Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thằng nhóc kháu khỉnh thò đầu ra từ sau nách công chúa hiếu kì nhìn ngó xung quanh, nó hít hít nước mũi đang thòng lòng tận miệng rồi học theo Tang Tang vùi đầu vào lòng Lý Ngư, khuôn mặt nhỏ nhắn liên tục ngoe ngoẩy cọ cọ làm váy áo nàng chỉ chốc lát đã thấm đẫm toàn nước mũi nước dãi trẻ con.

Lý Ngư rút khăn tay ra vụng về lau cho thằng bé, nét mặt nàng chỉ có sự dịu dàng vô hạn, lau xong nàng quay đầu lạnh nhạt nói với Ninh Khuyết:

– Sau khi tới Trường An hãy đi theo ta, ta có thể cho ngươi một tương lai tươi sáng.

Ninh Khuyết vốn đoán được thân phận của thằng bé người man này từ lâu nhưng hắn chưa từng nghĩ Lý Ngư lại có thể yêu thương đứa con chồng đến vậy, nhất là hành động dùng tay lau nước mũi vừa nãy tuy nhỏ nhặt nhưng thật khó tưởng tượng, khiến hắn phải thay đổi một số cách đánh giá về nàng. Đang lơ đãng nghĩ ngợi, nghe hỏi hắn giật mình trả lời:

– Thưa công chúa điện hạ đáng kính, sau khi tới Trường An thần sẽ tham gia kì thi vào thư viện.

Con người có những cách hiểu hết sức khác nhau với cùng một câu nói trong những ngữ cảnh khác nhau. Có thể hiểu lời nói của Ninh Khuyết theo nghĩa đại khái hắn muốn lắm nhưng tiếc rằng không có đủ thời gian để cống hiến cho nàng, lại có thể hiểu rằng hắn đang từ chối khéo, ý tứ rõ ràng chứa đựng sự kiêu ngạo: vào thư viện học tự nhiên sẽ có tương lai, không cần phiền điện hạ phải tốn công mệt óc.

– Ngươi nghĩ mình có thể tham gia thi cử một cách suôn sẻ sao? Thậm chí là thuận lợi vượt qua kì thi? – Lý Ngư lạnh lùng nói – Đại Đường ta tuy căn cứ vào tài năng mà chọn kẻ sĩ nhưng những điều khuất tất bên trong cũng chẳng ít gì đâu, còn nếu ngươi vẫn khăng khăng cho rằng người có tài tất sẽ tìm được nơi thích hợp để thi thố tài năng thì trước hết hãy đi Trường An hỏi vị Liễu tiên sinh xem hắn tại sao lại phẫn chí đến nỗi suốt đời lang bạt chốn thanh lâu.

Ninh Khuyết nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thẳng thắn nói:

– Thần cũng biết điều ấy nên giờ mới cầu xin công chúa hãy giúp thần loại bỏ những trở ngại không đáng có kia, thần chỉ hy vọng mình sẽ không bị tước mất cơ hội vào thư viện chỉ vì quá nghèo.

Lý Ngư nhìn hắn với nét mặt ngờ vực không thèm che đậy, nàng im lặng rất lâu vẫn không nghĩ ra vì đâu tên lính quèn bên cạnh lại từ chối cơ hội vô cùng tốt được nàng ban cho một cách lạnh lùng dứt khoát như vậy.

Nên nhớ rằng nàng là cô công chúa được hoàng đế cưng chiều nhất, thần dân kính yêu nhất, với thân phận địa vị của Ninh Khuyết bây giờ được nàng mở lời mời mọc chắc phải do phúc ấm của tổ tiên tu suốt tám đời lưu lại cho hắn. Nếu đổi thành một binh lính khác của Vị Thành, dẫu có tư cách tham gia kì thi vào thư viện nhưng nếu nhận được sự tán thưởng của nàng hắn còn không nhào tới dập đầu cảm ơn rối rít hay sao?

Cả hai im lặng một lúc lâu, cuối cùng Lý Ngư lạnh nhạt mở miệng:

– Được, ta sẽ giúp ngươi, bởi vì ta đã nợ ngươi.

Nói xong, nàng cũng chẳng còn hứng thú trò chuyện tiếp với Ninh Khuyết, chỉ ôm thằng bé nhìn đăm đăm vào ánh lửa bập bùng trước mặt, khóe mi dần dần ướt đẫm. Bên đống lửa, lão già Lữ Thanh Thần khoanh chân ngồi minh tưởng khôi phục tu vi, đằng kia đám thị vệ đã ngủ say, bóng đêm mang theo sự tĩnh lặng xâm chiếm khắp cánh rừng, chỉ đôi khi vang lên tiếng lửa lép bép hoặc tiếng đôi ba chú chim non bị ánh sao làm giật mình tỉnh giấc kêu lên chiêm chiếp.

