thức liên lạc nào của anh cho bọn họ.”
“Em từng đến Man Club?” Giang Dĩ Hằng liếc xéo về phía cô.
Anh biết ở thành Bắc cởi mởi, đặc biệt là phương diện này, khu phồn hoa có vô số câu lạc bộ kinh doanh trai bao.
Cam Điềm suýt chút bị nghẹn cả miếng mì, cổ họng đắng chát không biết trả lời thế nào.
Bởi vì tò mò nên cô đã từng cùng Đại Diễm và mọi người đến đó xem qua, vấn đề là giá cả ở Man Club quá đắt vì vậy chỉ dám đứng nhìn từ xa chứ không đùa bỡn gì ở đó.
Nói đến có chút mất mặt, hạn chế của cô không phải vấn đề đạo đức mà là vấn đề tiền bạc.
“Không cho phép em đi, những tên đàn ông kia đều chẳng phải dạng đứng đắn.” Thấy đối phương đỏ mặt không trả lời, Giang Dĩ Hằng sắc mặt lạnh lẽo.
Đầu ngón tay níu chặt vạt áo, Cam Điềm nhỏ giọng thầm thì, “Sao lại không đứng đắn, tôi thích, ai cần anh lo.”
” Em thích bọn hắn ở cái gì?”
Anh kéo tay nhỏ mềm nhũn của cô đặt lên bắp đùi mình, lòng bàn tay dày rộng phủ lên mu bàn tay cô, giọng điệu y hệt như đang răn dạy đứa nhỏ không hiểu chuyện.
“Bọn họ chuyên nghiệp, mặt đẹp, vóc dáng hoàn mỹ, ý thức phục vụ cũng tốt.” Tâm lý phản nghịch của Cam Điềm hoàn toàn bị kích thích ra, cô lập tức rút tay phải của mình khỏi lòng bàn tay anh.
Giang Dĩ Hằng cảm thấy món đồ mình trân quý tận đáy lòng lặng lẽ rời đi, định há miệng hỏi bọn hắn có tốt bằng anh không? Nhưng lại bất giác thấy vô cùng thương cảm, Giang Dĩ Hằng anh từ lúc nào luân lạc đến mức phải so sánh với mấy “con vịt” bán mình vậy !
Tia sáng trong mắt anh dần tan biến, lòng bàn tay chuyển qua cầm chiếc đĩa nhỏ đựng bánh cuộn Thuỵ Sĩ. Tay cầm thìa xắn một khối bánh mềm mại, cẩn thận đưa đến khoé miệng người nào đó.
“Bánh cuộn Thuỵ sĩ, ngày trước em rất thích ăn.”
Cam Điềm hơi nghiêng mặt tránh đi, hai mắt vô thần nhìn chăm chú vào bức tường tuyết trắng, cố ý không lên tiếng.
“Những thứ em thích, anh chưa từng quên.” Thân thể cao lớn rắn chắc của người đàn ông bỗng chốc cứng ngắc, giọng nói ngày càng nhẹ, “Anh… vẫn luôn nhớ kỹ, ghi tạc đáy lòng.”
Cam Điềm nhíu mày, hàng mi dày dài rung rung trong ánh sáng mờ nhạt.
Cô chưa từng nghe thấy âm thanh hèn mọn như vậy phát ra từ miệng Giang Dĩ Hằng, tầm mắt mơ hồ, tưởng tượng cảnh đêm khuya năm đó cô ôm một túi cổ vịt siêu cay, tức giận ngồi ở cổng doanh nghiệp, vừa ăn vừa khóc.
Sau khi cô nói chia tay, người đàn ông này chưa từng níu giữ, chỉ lặng lẽ nhìn cô thu thập hành lý, hoảng loạn chạy trốn.
Anh chưa từng thích cô sao? Hay chẳng qua chỉ là khuất phục trước sự theo đuổi mãnh liệt của cô năm đó.
“Sở thích rồi sẽ thay đổi.”
Cô cố gắng kiềm nén cơn sóng chua xót nơi hốc mắt, đầu ngón tay bấu chặt vào cạnh ghế cứng nhọn.
“Tôi đã rất lâu rồi không ăn bánh cuộn Thuỵ Sĩ. Giang Dĩ Hằng, ba năm, tôi không phải Cam Điềm đần độn trước kia, cắt tóc vì anh, bị người khác chế giễu vì anh. Hiện tại tôi thích mái tóc dài, chỉ muốn sống vì mình, sẽ không thay đổi vì bất luận kẻ nào.”
Nói xong, cô định xoay người, cổ tay trắng đột nhiên bị bàn tay lạnh buốt túm lấy.
“Xưa nay anh chưa bao giờ thích con gái tóc ngắn, đều là do bọn họ đồn bậy.”
Năm ngón tay bỗng nhiên giữ chặt cổ tay cô, thanh âm lại dịu dàng thắm thiết, “Nhưng… Cam Điềm tóc ngắn trước anh thích, hiện tại tóc dài anh cũng thích. Em ở hình dáng nào anh cũng đều thích. Bởi vì, từ đầu đến cuối, anh chỉ thích mình em.”
Nghe những lời này, Cam Điềm hít sâu một hơi, không khí lạnh ẩm lặng yên tràn vào phổi, kéo theo lục phủ ngũ tạng khắp nơi đều trở nên đau nhức, thoáng cụp mắt, nước mắt tới tấp rơi xuống.
Hiện tại nói những lời này thì có ích gì chứ?
Nếu quả thật thích cô, lúc trước khi cô kéo hành lý rời đi vì sao không đuổi theo?
“Giang Dĩ Hằng, Cam Điềm tôi không cần anh thích. Bất kể sự tình gì gì, quá khứ đều đã qua. Những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này giữa chúng ta chỉ là ngoài ý muốn, hi vọng anh sẽ không nói với người khác.”
Cô dứt khoát hất tay anh ra, quay lưng đi, “Nếu như tôi có làm gì khiến anh hiểu lầm, Cam Điềm tôi xin lỗi anh. Ngựa tốt không nhai lại cỏ đã ăn, Cam Điêm tôi tuyệt đối sẽ không hối hận.”
Đáp lại cô chỉ là một sự im lặng kéo dài, nửa ngày sau mới thấy người đàn ông khàn khàn nói: ” Ngày mai anh lái xe đưa em ra nhà ga.”
“Không cần.” Từ chối nhanh gọn dứt khoát, không cho anh một khoảng thừa để cứu vãn.
Bóng tối ngoài của sổ đậm đặc hơn, mưa rơi tầm tã, từ trên trời xuống đất như kéo một sợi tơ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!