Trong Thanh Đồng thành có cường giả Hồng Châu đang chạy trốn ra ngoài, tiếng kiếm vang lên, mưa kiếm đen nghịt ầm ầm kéo tới, vô số các cường giả của Hồng Châu bị chém chết.
Cảnh tượng vạn kiếm lao nhanh rất hùng tráng, mưa kiếm dày đặc nhanh chóng quét sạch những cường giả Hồng Minh còn sót lại, lần này xem như tận diệt, chỉ có ba vị cường giả trên trời là vẫn đang bám trụ.
Trần Mục mặc bộ Hoang Thần giáp, hắn dựa vào Kiếm Vương Tọa, như một chiến trần trị vì bát hoang.
Khương Phục Tiên không cho Trần Mục nhúng tay vào, hắn chỉ có thể đứng cách đó không xa chuẩn bị hỗ trợ bất cứ lúc nào.
Hàng vạn thanh trường kiếm quay lại, hóa thành Kiếm Long khổng lồ màu đen, chúng vây xung quanh Kiếm Vương Tọa, phát ra những tiếng kiếm chói tai.
Kiếm Vương Tọa và Kiếm Long cung cấp cho hắn nguồn năng lượng đáng sợ, sẵn sàng thi triển Kinh Thần bất cứ lúc nào.
Nhưng Khương Phục Tiên hoàn toàn không cần đến Trần Mục, hắn nhiều nhất chỉ có thể xem như quần chúng.
Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, cùng với sức lực tăng vọt Pháp Nhãn Kim Đồng cũng có thể nhìn được xa hơn, khí huyết trong cơ thể Kim Thần Võ dồi dào, thân thể siêu phàm, hắn còn mạnh hơn cả Kim Thành Thánh.
Dù thân thể của Kim Thần Võ có mạnh hơn nữa cũng không thể đánh lại kiếm quang ngang ngạnh của Khương Phục Tiên.
Trong cơ thể của hai vị lão giả xung quanh đều có tồn tại huyết hải, đó là do sau khi thông qua luyện hóa bí pháp của Tà Tông tạo thành, bọn họ vốn là những lão quái vật đang kéo dài hơn tàn, nhưng dựa vào thôn phệ sinh linh để kéo dài tuổi thọ, đạt được sức mạnh đỉnh phong.
Hồng Minh không chỉ bao che cho Tà tông mà còn sử dụng bí pháp của Tà tông, thế lực như vậy nhất định phải thanh trừ.
Ngắn ngủi sau vài chiêu, đám người Kim Thần Võ đã không thể chống đỡ nổi, Khương Phục Tiên còn mạnh hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
“Dù sao cũng phải chết.”
“Chi bằng liều mạng với nàng ta.”
Kim Thần Võ hét lên, Cung gia lão tổ và Ngô gia lão tổ đều hạ quyết tâm, nhưng Khương Phục Tiên không cho bọn họ cơ hội, băng tuyết bao trùm trong mắt nàng ta, trong khoảnh khắc mắt băng xuất hiện, trời đất đều ngừng lại.
Trần Mục cách ở rất xa cũng cảm nhận được quy tắc xung quanh cơ thể bị đóng băng, vô cùng đáng sợ, ngay cả quy tắc không gian cũng không thể sử dụng được.
Hỗn Độn Kiếm Vực chỉ có thể làm các quy tắc mất hiệu lực trong phạm vi nhỏ, nhưng chiêu này của Khương Phục Tiên có thể Băng Phong Vạn Tượng, khiến các quy tắc ở gần Thanh Đồng thành đều ngưng tụ.
Cung gia lão tổ chấn kinh, đang muốn chạy trốn thì lại phát hiện thời gian đã bị đóng băng, ông ta nhìn Băng Hồn của Khương Phục Tiên chém qua cơ thể.
Kim Thần Võ và Ngô gia lão tổ kinh hãi, bọn họ nhìn cơ thể của Cung gia lão tổ biến thành băng đá, sau đó vỡ ra thành mảnh, ngay cả cặn cũng không sót lại.