Ninh Khuyết kinh ngạc khi thấy những giọt nước mắt óng ánh đọng trong mắt Lý Ngư, trông theo ánh mắt nàng hắn mới nhận ra cô công chúa hóa ra đang nhìn những thi thể của đám người man và thị vệ được đặt tại một chỗ cách đống lửa không xa.

Nghĩ đến cảnh khi nãy nàng lau nước mũi cho thằng bé, lại thấy tận mắt nỗi đau buồn xót xa của nàng trước cái chết của đám thuộc hạ, ấn tượng của Ninh Khuyết với cô công chúa lại phải thay đổi thêm một lần nữa, hắn thầm nghĩ nàng dẫu có hơi ngu thật nhưng ít ra cũng thuộc hàng ngu ngốc mà có tình người.

Tang Tang gối đầu lên đùi Ninh Khuyết ngủ say sưa, bốn phía xung quanh giờ chỉ có hắn và Lý Ngư còn thức . Hai người cứ lặng lẽ ngồi im đến khi thằng bé người man bỗng từ trong lòng nàng bò dậy, nó dụi dụi đôi mắt kêu không ngủ được và đòi nghe chuyện cổ tích. Lý Ngư bối rối nghĩ thầm những câu chuyện cổ nàng được nghe trong cung khi còn nhỏ giờ đã quên sạch, còn dòng tiểu thuyết lãng mạn về những mối tình tài tử giai nhân mà cô thiếu nữ trong thời kì mơ mộng như nàng thích nghe sao có thể kể lại cho một đứa con nít được?

Thằng bé kể ra cũng ngoan thật, nó không khóc um lên vòi vĩnh mà chỉ giương đôi mắt ngây thơ nhìn người mẹ trên danh nghĩa một cách đáng thương, trông rất tội. Ninh Khuyết ngồi bên mỉm cười nhìn cô công chúa đang rơi vào cảnh quẫn bách, hắn ho khan hai tiếng rồi cất giọng:

“Tiểu mạch vàng óng ả, yến mạch xanh mượt mà… Những quả trứng trong ổ cứ từng quả từng quả lần lượt nứt ra, chỉ còn một quả to nhất vẫn chưa hề có động tĩnh… Vịt mẹ nhìn đứa con đã to xác lại xấu xí của mình, thấy nó hớn hở bơi lội tung tăng trên mặt nước, bèn kiêu ngạo nói: nhìn đi, hãy nhìn đi, nó đâu phải giống gà ghê tởm, nó đúng là đứa con thực sự của ta.”

“Nhưng nó thật quá xấu đi, xấu đến nỗi tới đâu cũng bị người ta chỉ trỏ bàn tán… Vịt hoang nói, miễn là ngươi không kết hôn với một con vịt khác trong dòng họ chúng ta, thì chuyện xấu xí hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.”

“Vào một buổi chiều tối, khi vầng mặt trời rực rỡ dần dần lặn xuống phía tây hoang nguyên, vịt con xấu xí bỗng thấy một đàn chim lớn bay ra từ trong rừng. Nó chưa từng nhìn thấy một loài sinh vật nào xinh đẹp như vậy, bộ lông trắng tinh như muốn phát sáng, cái cổ dài mềm mại duyên dáng, chúng xòe đôi cánh bay về miền đất ấm áp.”

“Một mùa đông đi qua, vịt con được mấy con thiên nga lớn vây quanh, nó cảm thấy xấu hổ, nó nghĩ thầm sao mình lại xấu xí như vậy, nhưng con thiên nga lớn bên cạnh chỉ dịu dàng rỉa lông cho nó… Nó nhìn xuống dưới nước, nó bỗng thấy bóng mình hóa ra cũng xinh đẹp như vậy… Mùa xuân tới rồi, mặt trời ấm áp, những cây tử đinh hương buông mình là là mặt nước, mọi người nhìn nó hạnh phúc bừng bừng xòe cánh nhảy múa, ca hót vang trời, tất cả thích thú hô to: xem kìa, hãy xem kìa, một con thiên nga mới xinh đẹp làm sao!”

