Ánh trăng ngoài kia trên bầu trời tối đen đã lên cao vút trên đỉnh đầu, không gian trở nên se lạnh hơn đôi chút. Hàn Vũ Hi bước dọc theo hành lang vắng lặng trở về phòng, trên người vẫn mặc bộ áo vest màu đen tuyền, khuôn mặt nghiêm nghị, toát lên nét lạnh lẽo hơn với cả mùa đông ngoài kia, bước chân dường như có chút loạng choạng do men rượu phảng phất từ hơi thể đều đặn.
Đến trước cửa phòng, Hàn Vũ Hi thấy có điều kỳ lạ, cánh cửa phòng không bị khóa lại, anh cẩn thận mở cửa bước vào trong, bên trong căn phòng được phủ lên một màu tối đen, chiếc cửa sổ đóng chặt không thèm đón ánh sáng từ mặt trăng trên trời. Hàn Vũ Hi khẽ đưa tay mở đèn, khuôn mặt điềm tĩnh của anh lóe lên một chút hoảng hốt rồi nhanh chóng mất đi, trả lại cho ánh mắt một vẻ điềm tĩnh.
Trước mặt anh là Bạch Uyển Đình, nhưng hôm nay cô xinh đẹp một cách lạ thường, đôi mắt lấp lánh với hàng mi dài mà cong vút, đôi má được dậm kỹ càng bằng một lớp phấn màu hồng san hô khiến khuôn mặt ánh lên một vẻ mỹ miều, màu son cô chọn hôm nay là màu đỏ sẫm, màu của sự quyến rũ. Trên người Bạch Uyển Đình chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng ngà với hai dây mỏng manh để lộ bờ vai gầy trắng muốt, cổ áo đặc biệt khoét sâu lấp ló bầu ngực căng tròn, chất vải mỏng dính đến nỗi có thể dễ dàng nhìn thấy thuyên thấu cả bộ nội y màu trắng đục họa tiết ren tôn lên sự khiêu gợi.
Khẽ chớp mắt, Hàn Vũ Hi như muốn kiểm tra xem những gì trước mắt của anh thấy bây giờ là sự thật chứ không phải rượu gây ra. Hàn Vũ Hi cất giọng trầm tĩnh: “Nửa đêm không ngủ, chạy đến phòng tôi làm gì? Tìm ga giường sao?” Vừa nói, anh vừa bước đến chiếc sô pha cạnh giường ngủ, từ từ ngồi xuống đưa tay rót một ly trà nóng.
Đang định đưa ly trà lên miệng nhấp một ngụm, thì bỗng nhiên một cảm giác mềm mại xuất hiện, Bạch Uyển Đình đã đến cạnh ôm lấy anh từ bao giờ, Hàn Vũ Hi chưa kịp phản ứng thì cô đã trực tiếp ngồi lên đùi của anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh làm khoảng cách giữa hai người dường như bằng không. Hai ánh mắt bắt đầu chạm nhau, hương thơm quyến rũ của Hàn Vũ Hi vây lấy cả không gian của hai người, ánh mắt của Bạch Uyển Đình bắt đầu trở nên gợi tình. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Bạch Uyển Đình đã nhanh chóng phủ lên đôi môi của Hàn Vũ Hi một nụ hôn ướt át, đầu lưỡi cô chủ động lần vào sâu bên trong của anh, hương rượu từ hơi thở anh làm đầu óc cô như cứng lại.
Hàn Vũ Hi cũng từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu đưa lưỡi đáp lại nụ hôn dồn dập của Bạch Uyển Đình. Cô vẫn nhắm nghiền mắt nhưng dường như đôi mi đã sớm ướt đẫm, bàn tay Hàn Vũ Hi bắt đầu di chuyển lên chiếc eo nhỏ nhắn, bắt đầu siết chặt, Bạch Uyển Đình biết đây là cơ hội thích hợp, cô cẩn thận từng chút một thò tay xuống chiếc gối đặt trên sô pha, từ từ lấy ra con dao sắc nhọn mà cô đã chuẩn bị trước. Cầm con dao trong tay, những giọt nước mắt cuối cùng cũng lăn xuống trên má, tay của cô nhanh như chớp đâm mũi dao thẳng vào ngực trái của Hàn Vũ Hi.
Không gian vắng lặng dường như không chút rên la của sự chết chóc, Bạch Uyển Đình cảm thấy cổ tay có chút đau nhức, cô thực sự không dám mở mắt, cô biết lần này mình nhất định xong rồi. Đôi môi của Bạch Uyển Đình bắt đầu rời khỏi đôi môi của Hàn Vũ Hi, cô từ từ mở mắt, ánh mắt của Hàn Vũ Hi điềm tĩnh đến lạ thường, không chút bất ngờ, không chút sợ hãi. Bàn tay của anh đang nắm chặt cổ tay cầm dao của Bạch Uyển Đình, động tác lúc nảy của anh nhanh đến nỗi khiến Bạch Uyển Đình chưa kịp định thần.
Giọng nói trầm ổn của Hàn Vũ Hi vang lên: “Muốn giết tôi cũng đâu cần bày ra những trò này.”
Kế hoạch bị Hàn Vũ Hi phá vỡ, Bạch Uyển Đình vội đứng dậy, rời khỏi người của Hàn Vũ Hi, nhưng cổ tay vẫn bị anh nắm chặt. Hàn Vũ Hi thuận theo tình thế, ghì mạnh một cái, con dao trong tay Bạch Uyển Đình liền rơi xuống đất tạo nên một tiếng “kẻng”, làm cô có chút loạng choạng, lập tức Hàn Vũ Hi ôm lấy eo cô thuận thế trực tiếp đè cô nằm xuống sô pha.
Bị Hàn Vũ Hi đè lên người, Bạch Uyển Đình có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn của anh, ánh mắt lạnh lẽo đó đang nhìn chằm chằm vào cô, mùi hương đặc trưng vây lấy khiến con tim cô bất giác đập loạn nhịp, cố trấn tĩnh lại tinh thần, cô cất giọng: “Vậy anh nói xem, làm sao để tôi giết được anh.” . Đam Mỹ Sắc
Khóe môi của Hàn Vũ Hi khẽ cong lên, anh cất giọng bình thản: “Muốn lấy mạng tôi sao? Được, tự lấy mạng mình đi.”
Câu nói của Hàn Vũ Hi làm khiến Bạch Uyển Đình không hiểu được, ánh mắt long lanh của cô hiện rõ từng dấu chấm hỏi từ nhỏ đến lớn: “Ý anh muốn gì?”
Nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của Bạch Uyển Đình, ý cười trên môi Hàn Vũ Hi càng hiện rõ hơn, anh cúi xuống sát tai cô thỏ thẻ làm cô bất giác nghiêng đầu né tránh, giọng nói mang theo hương rượu trong vắt: “Muốn em làm Hàn phu nhân của tôi.”