Cổ tay của Bạch Uyển Đình đau nhói, những giọt nước mắt lần lượt đua nhau chảy xuống. Hắn ta bỏ tay cô ra, rồi cúi xuống nhặt lấy con dao của cô. Bộ dạng thư thả ngắm nghía con dao trên tay, liên tục cắn môi như một thói quen đắc ý.
Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên giữa tiếng thút thít của Bạch Uyển Đình: “Không đau đâu, tao sẽ cho mày đi gặp ba mày một cách dứt khoát.”
Ánh mắt hắn chợt trở nên đầy sát khí, đôi tay nhanh chóng đâm thẳng con dao về phía Bạch Uyển Đình đang ngồi dưới đất. Khi khoảng cách của của con dao lao với vận tốc khủng khiếp tới Bạch Uyển Đình chỉ còn có thể tính bằng mi li mét thì tiếng súng chợt nổ lên khiến tên áo đen và Bạch Uyển Đình đang run rẩy bị làm cho hoảng hốt. “Cách” tiếng viên đạn lao thẳng vào con dao sắc nhọn trên tay hắn, lập tức bị văng ra xa.
Nhận thấy tình hình không ổn, tên áo đen nhanh chóng chạy nhanh ra phía cửa sổ trốn thoát.
“Đứng lại!” Giọng nói quen thuộc của Triết Vỹ vang lên trong tình huống này làm Bạch Uyển Đình bất chợt bật khóc lớn hơn.
Nghe thấy tiếng khóc của cô, đôi chân Triết Vỹ ngừng bước, anh không tiếp tục đuổi theo tên áo nữa mà vội vã đi thẳng đến chỗ của Bạch Uyển Đình, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Không sao chứ?”
Đôi vai của cô vẫn đang không ngừng run rẩy, cô cúi đầu nức nở: “Tôi không làm được, kẻ giết ba tôi ở trước mặt vậy mà tôi cũng không ra tay được.”
Nhìn bộ dạng của Bạch Uyển Đình đôi mày của Triết Vỹ bất giác châu chặt lại, anh tự trách đáng ra không để cô đi một mình như vậy, Bạch Uyển Đình trước giờ chỉ là một cô gái yếu đuối, dù ánh mắt có quyết tâm nhưng tâm hồn cô vẫn chưa sẵn sàng với những việc chết chóc này. Triết Vỹ dang tay ra định ôm lấy cô vào lòng, nhưng anh suy một lúc rồi hạ tay xuống, chỉ vỗ nhẹ lên vai cô hai cái.
Giọng nói trầm ấm cất lên: “Không sao rồi, tôi đưa cô về.”
Ánh trăng trên bầu trời đã lên rất cao, những cơn gió mùa đông hiu hiu thổi khiến không gian càng trở nên se lạnh, Bạch Uyển Đình thờ thẫn bước vào căn nhà rộng lớn, trên khuôn mặt không giấu được vẻ sợ hãi vẫn còn đâu đó.
“Bạch tiểu thư, cô về rồi, anh Hàn đang chờ cô trên phòng.” Chú Triệu bước đến trước mặt Bạch Uyển Đình cất giọng kính cẩn.
Nghe đến đây cô có chút hồi hộp, cô thầm nghĩ xem có lẽ nào Hàn Vũ Hi phát hiện chuyện cô trốn về nhà rồi sao? Bạch Uyển Đình đưa mắt nhìn sang Triết Vỹ bên cạnh, anh lập tức nhận ra vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô liền mỉm cười gật đầu, như muốn nói: “Không sao đâu.”
Chú Triệu nhìn sang Triết Vỹ lập tức lên tiếng: “Triết Vỹ, anh Hàn chờ cả cậu nữa.”
Câu nói vừa rồi của chú Triệu làm Triết Vỹ có chút ngờ, nhưng ngay sau đó là một cảm giác lo lắng, anh khẽ gật đầu đáp lại chú Triệu: “Anh Hàn còn căn dặn gì thêm không?”
Chú Triệu chỉ lắc đầu, chú bước đến vỗ lên vai Triết Vỹ như một lời cảnh báo rồi rời đi.
Dường như nhận ra được sự bất an trên khuôn mặt của anh, Bạch Uyển Đình khẽ cất giọng nhỏ nhẹ: “Chú ấy biết anh giúp tôi trốn ra ngoài rồi sao?”
