"Sao lại không thể trở về?" Thời Nhất tiến lên mấy bước: "Đệ lo chỗ cha sao? Yên tâm..."
"Đại ca." Thời Nhị cắt ngang hắn, cởi nút thắt vạt áo trước ngực ngay trước mặt hắn, lúc nhìn thấy mảng lớn vết đen trước ngực Thời Nhị, Thời Nhất không khỏi hít vào ngụm khí lạnh. Vết đen ấy đang tiếp tục lan ra, tin chắc chẳng bao lâu sẽ ăn mòn toàn thân Thời Nhị.
"Đây là lúc... vì báo thù cho Vân Quỳ, thi độc đã nhiễm hết trái tim, đệ sống không qua mùa đông này đâu."
Hắn nói ngày chết của mình hời hợt, hốc mắt Thời Nhất đỏ lên, chấn động trong lòng không cách nào biểu đạt bằng lời.
"Đệ xuất hiện ở đây chẳng qua là vì trả ơn mà thôi, bất kể thế nào thì Lạc Kinh Khung cũng có ơn với đệ, hoàn thành rồi đệ sẽ..."
"Sẽ có cách." Thời Nhất giữ chặt cổ tay Thời Nhị: "Đệ về với đại ca, đại ca cứu đệ!"
"Đại ca." Thời Nhị bỗng nhiên quỳ gối xuống trước mặt Thời Nhất: "Thời Nhị thẹn với cha mẹ, thẹn với đại ca, thẹn với thất muội. Một ngày kia đệ rời đi rồi, huynh nhất định phải bảo vệ Tiểu Thất."
"Đệ nói lời vô nghĩa gì vậy!" Thời Nhất đánh hắn một cái: "Ta tới đây để nghe di ngôn của đệ sao? Đệ ngẩng đầu lên nhìn trời, cúi đầu xuống nhìn đất rồi nhìn ta đi! Đừng nói như đệ chết vậy! Tiểu Thất... đệ đã nghĩ đến Tiểu Thất thì không thể để con bé khổ sở, Tiểu Thất nếu biết đệ như vậy, nếu biết đệ như vậy..."
Thời Nhất khóc không thành tiếng.
Hắn không phải một huynh trưởng tốt, hắn không bảo vệ được đệ đệ của mình, hơn hai trăm năm qua chẳng quan tâm đệ đệ, cho rằng đệ đệ sống cuộc sống mỹ mãn ở bên ngoài, bây giờ... bây giờ nhìn bộ dạng này của đệ đệ, sao hắn có thể chịu nổi?
Thời Nhị nắm chặt nắm đấm: "Tiểu Thất... tìm thấy lang quân như ý rồi, nếu cha biết người con bé yêu, chắc... chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tiểu Thất và người kia. Đệ đã là đèn sắp cạn dầu." Thời Nhị móc chiếc nhẫn trong túi ra, chiếc nhẫn màu đen, xung quanh có ánh sáng màu đỏ như máu quay vòng.
"Đây là nhẫn trấn linh của Hắc Linh trại, Lạc Kinh Khung cố hết sức muốn có chiếc nhẫn này. Nhưng đệ và ông ta đều biết ông ta không thể khống chế chiếc nhẫn này, một khi Lạc Kinh Khung đeo chiếc nhẫn này lên thì sức mạnh trong nhẫn sẽ phản phệ Lạc Kinh Khung."
Dã tâm của Lạc Kinh Khung rất lớn, mục đích không trong sáng, mà chiếc nhẫn cũng có sức mạnh thôn tính, một khi Lạc Kinh Khung đeo chiếc nhẫn lên, cảm nhận được Lạc Kinh Khung chiếc nhẫn sẽ nuốt chửng Lạc Kinh Khung. Lạc Kinh Khung biết điều này nên tạm thời để chiếc nhẫn ở chỗ Thời Nhị, muốn hắn giúp khống chế sức mạnh chiếc nhẫn.
"Đệ biết Lạc Kinh Khung không cách nào có được nó, cho nên... mang cái nhẫn này cho Thời Thất."
Tính cách Thời Thất đơn thuần, có thể trấn áp sát khí chiếc nhẫn, thêm mấy năm nữa sức mạnh chiếc nhẫn sẽ trợ giúp muội muội nhát gan của mình.
Yết hầu Thời Nhất chuyển động, giơ tay cầm lấy chiếc nhẫn.
"Vậy Lạc Kinh Khung thì sao? Nếu như biết đệ đem nhẫn cho người khác."