Ninh Khuyết tay cầm cành cây lơ đãng vẽ những đường cong ngoằn ngoèo lên mặt đất bên cạnh, cúi đầu kể một câu chuyện cổ tích rất cũ, rất xưa, truyện tuy đơn giản nhưng trong đó chứa đựng cả nỗi đau khổ và niềm hạnh phúc. Thằng bé người man ngồi trong lòng cô công chúa tròn mắt há miệng lắng nghe, Lý Ngư cũng dần dần nhập tâm vào trong câu chuyện, Tang Tang chẳng biết đã tỉnh giấc từ bao giờ, nàng vốn được Ninh Khuyết kể cho từ khi còn nhỏ, nhưng bây giờ vẫn lặng im nghe hắn, khóe môi he hé nụ cười.

Đêm càng lúc càng khuya, hai đứa nhóc nghe xong truyện cổ tích cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ ngọt ngào, Lý Ngư im lặng một lúc lâu rồi chợt nói:

– Câu chuyện của ngươi quá thâm thúy sâu sắc, Tiểu Man không thể hiểu được, nhưng ta vẫn muốn cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi vì đã nhắc nhở ta… Ta sẽ giống như bà mẹ vịt đó coi thằng bé là đứa con ruột của mình, nó sẽ thành niềm kiêu hãnh của ta. Sau khi về đến Trường An, ta quyết không cho phép bất cứ một kẻ nào dám nhạo báng kì thị nó, còn trong tương lai thằng bé có thể bay tới tận trời như con thiên nga trong câu chuyện hay không… đành trông vào tạo hóa của nó vậy.

Ninh Khuyết gãi đầu cười cười, nói:

– Thực sự thần cũng không nghĩ xa như vậy, đây là câu chuyện mà thần đã kể cho Tang Tang nghe khi còn nhỏ, nàng luôn nghĩ mình đã xấu xí còn đen đúa nên vẫn tỏ ra mặc cảm, vì thế thần liền bịa ra câu chuyện này để an ủi.

– Nói sao thì nói đây cũng là một câu chuyện rất hay. – Lý Ngư mỉm cười nhìn hắn nói – Vịt con xấu xí bị người ta coi thường bằng nỗ lực bản thân cuối cùng đã biến thành một con thiên nga trắng mà ai ai cũng đều phải yêu thích, thật là có chí khí.

Bàn tay đang cầm cành cây của Ninh Khuyết chợt cứng đờ, hắn ngẩng đầu thẳng thắn nói:

– Công chúa sai rồi, câu chuyện này sẽ chỉ khiến hầu hết những người trên đời nghe được cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì vịt con xấu xí không hề biến thành thiên nga, nó vốn dĩ chính là một con thiên nga, cũng giống như điện hạ và tiểu vương tử đang nằm trong lòng ngài vậy. Còn những chú vịt con xấu xí vẫn vĩnh viễn là vịt con xấu xí mà thôi.

Lý Ngư lẳng lặng nhìn gã thiếu niên, trong lòng ngẫm nghĩ đến câu nói của hắn, dường như nàng đã lờ mờ hiểu ra một điều gì đó.ư

 

Câu chuyện cổ tích đã dẫn đến một đoạn đối thoại đầy thâm ý giữa hai người, cũng giống như trong cuộc sống, khi ta ném một vật xuống hồ nước sau một thời gian tất nó sẽ biến thành một phần trong đám bùn dưới đáy vậy. Xem kĩ ra, nếu bỏ đi tấm áo thân phận vẫn che kín cô công chúa tôn quý và người đốn củi bên hồ Sơ Bích, hai người họ thực ra cũng chỉ là những thiếu niên nam nữ mới mười sáu mười bảy tuổi đầu.

Trong những hoàn cảnh đặc biệt ở những nơi đặc biệt như hầm băng đáy giếng gì đó, những người trẻ tuổi thường dễ dàng quên đi mớ quan niệm về thân phận trách nhiệm vẫn ràng buộc họ để trở về con người thật của mình. Vừa phải trải qua một trận chiến đẫm máu bên đường Bắc Sơn, bây giờ cùng ngồi bên đống lửa, cô công chúa Lý Ngư của Đại Đường và Ninh Khuyết liền trở thành một người kể chuyện và một người nghe kể chuyện thuần túy.

Bởi vì xung quanh toàn những người bị thương đang ngủ say nên âm thanh người kể chuyện phải hạ xuống thật khẽ, bởi vì muốn nghe rõ câu chuyện cho nên người nghe kể chuyện phải xích lại gần thêm một chút, bởi vì rất nhiều thứ bởi vì mà hai người tự nhiên dần dần dựa sát vào nhau, vai kề vai chụm đầu bên ngọn lửa thủ thỉ trao đổi những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối, mãi đến khi cả hai đều chìm vào giấc ngủ.