“Có thể!” Nói rồi Triết Vỹ cứ thế bình thản bước vào thang máy, anh biết làm trái quy tắc, có chạy đằng trời cũng không có kết cục tốt.
“Cốc… cốc… cốc.” Triết Vỹ đưa tay gõ cửa phòng Hàn Vũ Hi, có chút hồi hộp.
Khoảng năm giây sau, Hàn Vũ Hi bên trong mới cất giọng lạnh lẽo: “Vào đi!”
Cánh cửa mở ra, Triết Vỹ nhìn ra Bạch Uyển Đình phía sau, rồi cúi người kính cẩn nép sang một bên nhường đường cho cô, khẽ cất giọng: “Bạch tiểu thư, mời!”
Trong căn phòng sang trọng, một mùi hương đặc trưng thoang thoảng qua từng ngóc ngách rồi dừng lại quanh trên mái tóc của Bạch Uyển Đình, cô bước vào phòng, Hàn Vũ Hi đang ngồi ở sô pha, mắt đang chăm chú xem tài liệu. Ánh mắt của Bạch Uyển Đình liền đặt lên Hàn Vũ Hi để dò xét, nhưng thực sự cô không tài nào nhìn ra được từ khuôn mặt điềm tĩnh kia bất cứ một suy nghĩ nào của anh.
Không ngẩng đầu lấy một cái, Hàn Vũ Hi vẫn chăm chú vào tờ tài liệu, giọng nói mang một sự nghiêm nghị: “Còn mạng về là tốt rồi!”
Nghe thấy vậy Bạch Uyển Đình liền nhíu mày, cô nhận ra sự mỉa mai trong câu nói của người đàn ông kia. Trong lúc đang suy nghĩ thì Triết Vỹ bên cạnh đã cúi đầu bước về phía Tề Vũ Hi từ lúc nào. Triết Vỹ đứng trước mặt Hàn Vũ Hi, cúi gằm mặt, hai tay chắp ở phía trước như đang nhận lỗi.
“Em sai rồi, anh Hàn tha lỗi cho em lần này!” Triết Vỹ cất giọng nhẹ nhàng.
Câu nói của Triết Vỹ vừa rồi làm cô lập tức nhận ra “lỗi” mà anh ta vừa nói là do cô, do cô nhất định đòi trốn ra ngoài, nghĩ đến đây cô cũng bước đến bên cạnh Triết Vỹ khẽ cất giọng gượng gạo: “Lỗi này là do tôi, Triết Vỹ chỉ là bị ép thôi!”
Giọng nói yếu đuối như một chú mèo con ngoan ngoãn của Bạch Uyển Đình cuối cùng cũng làm Hàn Vũ Hi bỏ xấp tài liệu trên tay xuống. Đôi mắt lạnh lẽo khiến người khác nhìn vào bất giác hoảng sợ, anh đưa mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ngại ngùng của Bạch Uyển Đình, khiến cô giật mình né tránh.
Ánh mắt của Hàn Vũ Hi bắt đầu chuyển lên người của Triết Vỹ, anh tựa lưng thoải mái vào sô pha, chân bắt chéo lên nhau, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Cô là người ngoài, không tính!” Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng Triết Vỹ là người ở đây, quy tắc anh ta rõ hơn ai hết!”
Câu nói của Hàn Vũ Hi vừa dứt lời, Triết Vỹ lập tức quỳ xuống: “Anh Hàn, em sai rồi!”
Khuôn mặt của Hàn Vũ Hi dường như không chút biến sắc, vẫn giữ một nét điềm tĩnh như vậy, anh cúi người lấy từ dưới gầm bàn lên một khẩu súng ngắn Magnum và ba viên đạn đặt lên bàn. Không cần đợi Hàn Vũ Hi nói thêm, Triết Vỹ đứng dậy cầm lấy khẩu súng trên bàn, gương mặt có chút sợ hãi lần lượt bỏ ba viên đạn vào ba trong năm buồng đạn bên trong, đôi tay có chút run run xoay buồng đạn tạo nên âm thanh chói tai. Anh từ từ đưa súng chĩa thẳng vào cánh tay trái của mình, ngón tay từ từ bóp cò.