Ngay sau đó Khương Phục Tiên vung kiếm chém về phía Ngô gia lão tổ, đôi mắt của người sau nhanh chóng trừng lên, ông ta biết rõ phải chết, cũng không có ý định vùng vẫy nữa, cơ thể trực tiếp nổ tung.
Không tu luyện thần hồn, tự nổ đồng nghĩa với cái chết, năng lượng khủng khiếp xông lên bầu trời, Khương Phục Tiên bị cỗ năng lượng khủng khiếp kia làm cho chấn động phải lùi lại.
Nhìn bản mệnh kiếm màu máu đang bay lên trời.
Khương Phục Tiên bị chấn kinh lùi lại nâng Băng Hồn lên, kiếm quang màu tuyết bay ra từ lưỡi kiếm, một chút hàn quang xuyên qua không trung, bản mệnh kiếm màu máu cách gần hai trăm trượng bị hàn quang đánh trúng, sương giá bao trùm, bắt đầu sụp đổ,
Kim Thần Võ nhân cơ hội trốn khỏi Thanh Đồng thành.
Trần Mục cũng không ngờ Kim Thần Võ sẽ chạy trốn, hắn đã sẵn sàng hỗ trợ vị hôn thê, bản mệnh kiếm của Ngô gia lão tổ rất nhanh đã bị đông cứng hoàn toàn, sau đó bùng nổ ở trên không, toàn bộ không gian nổi lên gợn sóng, gió bão cuồn cuộn, bầu trời nhuộm một màu đỏ.
Hai vị Kiếm Thánh cấp bậc Cổ Tổ, ngay cả thời gian nửa nén hương cũng không chống đỡ nổi, Trần Mục không nhịn được lẩm bẩm trong lòng: “Lão bà Phục Tiên dũng mãnh thật.”
Trần Mục bỗng nhiên cau mày, trước kia hắn đã từng nghe Hàn Giang Tuyết nói Hồng Minh có năm vị cường giả cấp bậc Cổ Tổ, trong đó Kim Thành Thánh đã chết ở sơn mạch Táng Tiên, hiện giờ Khương Phục Tiên đã chém chết hai vị, theo lý mà nói thì phải còn hai vị cường giả nữa mới đúng.
Lo lắng bọn họ đang ẩn nấp đâu đó ở gần đây.
Khương Phục Tiên thấy Kim Thần Võ đang chạy trốn, nàng ta trực tiếp đuổi theo, diệt cỏ không trừ tận gốc hậu quả khó lường, chỉ cần loại bỏ Kim Thần Võ, Hồng Minh mới xem như bị xóa bỏ hoàn toàn.
Trần Mục không thể cảm nhận được dao động của cường giả xung quanh, hắn khẽ cau mày, chẳng lẽ Kim Thần Võ muốn dụ vị hôn thê vào bẫy?
“Sư tỷ, cẩn thận một chút.”
Trần Mục dùng linh lực truyền âm cho Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên cười đáp lại: “Đừng lo, Kiếm Tiên không ra ngoài, cạm bẫy gì cũng đều vô dụng.”
Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên đuổi theo đi xa, lúc nàng ta truy đuổi không ngừng chém ra những tia kiếm quang màu tuyết, Kim Thần Võ cứ né tránh không ngừng, chỉ cần bị đánh trúng một lần thì chắc chắn sẽ chết không cần nghi ngờ.
Kiếm quang màu tuyết càng lúc càng trở nên dày đặc, trán Kim Thần Võ đầm đìa mồ hôi, càng lúc càng khó tránh thoát.
Trần Mục muốn đuổi theo qua đó.
Khi hắn đi ngang qua Thanh Đồng thành, vẫn không đánh dấu thành công: “Chẳng lẽ còn phải đi xuống phía dưới?”
Trần Mục xuất hiện bên trong Thanh Đồng thành.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!