Chẳng biết thời gian đã trôi được bao lâu, màn đêm từ từ rút đi, ánh sao lấp lánh dần nhường lại bầu trời cho những tia nắng ban mai đầu tiên, phía nam đường Bắc Sơn chợt vang lên tiếng vó ngựa phi dồn dập.

Lão già Lữ Thanh Thần và Ninh Khuyết đồng thời mở mắt, hai người liếc nhau rồi lay những người bên cạnh dậy, một gã người man nằm áp tai xuống đất lắng nghe, lát sau hắn giơ tay làm hiệu, đầu tiên nắm chặt khua mạnh trong không khí rồi lại xòe ra phất rất nhanh, ý bảo từ phía nam có rất nhiều người đang đến gần, hơn nữa còn là kỵ binh nặng.

Hai đống lửa đã tắt hẳn, trên những khúc củi cháy thành than bao bọc lớp tro mỏng trắng xám, thỉnh thoảng dưới lớp tro lại ẩn hiện đốm lửa đỏ mờ mờ còn sót lại. Đám người man và thị vệ gắng gượng bò dậy, mỗi người cầm lấy cây nỏ quân dụng cá nhân được chuẩn bị sẵn từ trước nhắm vào con đường Bắc Sơn vẫn tối om om, do bị thương quá nặng nên ai cũng tỏ ra chậm chạp. Hơn nữa đã biết kẻ sắp đến rất mạnh mẽ, vậy càng chẳng cần ẩn nấp làm gì, chỉ cần bình tĩnh chờ đợi là đủ, chờ được cứu hoặc chờ bị giết.

Lá rụng bên đường Bắc Sơn bị gió mạnh cuốn bay tung tóe, mười mấy tên kỵ binh hiện ra từ trong bóng tối mờ mờ ảo ảo, trên thân ngựa và kỵ sĩ đều được bao phủ bằng một giáp nặng rất dày màu đen, tốc độ lao tới cực nhanh, tiếng vó ngựa nghe như sấm dậy, mặt đất rung chuyển khiến đám tro tàn trong đống lửa đã tắt bị chấn động bay lên, phiêu lãng như sương sớm.

Đây chính là đội kỵ binh nặng giáp đen tinh nhuệ nhất của Đại Đường.

Những kỵ binh được bọc kín giáp dày nặng một khi xung phong trên chiến trường thì thế gian khó tìm đối thủ, thậm chí đến cả những đại kiếm sư hùng mạnh cũng không thể gây ra bao nhiêu thương tổn đáng kể tới họ. (con mèo béo chém vãi, kỵ binh nặng mà gặp kiểu kỵ binh nhẹ có tính cơ động cao dùng cung chơi chiến thuật hit&run như quân Mông Cổ thì chỉ có đường quỳ xuống mà lạy thôi, sự thật lịch sử chứng minh rồi )

Nhưng ai cũng thấy trên thân những kỵ binh này còn lưu lại những vết tên bắn đao chém rất rõ ràng, hiển nhiên họ đã bị tập kích, có thể là bị tập kích ở chân núi phía nam. Nếu tình huống đó xảy ra, đội kỵ binh nặng tuyệt đối không hề thích hợp với loại chiến đấu trong rừng rậm này đã đi suốt đêm, mạnh mẽ băng rừng qua phía bắc, từ đó thấy được tâm trạng của họ nôn nóng ra sao.

Khoảng mười kỵ binh ầm ầm phóng tới bên đầu đường Bắc Sơn, khi còn cách hai đống lửa chừng hơn ba mươi trượng, một gã thanh niên thân mặc giáp lưng khoác áo choàng đỏ tươi dẫn đầu đội kỵ binh chợt hô lớn:

– Hoa Sơn Nhạc quận Cố Sơn ở đây! Điện hạ có phía đó không?

Nghe thấy cái tên Hoa Sơn Nhạc, đám thị vệ cầm nỏ thả lỏng cảnh giác, hô lớn một tiếng đáp lại. Ninh Khuyết cúi xuống nhìn cô công chúa Lý Ngư vẫn đang gục đầu vào vai mình, thấy hai hàng mi của nàng hơi động đậy, dường như còn chưa muốn tỉnh, hắn không nhịn được mỉm cười, yên lặng thu cây cung bằng gỗ hoàng dương trên tay trái về.