"Cho dù biết cũng không dám làm gì đệ đâu."
Thời Nhị còn thân phận đúc khí sư, ông ta cũng cần năng lực của Thời Nhị. Nếu như vì chiếc nhẫn làm mất lòng Thời Nhị không làm việc cho ông ta thì thật sự không có lợi.
"Thời Nhị. . ."
"Đại ca." Thời Nhị nở một nụ cười như gió xuân ấm áp giống ngày xưa với Thời Nhất: "Đừng nói cho Thời Thất, cứ nói... cứ nói nhị ca nàng lang bạt ở trời, cứ nói... nói... chờ có thời gian, nhị ca sẽ trở về thăm nàng, đừng nói cho nàng biết là đệ sẽ...
Hắn rất yêu quý muội muội của mình, nếu như có một ngày Thời Thất rơi lệ vì hắn, hắn vô cùng tự trách và đau lòng.
"Đệ đã mất Vân Quỳ, đệ không thể để Thời Thất lại thay đổi vì đệ." Tiếng Thời Nhị khàn đi: "Con bé giống như đệ, đều không thích cuộc sống ở sườn núi Thiên Lang, nhưng cũng bởi vậy nên đệ mới yêu quý Thời Thất nhất."
Thời Nhất nắm chặt chiếc nhẫn, cho dù có ngàn vạn câu nói thì tới giờ phút này cũng không nói ra nổi một câu.
"Thời Thất học ở thư viện Kỳ Lân, hiện tại đại ca đi còn có thể gặp đó."
Thời Nhất thở dài một tiếng, cuối cùng không nói gì quay đầu rời đi.
Đưa mắt nhìn Thời Nhất rời đi, Thời Nhị nhắm mắt lại, không khỏi nghẹn ngào, cố kìm nén tiếng khóc.
"Xin lỗi, đại ca, xin lỗi. . ."
Đệ đệ và muội muội của hắn.
*
Đúng như Thời Nhị nói, Thời Nhất vừa tới chưa lâu thì tới giờ thư viện Kỳ Lân tan học, hắn đứng dưới cây liễu, từ xa đã nhìn thấy Thời Thất.
Thời Thất đang cùng một nam nhân đi tới, nam nhân tuấn tú cao lớn, vẻ mặt bất cần. Cũng chẳng biết Thời Thất nói gì, nam nhân bóp cằm của nàng rồi hôn lên, Thời Thất không phản kháng, vẻ mặt ngoan ngoãn...
Nhìn hai người thân mật trên đường, sắc mặt Thời Nhất không dễ nhìn lắm.
Hôm nay hắn gặp quá nhiều đả kích, bây giờ có chút không tiếp nhận nổi.
Lúc này bên kia Thời Thất đã cảm nhận được ánh mắt Thời Nhất, nàng vừa ứng phó Hắc Ngạo không ngừng hôn nàng vừa nhìn xung quanh, không nhìn còn đỡ, lúc nhìn thấy Thời Nhất thì sợ mất vía.
Lúc nhìn thấy Thời Nhất sắc mặt u ám đứng cách không xa, Thời Thất đẩy Hắc Ngạo ra rồi lấy tay áo lau sạch khóe môi.
Hắc Ngạo nhìn theo tầm mắt nàng, thấy là người xa lạ lại chẳng hề để ý, ôm Thời Thất muốn hôn tiếp.
Thời Thất nhấc chân đạp vào bắp chân của hắn: "Huynh... huynh đừng làm loạn."
Hắc Ngạo nhíu mày: "Sao vậy?"
Thời Thất nhỏ giọng nói: "Đại... đại ca ta."
Trong nháy mắt, Hắc Ngạo im lặng.
Hắc Ngạo nhìn tới chỗ Thời Nhất, nam nhân đang đến gần bên này. Thời Thát rất vội vàng luống cuống, Hắc Ngạo bị bắt tại trận nhưng vô cùng ung dung, bình tĩnh và tự tại.
Hắn lẳng lặng đánh giá Thời Nhất, so với Thời Lục trông không thông minh lắm thì người đại ca này trông đáng tin cậy hơn nhiều, cũng không dễ chọc.
Nhìn Thời Nhất càng lúc càng gần, Thời Thất nói chuyện cũng ấp úng: "Đại đại đại đại đại... đại ca."
"Ừ." Thời Nhất đáp rồi nhìn Hắc Ngạo: "Đây là bạn Thời Thất à?"
