Khương Phục Tiên đứng bên trong gió tuyết, giống hệt như tiên nữ xinh đẹp, không nhiễm khói bụi nhân gian, ngay cả cơ hội đến gần nàng ta Kim Thành Thánh cũng không có.
Trần Mục mỉm cười.
Đó chính là thực lực của Khương Phục Tiên.
Hắn muốn thật nỗ lực để đuổi theo kịp vị hôn thê.
Mặt già của Lý Thanh Lưu cười không khép miệng lại được, trong mắt bọn tiểu bối đầy sự hưng phấn và kích động.
Dục Ảnh cảm nhận được sự đáng sợ của Khương Phục Tiên, Kiếm Thánh đỉnh cao nhất cũng không có cơ hội đến gần nàng ta.
Bạch Thanh Hoan cảm thấy hổ thẹn, bản thân mình không bằng.
Bỗng nhiên Khương Phục Tiên nhận thấy được nguy hiểm, nàng ta lập tức lùi về sau mấy trăm trượng, bão tuyết bị một luồng năng lượng đáng sợ xé rách. Bão tuyết thổi ra bốn phương tám hướng, khiến cho bọn tiểu bối không thể mở mắt ra được.
Trần Mục miễn cưỡng có thể nhìn thấy chiến trường.
Hắn nhìn thấy Kim Thành Thánh tự bạo thân thể.
Từ thân thể rách nát xuất hiện thanh quang.
Thanh bản mệnh kiếm dài hơn cả trăm trượng, mang theo nguồn năng lượng cuộn trào, xông thẳng lên tận trời.
Biểu cảm Bạch Thanh Hoan trở nên kinh ngạc, khó hiểu nói: “Tên điên này, rốt cuộc ông ta muốn làm cái gì?”
Bản mệnh kiếm của Kim Thành Thánh xé rách vòm trời, thanh lục kiếm khủng bố đang rực cháy rồi sụp đổ. Ngay cả trời cũng bị xé rách, kim quang hiện lên.
Rơi xuống những vật chất trên nhân gian một cách thần bí.
Trần Mục có một dự cảm không lành, lần trước khi Hồng sư huynh Kiếm Khai Tiên Môn, sau khi Tiên Môn được mở thì có kiếm quang rơi xuống, thanh kiếm quang kia vượt xa bình thường.
Dục Ảnh có chút hoảng, vội vàng hỏi: “Ngươi nói băng xà mỹ nhân ở chỗ nào?”
“Bắc Lâm, chỗ tận cùng Bắc Hoang về phía Bắc, nơi đó có rừng cây dày đặc.” Trần Mục trả lời.
“Được rồi.”
“Nếu như có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại.”
Dục Ảnh dán lên mặt đất bỏ chạy.
Trần Mục khẽ lắc đầu, tuy rằng hắn đã từng bị băng xà ở Bắc Lâm theo đuổi, nhưng bọn hắn cũng không thân.
“Các ngươi đi trước.”
Một âm thanh mờ ảo vang lên.
Lý Thanh Lưu nhận được mệnh lệnh, nghiêm túc nói: “Chỗ này nguy hiểm, tất cả đều đi theo ta.”
Mọi người cùng rời khỏi sơn mạch Táng Tiên.
Lý Thanh Lưu dẫn các tiểu bối đi ra rất xa, Trần Mục đứng một chỗ rất gần với Táng Tiên địa. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đứng trên vai của hắn, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, từ bên trong kim quang có một bóng hình xuất hiện.
Một năm tử dung mạo tuấn lãng, trên người mang một bộ bạch y đạp lên kim huy đi về hướng nhân gian. Sức mạnh mạnh mẽ uy áp, khiến cho Táng Tiên địa bị chia năm xẻ bảy.
Băng Hồn và Tuyết Phách lượn lờ bên cạnh Khương Phục Tiên, nàng ta bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn nam tử thần bí đang đi xuống từ tiên môn.