Gã tướng quân trẻ tuổi tự xưng là Hoa Sơn Nhạc kia tay vỗ lên yên ngựa nhảy vội xuống đất, chạy tới bên cạnh đống lửa rồi khuỵu chân quỳ một gối xuống, hai tay ôm quyền khàn khàn nói:

– Sơn Nhạc cứu viện chậm trễ, tội thật đáng chết vạn lần, xin điện hạ tha tội.

Lúc này hơn mười kỵ binh giáp đen cũng phóng tới nơi, cả đám người sắc mặt mệt mỏi ào ào xuống ngựa, dồn dập quỳ xuống phía sau Hoa Sơn Nhạc, đồng thanh hô lớn:

– Xin điện hạ tha tội.

Đôi mắt của Lý Ngư không biết đã mở ra từ bao giờ, dường như nàng vừa mới tỉnh, lại cũng có thể đã tỉnh từ lâu rồi.

Nàng nhìn Hoa Sơn Nhạc đô úy quận Cố Sơn quỳ gối trước mặt – một tướng quân trẻ tuổi hết sức trung thành tận tụy với nàng, lại nhìn đám kỵ binh rõ ràng đã phải trải qua một trận chém giết đẫm máu mới tìm được tới đây, sắc mặt Lý Ngư tràn ngập khen ngợi cổ vũ, mỉm cười nói:

– Còn không mau đứng dậy đi, chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn bản cung giáng tội mới được?

Nàng đang rất vui, những kỵ binh của Đại Đường sau khi gặp phải phục kích phía nam đường Bắc Sơn hẳn suốt đêm qua đã vô cùng lo lắng cho an nguy của nàng, cuối cùng họ cũng được gặp mặt vị công chúa điện hạ hiền lương sau một năm trời xa cách, sao không xúc động được? ( con này có tinh thần tự sướng vãi Khựa, em nó thích đu trên cột điện của đường dây 500KV Bắc Nam )

Hoa Sơn Nhạc vui mừng ngẩng lên, đang định mở miệng nói điều gì đó chợt nhận ra công chúa điện hạ đang ngồi dựa vào vai một gã binh sĩ trẻ tuổi, hơn nữa bộ dạng còn hết sức tự nhiên thoải mái. Thấy cảnh đó, trái tim hắn bỗng đập nhanh hơn, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc không vui, vầng trán cau lại.

Ninh Khuyết từ đầu đến cuối vẫn chú ý đám kỵ binh nên trong chớp mắt khi gã tướng quân trẻ tuổi ngẩng đầu lên, hắn đã nhìn rõ mặt mũi đối phương, đó là một khuôn mặt sáng sủa đẹp trai được tô điểm phía trên bằng hai hàng lông mày như kiếm khiến nó càng thêm ngời ngời anh khí.

Độ tuổi như vậy đã leo lên vị trí đô úy của quận Cố Sơn, nắm trong tay nguyên một kỳ kỵ binh nặng giáp đen, Hoa Sơn Nhạc không thể nghi ngờ gì chính là một trong những nhân vật trẻ tuổi nổi bật nhất của đế quốc Đại Đường, bất kể xét từ lòng dạ khí độ hay năng lực đều là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ tiếc suốt cuộc đời cho tới hôm nay hắn vẫn không thể bước chân qua nổi một cánh cửa, thậm chí vài năm trước đã từng bị đụng đầu vào đó một vố đau điếng, cánh cửa đó hắn luôn chôn sâu giữ kín trong lòng, có điều toàn bộ Đại Đường ai cũng biết tỏng – tình yêu cuồng nhiệt của hắn dành cho công chúa Lý Ngư.

Tâm trạng Hoa Sơn Nhạc đột nhiên cảm thấy hơi hơi lạnh lùng không vui, tất nhiên không phải nhằm vào cô công chúa ngồi kia rồi, có giết hắn hắn cũng không dám có ý nghĩ ấy, hắn chỉ cực kì căm ghét thằng nhãi lính quèn bên cạnh nàng thôi. Mẹ kiếp, ngươi là cái thá gì mà dám ngồi gần thân thể tôn quý của điện hạ như thế, mà đâu phải chỉ là ngồi gần, rõ ràng chạm hẳn vào rồi!

Cả đời hắn cũng chưa một lần được ở bên cạnh nàng như vậy, chưa một lần được may mắn hưởng thụ cảm giác tuyệt vời đó, nếu lúc này mà có thể, hắn chỉ muốn lập tức rút đao chém bay cái vai đáng chết của thằng nhãi đáng chết ấy đi!

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận