Không khí lớp học đang ồn ào bỗng chuyển sang im ắng lạ thường sau khi Bạch Uyển Đình bước vào, cô cẩn thận ngồi vào chiếc bàn học quen thuộc ở góc cuối của lớp, Bạch Uyển Đình đặt mắt lên tờ báo trên bàn. Không cần nhìn qua cô cũng biết rõ được trên đây viết những gì, nhưng hình ảnh của người đàn ông trên đó khiến cô bất giác không kìm chế được mà rơi nước mắt.
Dòng chữ in đậm trên bìa báo dường như cũng tiếp tục cứa một nhát thật sâu vào trong tim của Bạch Uyển Đình: “Phát lệnh truy nã khẩn cấp đối tượng có hành vi giết người man rợ. Bạch Thiên, một đàn anh giang hồ đã rửa tay gác kiếm nhưng do mâu thuẫn đã ra tay giết con trai của kẻ thù chỉ mới tròn hai mươi tuổi, không những thế cách thức giết người tàn khốc rất đáng lên án. Bạch Thiên, tội phạm bị truy nã đã tàn nhẫn mổ sống và lấy mất não của nạn nhân…”
Không đọc nữa, không thể tiếp tục đọc nữa, hình ảnh người ba yêu quý của Bạch Uyển Đình bị báo chí viết thành như vậy thực sự cô không đọc nổi nữa, cô khẽ cất giọng: “Bằng chứng đâu chứ? Bằng chứng đâu mà các người dám đổ tội cho ba tôi chứ?”
Một nữ sinh từ từ bước đến chỗ của Bạch Uyển Đình, mang theo ánh mắt không mấy thân thiện, lớn tiếng cất giọng: “Mày đòi bằng chứng ư? Nếu không phải người ba biến thái giết người của mày làm ra chuyện này, thì sao ông ta phải trốn đi?”
Dường như có ý không để cho Bạch Uyển Đình đáp trả, mọi người trong lớp học đều đồng thanh: “Ngôn Ngôn nói đúng đó!”
Nhận được sự ủng hộ, Ngôn Ngôn quát giọng to hơn: “Ba mày đã giết anh họ của tao! Còn mày là con của tên sát nhân biến thái.”
Từng câu nói vang lên không ngừng làm đôi bàn tay của Bạch Uyển Đình không ngừng run rẩy, những giọt nước mắt đã tuôn ra ướt đẫm cả khuôn mặt nhợt nhạt, cô muốn chạy trốn khỏi nơi này nhưng đôi chân của cô vốn đã mềm nhũn không còn chút sức lực nào để đứng dậy, cứ thế loạng choạng ngã xuống đất. Những tiếng cười nhạo cất lên như một nốt nhạc chết chóc xuyên thẳng vào đầu óc của Bạch Uyển Đình.
“Làm loạn thế đủ chưa? Tất cả mau về chỗ ngồi, muốn cô Giang phạt cả lớp hay sao?” Giọng nói của Dương Thần làm nụ cười trên môi Ngôn Ngôn cứng lại, cô giậm chân quay về chỗ ngồi, ai nấy cũng giải tán.
Nhìn thấy tờ báo trên mặt bàn, Dương Thần nhanh chóng chợp lấy tờ báo, trực tiếp vò lại thành một khối tròn rồi ném thẳng vào sọt rác. Bạch Uyển Đình từ từ đứng dậy, cất giọng yếu ớt: “Cảm ơn cậu!”
Dương Thần có chút ngại ngùng chỉ gật đầu đáp lại rồi trở về chỗ của mình.
Trong căn phòng vệ sinh của trường học tù túng chỉ với bốn bức tường, nhưng có lẽ đây là nơi Bạch Uyển Đình có thể cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Bạch Uyển Đình từ khi mới sinh ra đã phải lớn lên trong cảnh mất mẹ. Không muốn con gái duy nhất của mình chịu thiếu thốn nên ba của cô, Bạch Thiên đã cố gắng hết sức dành trọn tình yêu thương nhất ông có được để cho cô không phải cảm thấy thiếu thốn tình thương. Bạch gia trước kia cũng chỉ là vừa đủ ăn đủ mặc, nhưng từ khi Bạch Thiên làm việc cho một đàn anh khá có thế lực trong giới buôn bán vũ khí ngầm là Hàn Vũ Hi, thì cuộc sống của nhà họ Bạch phất lên đáng kể. Bạch Thiên cũng kể từ đó ít dành thời gian cho quan tâm Bạch Uyển Đình như lúc trước, sự có mặt của ông ở nhà cũng chỉ là đôi lúc.
Chưa kịp làm quen với sự thay đổi đó của ba mình thì cuộc đời Bạch Uyển Đình bắt đầu rơi xuống một vực sâu, mà có lẽ dù cô có với mãi cũng sẽ chẳng có ai chìa tay ra để giữ lấy cô lại.
Một vụ án mạng làm tất cả người dân thành phố Thượng Thành phải kinh động, ở căn nhà kho phía nam của thành phố người dân phát hiện xác một thanh niên hai mươi tuổi với tình trạng phần sọ bị vỡ và não của nạn nhân đã hoàn toàn biến mất, những vết cào cấu ở hiện trường cho thấy hung thủ đã mổ sống nạn nhân lúc còn sống. Những chứng cứ ở hiện trường từ chiếc bật lửa quen thuộc, vân tay và động cơ đều là của Bạch Thiên, khiến cảnh sát thành phố nhanh chóng tập trung bắt giữ ông.