Hắn dùng chữ bạn thể hiện thân phận Hắc Ngạo trong suy nghĩ của mình.
Hắc Ngạo xác định người đại ca này không dễ chơi, thế là nói thẳng: "Chào đại ca, Tiểu Thất từng nhắc tới huynh với ta rồi."
Đã gọi đại ca rồi..
Sắc mặt Thời Nhất u ám hơn.
Thời Nhất không thèm để ý Hắc Ngạo, ngược lại nhìn Thời Thất. Thất Nhất lúc đầu cho rằng không có ca ca chăm sóc thì Thời Thất sống rất thảm thương ở bên ngoài nhưng Thời Thất đâu có vẻ đáng thương, trắng trẻo hồng hào chưa tính, còn mập hơn lúc tới một vòng, nhìn là biết sống không tệ.
"Đến đây, đại ca có chuyện nói với muội."
Thời Thất rụt cổ lại, bất đắc dĩ theo sau Thời Nhất, Hắc Ngạo híp híp mắt rồi cũng theo sau.
Bước chân Thời Nhất dừng lại: "Ta muốn nói chuyện riêng với muội muội của ta."
Thời Thất kéo ống tay áo Hắc Ngạo, ngẩng đầu nhìn hắn: "Lát nữa ta tới tìm huynh..."
Hắc Ngạo không nói gì, lẳng lặng đi sang bên cạnh.
Thời Thất nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi còn lo Hắc Ngạo ồn ào, hiện tại xem ra lo lắng của mình là dư thừa.
Đi theo Thời Nhất tới góc khuất không người, Thời Thất cúi đầu nhìn mũi chân, sắc mặt tràn đầy thấp thỏm và bất an.
Thời Nhất là người rất nghiêm khắc nhất trong các ca ca, tuy yêu thương Thời Thất nhưng cũng trách mắng Thời Thất, không như mấy ca ca khác bao dung Thời Thất không lý do.
Nghĩ đến cảnh mình và Hắc Ngạo hôn nhau bị đại ca nghiêm túc nhìn thấy là Thời Thất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, sau đó không chui lên nữa...
Im lặng hồi lâu, trên đầu vang lên tiếng nói điềm đạm của đại ca.
"Sao vậy, lâu lắm không gặp người đại ca này, đã không muốn ngẩng đầu nhìn ta rồi à?"
Thời Thất hốt hoảng trong lòng, vội vàng ngẩng đầu giải thích: "Không phải, muội nhớ đại ca, rất rất nhớ!"
Nàng nghĩ gì đều viết hết lên mặt, bây giờ ánh mắt khẩn thiết, nếu như Thời Nhất tiếp tục nghiêm túc thì hắn tin rằng muội muội sẽ òa khóc.
Nhớ tới Thời Nhị vừa rồi, lại nhìn thấy Thời Thất bây giờ, Thời Nhất rốt cuộc không nhịn nổi ôm Thời Thất vào ngực, hắn cúi đầu hôn tóc Thời Thất: "Tiểu Thất sống tốt, ta yên tâm rồi."
Ca ca có chút kỳ lạ.
Thời Thất chớp mắt mấy cái rồi giật nhẹ tay áo Thời Nhất: "Đại ca, có phải huynh không vui không?"
"Không." Thời Nhất nhớ tới muội muội đã lớn rồi, không thể ôm ấp như vậy nữa nên vội vàng buông nàng ra. Thấy khuôn mặt nàng chất chứa âu sầu thì không khỏi giơ tay véo má Thời Thất, xúc cảm còn tốt hơn trước kia.
Thời Nhất không khỏi cười nói: "Tiểu Thất mập lên rồi, lục ca muội còn nói muội vừa đói vừa rét, gầy trơ cả xương.
Thời Thất tự véo má mình một cái, không khỏi bĩu môi: "Hắc Ngạo ca ngày nào cũng cho muội ăn thịt, có thể không mập sao!"
Thời Thất muốn giảm béo, Tuyết Ương tỷ nói quá béo sẽ xấu, nam nhân cũng không thích, không thích thì sẽ ra ngoài tìm những nữ nhân khác. Nghĩ tới Hắc Ngạo tìm nữ nhân khác vì mình quá béo, Thời Thất cũng chẳng còn mùi vị gì...
Nàng cũng muốn tối không ăn cơm, nhưng mà...
Thịt thỏ quá ngon.
Cho dù thịt thỏ ăn không ngon thì Hắc Ngạo cũng bắt nàng ăn, nói cách hay là béo chút ôm cho sướng.