Toàn thân nam tử bạch y kia mang theo tiên khí, hắn ta nhìn chăm chú vào Khương Phục Tiên, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Ngươi thật sự rất may mắn bởi vì chỗ này không có Chân Tiên, nhưng cũng vì thế cho nên cũng thật đáng buồn cho ngươi bởi vì chỗ này không thể nào thành tiên được.”
“Hồng Minh đáng chết!” Trần Mục biết nam tử thần bí vừa bay xuống sơn mạch Táng Tiên chắc chắn là điều ngẫu nhiên, tất nhiên Hồng Minh đã câu thông với các thế lực tại Tiên Môn.
Biểu cảm của Khương Phục Tiên vẫn bình tĩnh: “Ngươi không có cách nào ở lại chỗ này trong thời gian dài được.”
“Ngươi nói không sai, nhưng thời gian một nén nhang rất dài, vẫn đủ cho ngươi nói ra những lời cuối cùng.”
Vẻ mặt của nam tử thần bí vô cùng tự tin.
Bản mệnh kiếm của Kiếm Thánh đỉnh phong, đại khái có thể duy trì thời gian mở cửa của Tiên Môn trong khoảng thời gian một nén nhang.
Kim Thành Thánh không tiếc thân mình, sau khi chết đi cũng muốn để cho cường giả Tiên Môn giáng xuống. Đây chính là sát cục mà Hồng Minh vì Khương Phục Tiên mà chuẩn bị.
Khương Phục Tiên không sợ gì cả, nàng ta hóa thành ngân quang bay thẳng lên trời. Băng Hồn và Tuyết Phách cùng bay lên hai bên trái phải, hai đạo tuyết quang phá không bay lên.
Hai đạo tuyết quang chém vỡ hư không.
Nháy mắt đã xuất hiện trước mặt nam tử thần bí.
Khương Phục Tiên phóng thích kiếm quang, còn nhanh hơn Trần Mục thi triển Kinh Thần, tuyết sắc kiếm quang có thể xuyên qua không gian, nháy mắt đi xa được vạn dặm.
Sắc mặt của nam tử thần bí lại thong dong, hắn ta đột nhiên biến mất tại chỗ, rồi lại xuất hiện cách đó mấy trăm mét.
Hai đạo tuyết quang đánh vào hư không, tầng mây dày đặt cũng bị hai đạo tuyết quang chém đứt.
Nam tử thần bí khẽ cười nói: "Ở trước mặt Kiếm Tiên những thứ này của ngươi cũng chỉ là tiểu xảo."
Khương Phục Tiên thúc dục Băng Hồn và Tuyết Phách, nàng ta không cần cầm kiếm, hai thanh Kiếm Tiên có thể tự động phóng thích ra kiếm quang cường đại.
Mỗi đạo kiếm quang đều có lực lượng khủng bố.
Trong tay bạch y Kiếm Tiên xuất hiện kim sắc tiên kiếm, kiếm quang của Khương Phục Tiên có thể vượt qua không gian, nhưng mà bạch y Kiếm Tiên tự thân có thể vượt qua được không gian.
Mặc dù hắn ta không thể vượt qua vạn dặm, nhưng muốn tránh khỏi công kích của Khương Phục Tiên lại rất dễ dàng.
Ánh mắt của Trần Mục trở nên ngưng trọng.
Hắn có thể nhìn ra Khương Phục Tiên rơi vào thế bất lợi.
Khương Phục Tiên có được lực lượng vượt qua phàm trần, nhưng thân thể lại là phàm thai, nàng ta không có độ kiếp, lực lượng của thân thể còn lâu mới bằng được bạch y Kiếm Tiên.
Bạch y Kiếm Tiên không sợ hãi, hắn ta có thể tùy ý xuyên qua không gian, mỗi lần dịch chuyển khoảng cách đều là mấy trăm mét, mạnh hơn Ảnh Vô Tung của Trần Mục.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!