Buổi sáng đầu đông mang theo một vẻ buồn ảm đạm, Bạch Uyển Đình bước ra từ căn biệt thự rộng lớn, dáng vẻ mệt mỏi lê từng bước chân nặng nề như thể mang trên chân một tảng đá lớn. Phải mất một lúc lâu sau cô mới mở được khóa cổng, khuôn mặt xinh đẹp không giấu được vẻ nhợt nhạt và vết thâm quầng trên đôi mắt đã sớm đỏ hoen.
Bạch Uyển Đình cắn chặt đôi môi, hít sâu một hơi như muốn lấy thêm can đảm, bàn tay cô siết chặt lấy hai quai của chiếc ba lô trên vai, vừa bước đi vỏn vẹn được ba bước, những tiếng xì xào xung quanh liền cất lên, từng câu từng chữ như xát muối vào con tim yếu ớt của Bạch Uyển Đình.
“Là nó kìa! Vẫn dám vác mặt ra đường ấy chứ, tài thật!” Giọng nói chan chát của một người đàn bà vừa đi ngang qua cô vang lên không một chút kiêng nể.
Câu nói ấy làm toàn bộ ánh mắt của mọi người xung quanh đều dồn lên dáng vẻ co ro của Bạch Uyển Đình, sâu trong bên trong đôi mắt đã sớm long lanh, chỉ cần một cái chớp mắt thì hai giọt nước mắt sẽ lập tức rơi xuống đôi má ửng hồng. Nhưng dường như dáng vẻ tội nghiệp của cô không có chút nào ảnh hưởng đến lòng thương cảm của những người xung quanh.
Tiếng xì xào ngày một lớn hơn, nó tỉ lệ thuận với tốc độ bước đi của đôi chân Bạch Uyển Đình. Cô cố bước đi thật nhanh như muốn thoát khỏi dòng người đầy sự chỉ trích này. Đột nhiên một bàn tay to lớn nắm lấy chiếc ba lô trên lưng của cô giật mạnh về phía sau, khiến Bạch Uyển Đình loạng choạng ngã nhào xuống đất.
“Kêu ba mày mau ra đầu thú đi! Mày biết được hắn ta ở đâu đúng chứ?” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông mang theo đầy sự châm biếm cất lên.
Đôi bàn tay trắng nõn giờ đây đã hằn lên những vết trầy đỏ thẫm, Bạch Uyển Đình từ từ ngước đôi mắt ướt đẫm nhìn người đàn ông hung dữ trước mặt, hai hàng nước mắt đã sớm trào ra. Cô cứ vô thức liên tục lắc đầu, đôi môi mím chặt không thể thốt ra bất cứ lời nào để đáp lại.
Người đàn ông thấy vậy liền nhíu mày nói tiếp: “Mày đang định lừa ai? Mày là con gái cưng duy nhất của hắn ta, lẽ nào… hắn ta bỏ trốn mà bỏ mặc luôn cả mày?”
Nghe đến đây chút sức lực cuối cùng khiến Bạch Uyển Đình có thể gượng gạo đã chính thức tan biến, cảm xúc vẫn là thứ gì đó chân thực nhất của con người, huống hồ gì cô chỉ là một cô nữ sinh vừa tròn mười tám, đã phải chịu đựng những sự khinh bỉ tồi tệ này.
Bạch Uyển Đình bật khóc nức nở, cô muốn thoát khỏi ánh mắt đáng sợ của người đàn ông này. Đột nhiên từ đằng xa có một chiếc Cadillac màu đen huyền bí chạy đến, nó dừng lại ngay bên cạnh chỗ Bạch Uyển Đình và người đàn ông. Cánh cửa xe lập tức mở ra, ngay sau đó là ba người vệ sĩ đeo kính đen bước xuống, trực tiếp đi đến giáng từng nắm đấm xuống mặt của tên đàn ông đang ngơ ngác trước mặt Bạch Uyển Đình, khiến một dòng máu đỏ tươi tuôn ra nơi khóe miệng hắn ta.
Không khỏi ngạc nhiên, Bạch Uyển Đình trợn tròn mắt và hướng về phía chiếc xe kia, vì cô biết rõ chủ nhân chủ nhân của nó vẫn còn trong đó. Hàn Vũ Hi từ trong xe bước xuống, dáng người cao ráo, khoác lên người là một bộ vest đen làm tôn lên sự lịch lãm vốn có, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt sắc lạnh khiến sự điển trai của anh không thể phủ nhận.
Đôi môi mỏng của Hàn Vũ Hi khẽ nhếch lên cất giọng đầy sát khí: “Tao mong mày còn muốn được nói chuyện bình thường, nếu tao nghe được lần hai những lời như thế này thì cái mạng mày cũng không còn.”
Nghe đến đây tên đàn ông ngồi co ro dưới đất lập tức run rẩy, miệng mấp máy: “Anh Hàn tha mạng, không có lần sau… tuyệt đối không có lần sau.” Vừa nói dứt câu hắn đã ba chân bốn cẳng chạy mất.
Đảo mắt sang Bạch Uyển Đình còn chưa hoàn hồn ngồi dưới đất, Hàn Vũ Hi cất giọng lạnh lẽo: “Mau lên xe đi! Tôi đưa cô đến trường.”
Do dự một lúc, cô nhanh chóng đứng dậy bước lên xe, không đợi thêm được nữa, Bạch Uyển Đình khẽ cất giọng: “Ba tôi đang ở đâu? Chú đã kêu ba tôi làm gì mà chuyện lại ra như thế này?”
Sắc mặt của Hàn Vũ Hi vẫn không chút thay đổi, Bạch Uyển Đình muốn nhìn cũng không thể nhìn ra anh nghĩ gì, để có thể đứng đầu về buôn bán vũ khí trong cái xã hội ngầm này thì con người của Hàn Vũ Hi đúng là không đơn giản.
Hàn Vũ Hi không buồn liếc mắt qua Bạch Uyển Đình đang nhìn chằm chằm anh chờ câu trả lời, cứ thế khẽ nhếch môi: “Tôi không biết.”
Câu trả lời quá mức bình thường của Hàn Vũ Hi khiến cô không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, giọng nói có chút lớn tiếng: “Ba tôi làm việc cho anh lâu như vậy, tận tâm vì anh như vậy, bây giờ ba tôi xảy ra chuyện, anh nói không biết là không biết sao?”
Dường như cảm nhận được ánh mắt mong chờ của Bạch Uyển Đình, Hàn Vũ Hi khẽ quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt vẫn toát lên một mị lực sắc lạnh khiến người đối diện bất giác phải kiêng dè. Anh điềm tĩnh cất lời: “Cách đây nửa năm, ba cô đã không còn làm việc cho tôi nữa rồi, giờ xảy ra chuyện lại chạy đến hỏi tôi?”
Bạch Uyển Đình cất giọng nghi hoặc: “Anh có chắc… trong chuyện này không liên quan đến anh?”
Hàn Vũ Hi không buồn trả lời, ánh mắt của anh đảo xuống cánh tay vẫn đang còn rướm máu của Bạch Uyển Đình, đôi mày rậm bất giác nhíu lại, miệng khẽ lên tiếng: “Đến bệnh viện!”
Tên tài xế lạp tức gật đầu, thấy thế Bạch Uyển Đình hốt hoảng: “Không cần đâu, tôi cần phải đến trường.”
Đôi môi của Hàn Vũ Hi khẽ nhếch lên, giọng điệu nghiêm nghị: “Đi muộn một chút, để tôi xem ai dám đuổi cô.”