C5- Khẩu trang N95
Tham dự xong cuộc họp kỹ thuật cuối cùng, Giang Dĩ Hằng như thường lệ rót cho mình một chén Tequila.
Anh cũng không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào mình lại yêu thích loại rượu mexico nồng độ cực cao này, hầu như mỗi đêm trước khi đi ngủ anh đều phải làm một ly.
Xẻng xúc một cục đá đổ vào cốc thủy tinh, kêu leng keng.
Người phụ nữ trên ghế sô pha dường như bị âm thanh ấy quấy nhiễu, lầu bầu nói mớ vài câu, sau đó xoay người ngủ lại được luôn.
Bên phải cô là chiếc đèn sàn có đôi chân mảnh mai, ánh sáng vàng ấm áp hắt ra từ tấm màn chụp xung quanh đổ bóng mờ lên khuôn mặt thanh tú của cô.
Người đàn ông vuốt ve chiếc cốc thủy tinh thấp cổ, thân hình mảnh mai dựa vào tường. Anh lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt cô một lúc,bỗng nhiên ký ức chợt lẫn lộn, như thể ba năm qua cô chưa từng rời xa anh.
"Giang Dĩ Hằng, đừng để người ta khinh thường."
Anh nhếch miệng tự giễu, lặng yên không dấu vết che đi thư tình cảm nồng nàn nơi đáy mắt.
Màn hình điện thoại di động phát ra ánh sáng trắng, anh ấn mở tài khoản lâu ngày không dùng.
Giao diện trống không, chỉ có hai tin nhắn trên cùng.
<(Mèo thần tài giơ tay chào.gif ) cuối tuần tôi qua thành phố K công tác, tiện thể đến lấy lại chú gấu Teddy của tôi>
Anh mím môi, ngón cái như quyến luyến vuốt ve trên hình ảnh avatar của cô.
Tài khoản vứt bỏ lúc trước, xóa tất cả bạn bè nhưng lưu lại kẻ đầu xỏ.
Một nụ cười trào phúng hiện lên khóe môi.
Ba năm, hóa ra anh vẫn là trò cười.
---
Sáng sớm hôm sau, chim chóc ngoài cửa sổ ríu ra ríu rít, rả rích đón mừng tia nắng mùa xuân không ngừng treo lên cao.
Cam Điềm còn tưởng tiếng đồng hồ báo thức vang, mơ màng tìm nửa ngày mà không sao mò thấy.
Cô "Vù" một cái bừng tỉnh dậy, đột nhiên nhận ra rằng mình đang ở thành phố K, trong nhà tên người yêu cũ tồi tệ nhất- Giang Dĩ Hằng.
Cô dụi dụi hai con mắt còn nhập nhèm. Ngủ một đêm trên ghế sô pha khiến toàn thân cùng lưng eo đau mỏi, người chỉ cần hơi động chút là tiếng "Răng rắc" vang lên không ngừng.
Thấy Giang Dĩ Hằng đeo khẩu trang, đẹp trai ngời ngời đứng ở trước cửa thay giày, cô vội vàng hỏi , "Anh đi đâu vậy?"
" Đi test covid." Thanh âm lạnh lùng không có một chút luyến láy cao thấp nào.
"Tôi cũng muốn đi, chờ tôi với."
Cam Điềm vừa ồn ào vừa phi một mạch vào nhà vệ sinh.
Dù sao tích cực phối hợp test covid mới có thể coi là công dân xuất sắc nha!
Cô đánh răng rửa mặt với tốc độ nhanh nhất, tiếp theo búi tóc nhẹ nhàng, rồi đeo một chiếc khẩu trang y tế màu lam nhạt, cuối cùng xông thẳng ra cửa.
Còn chưa bước chân ra ngoài liền bị người đằng sau kéo tay lại.
Cô quay đầu, không phanh kịp đâm vào ngực người đàn ông.
"Khẩu trang."
"Đeo rồi."
Cam Điềm nghe thấy tên đàn ông kia thở dài.
Anh bỏ chiếc khẩu trang y tế cô đang mang ra, cầm một chiếc khẩu trang trắng N95 đeo lại cho cô. Lúc luồn dây vào tai, đầu ngón tay lành lạnh chạm nhẹ qua tai cô như có dòng điện nhỏ kích thích tê dại.
"Cũng không cần đến mức này đi..." giọng Cam Điềm ấp úng sau lớp khẩu trang N95. Trong ấn tượng của cô khẩu trang này chỉ cần dùng vào đợt dịch đầu tiên, khi mà virus còn ở thời điểm cực kỳ nguy hiểm.
Dày quá, đeo lâu không thể thở nổi luôn.
Lại nói, chính anh ta cũng chỉ đeo khẩu trang y tế thông dụng sao phải dày vò cô chứ.
"Nhiều người lắm."
Nói xong, Giang Dĩ Hằng lại khôi phục vẻ thờ ơ cao ngạo thường ngày.
Địa điểm test covid là chiếc lều vải màu xanh thiết lập ngay tại trung tâm các ngã rẽ của khu chung cư.
Dòng người dày đặc, chen chúc nhau như tuần lễ vàng ở đường Nam Kinh.
Cam Điềm kinh hãi, hiện tại ở đây đừng nói là người với người giãn cách 2 mét, ngay cả nửa mét cũng chả có. Người xếp sau hận không thể áp sát vào lưng người phía trước.
Các ông già bà cả thi nhau tụt khẩu trang xuống để buôn chuyện, có người còn tiện thể dắt chó chim đi chơi, có người còn đang đỏ mặt tía tai cãi nhau.
"Trẻ con thì có thể chen ngang à?"
"Chen ngang cái gì? Bà nói cho đúng nhé, bọn nó còn phải về lên lớp học, người lớn còn muốn ganh đua với trẻ con à? Mặt mũi ghê?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!