Nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, Bạch Uyển Đình lập tức luống cuống, đối với cô bây giờ mặc dù bên ngoài là ai đi chăng nữa cô cũng không muốn đối mặt. Bạch Uyển Đình xếp lại chiếc chăn gọn gàng, phủ lấp đi vết máu trên giường, rồi vội vàng chỉnh lại mái tóc đang rối tung.
Đôi chân cô bước ra cửa, chần chừ cầm tay nắm cửa một lúc sau Bạch Uyển Đình mới quyết định mở ra. Đập vào đôi mắt tròn xoe của cô là một gương mặt quen thuộc, đường nét hoàn hảo không thể phủ nhận, đôi mắt với đôi đồng tử nâu sâu thẳm như muốn nuốt trọn đối phương. Bạch Uyển Đình nhìn thẳng vào đôi môi mỏng nghiêm nghị của Hàn Vũ Hi bất giác đỏ mặt.
Cô lúng túng cúi đầu cất giọng: "Tôi… tôi về phòng."
Nói rồi đôi chân Bạch Uyển Đình vội bước đi lướt ngang qua Hàn Vũ Hi, nhưng rồi vừa được hai bước cô dường như nhớ ra chuyện gì đó, lập tức dừng bước, khuôn mặt xinh đẹp bất giác nhăn nhó, đôi tay nắm chặt lấy chiếc váy rồi từ từ xoay người.
Hàn Vũ Hi vẫn đứng yên ở cửa quan sát Bạch Uyển Đình mà không nói một lời, thấy bộ dạng bối rối của cô, đôi môi nghiêm nghị cũng hiện lên một chút nét cười.
"Ga giường… hình như… bẩn rồi, tôi… tôi giặt sạch cho anh." Bạch Uyển Đình nói rồi chạy thẳng một mạch đến chiếc giường, chẳng đợi Hàn Vũ Hi đáp lời, tay cô luống cuống thu dọn chiếc ga giường bị dính máu. Hàn Vũ Hi từ từ bước đến, anh áp sát Bạch Uyển Đình từ đằng sau làm cô bị giật mình, mùi hương quen thuộc tối qua làm cô có chút ngượng ngùng.
Đôi môi khẽ cong lên, Hàn Vũ Hi ghé sát vào tai của Bạch Uyển Đình rồi cất giọng: "Trong phòng tôi thì không có cái gì là bẩn cả." Vừa dứt câu, không để cho Bạch Uyển Đình có cơ hội phản ứng, lập tức đôi bàn tay cứng cáp ôm ngang lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Bạch Uyển Đình, động tác nhanh gọn xoay người cô lại rồi áp sát xuống giường.
Đôi mắt của Bạch Uyển Đình tròn xoe, trực tiếp đối diện khuôn mặt nghiêm nghị của anh, những hình ảnh mờ ảo đêm qua lập tức hiện lên rõ mồn một trong ký ức của cô, khuôn mặt Bạch Uyển Đình trở nên nóng ran, con tim bên ngực trái không nghe lời bất giác đập lên thình thịch không kiểm soát. Khoảng cách giữa Bạch Uyển Đình và Hàn Vũ Hi giờ đây chỉ bằng một gang tay không hơn không kém, cô có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn ấm nóng của nóng của anh khẽ mang theo mùi hương đặc trưng làm đầu óc Bạch Uyển Đình có chút mơ màng.
“Cốc… cốc…”
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên làm Hàn Vũ Hi và Bạch Uyển Đình có chút giật mình, anh cất giọng vẫn mang sắc khí lạnh lẽo: “Ai?”
Giọng của Triết Vỹ bên ngoài nói vọng vào: “Anh Hàn, là em đây, có chuyện gấp.”
Nghe thấy vậy, Hàn Vũ Hi từ từ buông Bạch Uyển Đình ra, chỉnh lại một chút cổ áo rồi cất giọng: “Vào đi!”
Tiếng mở cửa vang lên trong không gian yên tĩnh, Triết Vỹ bước vào, ánh mắt anh liền đặt lên Bạch Uyển Đình đang ngồi trên giường Hàn Vũ Hi, khuôn mặt anh không khỏi có chút bất ngờ, có lẽ đây là lần đầu tiên trong hơn mười năm qua Triết Vỹ nhìn thấy hình bóng của một cô gái ở trong phòng riêng của Hàn Vũ Hi, không chỉ thế còn ngồi hẳn trên giường, nếu không phải là Bạch Uyển Đình chắc có lẽ bị Hàn Vũ Hi làm cho đăng xuất ra khỏi trái đất này rồi.
Bắt gặp được ánh mắt của Triết Vỹ, Bạch Uyển Đình trở nên có chút lúng túng hiện rõ lên khuôn mặt xinh xắn, cô cất giọng ngập ngừng: “Tôi… tôi về phòng trước.” Nói xong cô chạy một mạch thẳng về phòng mình.
Hàn Vũ Hi đưa mắt nhìn theo Bạch Uyển Đình đến khi cánh cửa phòng đóng lại, một lúc sau anh mới đảo mắt qua Triết Vỹ trước mặt rồi lên tiếng: “Có chuyện gì sao?”
“Em đã đi điều tra đúng như lời anh nói.” Triết Vỹ nói từng lời như chắc nịch, anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “Thực sự Khương Lỗi hắn ta chỉ mượn cái danh là bác sĩ, nhưng hung thủ thực có phải là hắn ta không thì em vẫn chưa dám khẳng định.”
Suy ngẫm một lúc, Hàn Vũ Hi điềm tĩnh đưa tay cầm lấy chai rượu rót vào ly mình, rồi khẽ cất giọng: “Được rồi, mọi chuyện còn lại cứ để tôi.”
Triết Vỹ khẽ liếc mắt qua chiếc giường vẫn còn đang lộn xộn, rồi nói: “Anh không định nói cho Bạch tiểu thư biết chuyện này sao?”
Trên tay khẽ xoay xoay ly rượu, Hàn Vũ Hi cất giọng nghiêm nghị: “Đến một thời điểm thích hợp, cô ấy sẽ chính thức đứng ra làm rõ mọi chuyện.”
Câu nói của Hàn Vũ Hi làm Triết Vỹ không khỏi bất ngờ: “Để cô ấy tự đi sao? Như vậy có quá nguy hiểm không?”
Đôi mắt của Hàn Vũ Hi rời ly rượu đỏ thẫm trên tay, chuyển sang đặt lên người Triết Vỹ, anh cất giọng: “Trước giờ chưa có chuyện gì Hàn Vũ Hi này nói mà chưa làm được.” Ánh mắt anh bắt đầu có chút nheo lại, nhìn thẳng vào mắt của Triết Vỹ như một viên đạn ngầm: “Anh nên nhớ rõ thân phận của mình ở đâu, đừng đi quá xa, kẽo không còn cơ hội quay đầu!”
Nghe thấy thế Triết Vỹ lập tức cúi đầu, anh đáp lời: “Em không dám, anh Hàn đừng hiểu lầm.”
Hàn Vũ Hi khẽ cong môi: “Tôi cũng mong như vậy.”