"Hắc Ngạo?" Nghe thấy tên nam nhân xa lạ, Thời Nhất lập tức nheo mắt lại, sắc mặt nguy hiểm.
Thời Thất chưa nhận ra cảm xúc Thời Nhất khác thường, nói tiếp: "Là người vừa rồi đó ạ, huynh ấy trông rất đẹp trai phải không ạ? Đại ca không biết, Hắc Ngạo rất lợi hại đó, huynh ấy..."
"Thời Thất." Thời Nhất bỗng gọi tên đầy đủ của Thời Thất, biểu thị không có chuyện gì tốt, Thời Thất lập tức ngừng líu lo, nơm nớp lo sợ nhìn hắn.
Thời Nhất nói: "Muội vừa trưởng thành."
"Dạ..."
"Còn chưa thích hợp tìm phu gia." Thời Nhất nghiêm túc nói: "Muội quá đơn thuần, rất dễ bị lừa."
Thời Thất yếu ớt giải thích: "Hắc Ngạo... sẽ không lừa muội."
"..."
Vậy mà biết nói đỡ cho nam nhân khác rồi.
Thời Nhất lo lắng, không khỏi thở dài: "Chúng ta trước tiên không nhắc tới hắn, muội còn nhớ muội ra ngoài làm gì không?"
Thời Thất gật đầu: "Nhớ ạ."
"Vậy muội nói thử đi, muội làm gì?"
"Lịch... lịch luyện."
Thời Nhất tiếp tục hỏi: "Vậy muội hoàn thành chưa?"
"Còn thiếu chiếc nhẫn..."
Lại lấy được lông đuôi Bạch Linh Linh rồi ư?!
Thời Nhất ngạc nhiên, lúc trước lúc muội muội nhận nhiệm vụ hắn đã cảm thấy nhiệm vụ lịch luyện này còn khó hơn lên trời, còn bàn bạc với mấy huynh đệ giúp Thời Thất, nào ngờ...
Thời Nhất có chút không dám tin, tiếp tục hỏi: "Còn thiếu chiếc nhẫn?"
Thời Thất gật đầu: "Dạ, còn thiếu chiếc nhẫn."
Nhìn bộ dạng Thời Thất không giống nói dối, Thời Nhất nghĩ một lúc cảm thấy không đúng, với năng lực của muội muội không có cơ hội tới gần Bạch Linh Linh, có lẽ là dựa vào sức người khác...
Nghĩ vậy, Thời Nhất nhìn Hắc Ngạo ở phía xa, hắn thu tầm mắt lại: "Vậy roi?"
"Cũng lấy được rồi."
Giỏi thật...
Thời Nhất không khỏi im lặng, vốn nghĩ cầm chiếc nhẫn này rồi dẫn Thời Thất trở về, cho dù hai cái trước không hoàn thành cũng không sao, dẫu sao có chiếc nhẫn này tất cả đều dễ nói, ai ngờ...
Thời Nhất thở dài: "Thôi. Bây giờ muội cùng ta trở về."
Thời Thất nghiêng đầu, ngỡ ngàng hỏi: " Về đâu ạ?"
Thời Nhất sầm mặt lại: "Về nhà!"
Nghe tới về nhà, cả người Thời Thất bắt đầu run lên: "Không... không thể trở về, cha... cha sẽ đánh muội."
Nói xong, Thời Thất không khỏi nước mắt rơi lã chã : "Muội còn thiếu chiếc nhẫn... muội không thể trở về, hức..."
"Xem muội này, đại ca còn chưa nói xong đã khóc rồi." Cái tính này của muội muội sợ là không cứu nổi.
Thời Nhất lấy khăn tay ra lau sạch nước mắt trên mặt Thời Thất: "Ta đã giúp muội lấy chiếc nhẫn rồi, chỉ cần muội cùng ta trở về là được."
"Cái... hức... cái gì?" Thời Thất vừa khóc vừa nấc nghẹn ngào, nhìn Thời Nhất bằng ánh mắt không tin: "Không... không thể nào, chiếc nhẫn rõ ràng ở..."
Nàng im bặt, lập tức nhận ra được chuyện gì.
Sau mấy giây im lặng, nước mắt Thời Thất trào ra mãnh liệt hơn.
"Nhị ca. . ."
Hức...
Chiếc nhẫn chắc chắn là nhị ca cho, nhị ca của nàng... sao có thể tốt như vậy?