Nhưng trước khi cảnh sát phát hiện ra vụ án mạng thì Bạch Thiên đã không còn được tìm thấy ở thành phố Thượng Thành xa hoa này nữa. Vụ án man rợ gây căm phẫn đến từng người dân ở đây, điều đó đồng nghĩa áp lực lên phía cảnh sát ngày càng lớn, những tờ lệnh truy nã bắt đầu xuất hiện ở khắp nơi.
Và cũng từ đó, Bạch Uyển Đình nhận được sự kỳ thị và khinh bỉ của những người xung quanh cô, sự yếu đuối của bây giờ của cô chứng tỏ mọi thứ ập đến một cách hoàn toàn bất ngờ mà không một chút chuẩn bị. Cô thực sự muốn gặp ba mình để hỏi rõ mọi chuyện, có lẽ Bạch Uyển Đình không giận ba cô đã bỏ mặc cô ở lại chịu đựng những cảnh này, nhưng cô giận ông vì đã không cho cô rõ một lời giải thích mà đã biến mất một cách không dấu vết như vậy. Đã một tuần trôi qua, cô sắp không còn đủ sức gắng gượng nữa rồi.
Không gian yên tĩnh bỗng tiếng cười nói ồn ào bên ngoài phòng vệ sinh làm Bạch Uyển Đình giật mình.
“Con đấy đúng là mặt dày, nếu là tao chắc tao nhảy lầu từ lâu rồi!” Một giọng nói nữ cất lên chua chát không chút kiêng dè.
Chưa kịp dứt câu, Bạch Uyển Đình liền nhận ra tiếng của Ngôn Ngôn, giọng nói cất lên mang theo đầy ác ý: “Phải đấy! Nếu ba nó là một tên sát nhân biến thái, có khi nào nó cũng…”
Mặc dù không phải lần đầu nghe thấy được những lời này trong một tuần nay, nhưng cứ từng câu từng chữ lại là mỗi nhát dao đâm thẳng vào Bạch Uyển Đình. Tiếng nói bên ngoài bỗng im bặt, những tiếng bước chân bắt đầu vang lên ngày một lớn về phía căn phòng của cô, cắn chặt môi, Bạch Uyển Đình cố gắng không phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ mong người bên ngoài không biết bên trong cánh cửa này là cô.
“Cốc… cốc… cốc…” Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên làm cho Bạch Uyển Đình giật thót tim. Cô nắm chặt bàn tay đang run rẩy của mình, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi đến trắng bệch.
Dường như không nhận lại được câu trả lời của người bên trong, tiếng gõ bắt đầu điên cuồng và dồn dập hơn: “Là mày đúng không con khốn mang gen biến thái?”
Từng giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt của Bạch Uyển Đình, nỗi sợ hãi bắt đầu vây lấy cô. Cô ngồi xổm xuống đất ôm chặt lấy đầu mình, không kìm nổi nữa đôi môi bắt đầu run lên tiếng khóc thút thít.
“Tao biết ngay là nó mà!” Ngôn Ngôn bên ngoài liên tục đập vào cánh cửa tạo nên âm thanh chói tai.
“Ra đây con của kẻ biến thái giết người!”
“Kêu ba mày đi đầu thú đi!”
Từng giọt nước mắt nóng hổi tuôn trào trên đôi má của Bạch Uyển Đình, cô bắt đầu cất tiếng khóc, nhưng có lẽ nó chẳng là gì đối với những tiếng chửi rủa ngoài kia. Tiếng đập cửa ngày càng dồn dập, cánh cửa có dấu hiệu lung lay dần, nhưng Bạch Uyển Đình không còn tâm trạng để ý đến nữa. Trong đầu cô lúc này trống rỗng, chỉ ong ong lên cụm từ: “Kẻ biến thái giết người.” Nó như một cuộn phim tua đi tua lại trong đầu óc cô mà có lẽ vĩnh viễn cũng không biến mất.
“Đùng!” Cánh cửa bị đạp bật vào, nó đập thẳng vào cánh tay đang bị thương của Bạch Uyển Đình làm cô đau điếng. Ngước đôi mắt ướt đẫm lên nhìn những người bạn cùng lớp của mình, mỗi một người đều mang một ánh mắt sắc lẹm như muốn xiên thẳng vào cô.
“Nè! Các cậu làm gì vậy?” Giọng của Dương Thần to đến nỗi làm mọi người đều giật bắn mình.
Bạch Uyển Đình đặt đôi mắt yếu đuối lên Dương Thần đang chạy thẳng về phía mình như một lời cầu cứu.
Trên khuôn mặt giận dữ của Ngôn Ngôn không giấu được vẻ bất ngờ liền cất giọng: “Dương Thần, đây là nhà vệ sinh nữ mà, cậu ra ngoài đi!”
Chẳng để tâm đến lời nói của Ngôn Ngôn, Dương Thần trực tiếp đi đến chỗ Bạch Uyển Đình đang ngồi bệt dưới đất, anh nhẹ từ từ đỡ lấy eo cô, nhanh chóng bế trên cô tay chẳng nói chẳng rằng bước ra khỏi nhà vệ sinh.