Trong không gian vắng lặng, Bạch Uyển Đình có chút hồi hộp, có thể nghe rõ mồn một tiếng tim cô đang vang lên từng nhịp.
Cánh cửa dần mở ra, ngay lập tức một luồng hơi lạnh ngắt từ bên trong tỏa ra khiến Bạch Uyển Đình bị làm cho giật mình. Cô đưa mắt nhìn vào khung cảnh bên trong căn phòng, chỉ có một ánh đèn heo hắt bao trùm, khung cảnh trước mắt là những luồng hơi lạnh bay dật dờ như một trận sương mù vây lấy nơi này.
Đôi môi xinh đẹp của Bạch Uyển Đình khẽ nhếch mép: "Phòng đông lạnh sao?" Nói rồi, đôi chân không chút do dự mà bước thẳng vào trong.
Ngay lập tức Bạch Uyển Đình đưa tay lên che mũi lại, một mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi của Bạch Uyển Đình khiến cô bất giác buồn nôn.
Trong căn phòng lạnh ngắt là một dọc những ngăn tủ đông lạnh, có một chiếc rèm mỏng che ở bên ngoài, đôi chân bước đến gần, Bạch Uyển Đình vội đưa tay kéo chiếc rèm ra.
Trước mắt Bạch Uyển Đình giờ đây là một số lượng lớn tim người, không thể tính bằng cái hay bằng chục cái nữa, vì đếm cũng chưa chắc xuể. Nét ngạc nhiên không thể giấu được trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Uyển Đình, đôi môi cô có chút run run không biết là vì lạnh hay vì những thứ trước mặt nữa. Mặc dù không phải là một bác sĩ thực thụ nhưng ít nhiều gì cô cũng đã từng được huấn luyện qua, nên Bạch Uyển Đình có thể chắc chắn khẳng định đó là tim người mà không phải tim của động vật.
Bạch Uyển Đình vội bước đến ngăn tiếp theo, nhanh chóng vén rèm, trước mắt cô là những túi thận người được cất cẩn thận trong ngăn đông lạnh. Ánh mắt của Bạch Uyển Đình trở bên kinh tởm con người của Khương Lỗi, bây giờ thì cô đã hiểu, thứ hàng mà Khương Lỗi buôn lậu chính là nội tạng người sao, hắn ta lợi dụng ngành nghề bác sĩ này để trục lợi cho hắn sao, đúng là đáng ghê tởm.
Mùi tanh xộc vào mũi làm Bạch Uyển Đình không chịu nổi nữa, cô quay lưng định đi ra ngoài thì bắt gặp chiếc bàn bên cạnh, trên đó đầy đủ các dụng cụ thí nghiệm. Bạch Uyển Đình bước đến gần, cô nhìn vào những chiếc hũ dung dịch, được ngâm trong đó chính xác là giác mạc người.
Bạch Uyển Đình nhớ đến hồ sơ bệnh án của bệnh nhân mà cô tìm được trong phòng làm việc của Khương Lỗi, chính xác là số hiệu A41 được đánh dấu trên lọ.
Đang trong lúc suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân đang đi đến. Bạch Uyển Đình hoảng hốt trốn đằng sau cánh cửa, bàn tay lạnh cứng mò xuống thắt lưng cầm lấy khẩu súng, bật chế độ cảnh giác tuyệt đối.
Bạch Uyển Đình im lặng lắng nghe, tiếng bước chân dồn dập dường như không phải là một người. Cô như nín thở bên trong chờ động tĩnh.
Tiếng nói bên ngoài khẽ vang vọng vào bên trong: "Bạch Uyển Đình… là tôi."
Bên trong Bạch Uyển Đình nghe thấy giọng nói quen thuộc của Triết Vỹ, mới an tâm bỏ súng xuống, nhanh chóng bước ra ngoài.
Bên ngoài đã được Triết Vỹ dọn dẹp sạch sẽ, thay vào đó là hai tên lính gác mới, người của anh. Bạch Uyển Đình không giấu được vẻ ngạc nhiên, cô khẽ cất giọng: "Sao anh biết được tôi ở đây?"
Triết Vỹ khẽ mỉm cười trả lời: "Từ lúc cô lên xe taxi là tôi đã theo sát đằng sau, thấy cô vào đây lâu quá, nên mới xông đại vào. Trước khi anh Hàn đi vắng có căn dặn rất nhiều lần, tôi không dám làm trái."
Lúc này Bạch Uyển Đình cũng khẽ thở phào, cô ngoáy đầu nhìn hai tên lính gác rồi quay sang Triết Vỹ cất lời: "Thông minh thật, giờ tôi mới hiểu vì sao Hàn Vũ Hi giữ anh bên cạnh lâu như vậy."
Không nói gì, Triết Vỹ chỉ im lặng cúi đầu như một lời nhường đường cho Bạch Uyển Đình, cả hai cứ thế mà rời đi.
Trời lúc này cũng gần xế chiều, Bạch Uyển Đình quay lại bệnh viện, những thứ cô cần tìm ra bây giờ là chứng cứ, vụ án của ba cô bắt đầu có hi vọng rửa oan rồi.
Vừa bước vào sảnh đã thấy bóng dáng của Dương Thần đi đi lại lại ở đó. Vừa thấy Bạch Uyển Đình bước vào Dương Thần đã chạy đến cất giọng: "Uyển Đình, cậu đi đâu vậy? Tớ lo cho cậu lắm."
Khuôn mặt của Bạch Uyển Đình khẽ gượng cười rồi đáp: "Tớ không sao." Lập tức nhớ ra việc chính, cô nhỏ giọng hỏi Dương Thần: "Khương Lỗi có ở bệnh viện không?"
Dương Thần suy nghĩ một lúc liền lắc đầu: "Không, ông ấy rời đi từ sáng đến bây giờ vẫn chưa quay lại."
Trong lòng Bạch Uyển Đình khẽ mỉm cười, cô gật đầu rồi xem như không có chuyện gì: "Tớ về phòng làm việc trước."
Đưa mắt nhìn Bạch Uyển Đình bình tĩnh trước mặt, Dương Thần cũng bớt phần nào lo lắng, anh khẽ gật đầu rồi cất giọng: "Được, vậy tớ đi gặp bệnh nhân, cậu nghỉ ngơi đi, sắc mặt không được tốt lắm."
Bạch Uyển Đình mỉm cười rồi bước đi, sắc mặt cô chợt trở nên vô cùng nghiêm túc. Khu hành lang của bác sĩ cũng hơi vắng người qua lại, Bạch Uyển Đình không dừng lại ở phòng làm việc của mình mà cô bất bước đi thẳng về phía phòng của Khương Lỗi.