Áng mây trên trời dần bắt đầu trở nên xám xịt, dự báo không bao lâu nữa những hạt mưa sẽ rơi xuống thành phố ồn ào này. Trong quán cà phê gần bệnh viện, âm thanh du dương của một bản nhạc cổ điển vang lên làm cho những muộn phiền của cái hối hả ban ngày như được rũ bỏ phần nào.
Bạch Uyển Đình đưa tay cầm lấy tách cà phê nóng trước mặt, rồi đưa lên môi nhấp một ngụm nhỏ, từ từ cảm nhận vị đắng lan tỏa ở cổ họng.
Trong không gian yên lặng, Dương Thần đưa mắt nhìn Bạch Uyển Đình đang trầm tư trước mặt rồi khẽ cất lời: "Cậu hẹn tớ ra đây còn có việc gì khác đúng không?"
Buông tách cà phê trên tay xuống, Bạch Uyển Đình khẽ gật đầu, Dương Thần đã hiểu ý thì cô cũng không muốn vòng vo, liền nói: "Đúng vậy! Cậu làm ở đây đã lâu, không biết đã nghe qua bác sĩ Vương Lục chưa? Ông ấy đã từng đảm nhận ca phẫu thuật não khó nhất của bệnh viện nhiều năm trước."
Nét mặt Dương Thần dường như đang nhớ lại, Bạch Uyển Đình cũng chỉ đưa mắt nhìn anh không muốn nói gì thêm làm ảnh hưởng đến dòng suy nghĩ đó.
Một nét vui mừng nào đó chợt lóe qua trong đôi mắt của Dương Thần, nhưng rồi bỗng chốc mất hút, anh nhìn Bạch Uyển Đình trước mặt khẽ cất giọng: “Vương Lục tớ có nghe qua ông ấy, năm đó tớ vừa tốt nghiệp vào bệnh viện làm việc cũng vừa lúc ông ấy vừa từ chức được ba tháng.” Khuôn mặt Dương Thần trở nên có chút nghiêm trọng, anh đưa ly cà phê lên môi nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Nhưng dường như ca phẫu thuật năm đó như là một điều cấm kỵ của khoa chúng ta, bác sĩ Vương Lục cũng theo đó mà hiếm khi có ai dám nhắc đến, đến bây giờ tớ cũng không biết rõ về chuyện đó nữa.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Uyển Đình trở nên có chút thất vọng, nhưng chuyện này cô càng khẳng định bác sĩ Vương Lục đó có liên quan đến vụ án năm đó của ba cô.
Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Bạch Uyển Đình, Dương Thần cất giọng hỏi: “Có phải bác sĩ Vương Lục đó có can dự vào việc bác Bạch không?”
Bạch Uyển Đình khẽ gật đầu, cô đưa mắt nhìn Dương Thần trước mặt nói: “Tớ nhất định phải tìm được ông ấy.” Vừa dứt lời, ánh mắt Dương Thần có chút thay đổi, cô liền cất giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Tớ nghe nói, không biết là thông tin chính xác hay không.” Dương Thần ngập ngừng nói.
Nghe đến đây, Bạch Uyển Đình vội vã đáp lời: “Không sao, cậu cứ nói đi!”
Dương Thần đưa mắt nhìn Bạch Uyển Đình như muốn an ủi cô, anh cất giọng từ tốn: “Có lần tớ nghe được y tá nói chuyện với nhau rằng Vương Lục là bạn thân của Khương Lỗi, ca phẫu thuật não năm đó vừa kết thúc, Vương Lục cũng xin từ chức và ra nước ngoài, không ai biết ông ấy ở đâu, nên bây giờ cậu muốn tìm… e rằng cũng rất khó.”
Nghe thấy vậy, Bạch Uyển đình không khỏi ngạc nhiên: “Ra nước ngoài sao?” bây giờ thì Bạch Uyển Đình đã hiểu, tại sao Vương Lục trực tiếp tham gia vào vụ án này mà lại chỉ bị từ chức ở ẩn mà không bị mất mạng vào tay Khương Lỗi. Khóe môi của Bạch Uyển Đình khẽ nhếch lên cười mang chút khinh bỉ, cô không ngờ loại người như Khương Lỗi lại có bạn bè.
Đôi mắt của Bạch Uyển Đình nhìn ra bầu trời đã bắt đầu rơi những hạt mưa đầu tiên, chúng không ngừng táp vào cửa sổ tạo nên những tiếng tí tách như những bản nhạc không hồi kết, khẽ thở dài một tiếng, cô cũng ngầm hiểu rằng tìm Vương Lục đã khó, muốn ông ấy bán đứng Khương Lỗi lại càng khó hơn.
Những ánh nắng dịu dàng bao trùm lấy không gian tạo nên một màu vàng nhạt, buổi sáng bắt đầu với đặc sản của thành phố phồn hoa là tiếng còi xe inh ỏi, dòng người tấp nập trên con đường rộng lớn. Một chiếc Audi đen nhánh từ từ dừng lại trước bệnh viện, Bạch Uyển Đình từ trên xe bước xuống, khuôn mặt vẫn nét xinh đẹp như thế nhưng hôm nay có chút nhợt nhạt.
“Bạch Uyển Đình!” Tiếng của Triết Vỹ ngồi trong xe nói với theo làm Bạch Uyển Đình ngừng bước, cô quay đầu lại chiếc xe đen bóng vừa bước xuống, khẽ nhướng mày như muốn hỏi có chuyện gì. Triết Vỹ cất giọng nói tiếp: “Cô nhất định không được tự ý hành động, anh Hàn vẫn chưa về, tôi vẫn không chắc bản thân có thể làm được như anh Hàn để bảo vệ cô đâu.”
Đôi môi hồng hào của Bạch Uyển đình khẽ mỉm cười, cô gật đầu với Triết Vỹ như một lời hứa, rồi cứ thế xoay người bước đi. Lớp trang điểm nhẹ nhàng trên khuôn mặt của Bạch Uyển Đình vẫn không che hết hoàn toàn được quầng thâm trên đôi mắt có chút mệt mỏi.
Vừa bước vào sảnh, Bạch Uyển Đình vội đi thẳng đến phòng nhân sự. Không do dự chút nào, Bạch Uyển Đình bước vào, cô đảo mắt xung quanh có một nhân viên nam, tuổi trung niên ngồi ở bàn làm việc. Cô nhanh chóng bước đến nở một nụ cười thân thiện, mắt đảo qua bảng tên nhân viên đó, thấy được hai chữ Châu Hân, rồi liền cất giọng: “Anh Châu.”
Châu Hân nghe thấy giọng của Bạch Uyển Đình lúc này cũng ngước mắt lên, cất giọng lười biếng: “Có chuyện gì?”
“Nghe danh anh Châu rộng lượng nay đã lâu, tôi là bác sĩ khoa phẫu thuật, hôm nay đến đây có chút chuyện muốn nhờ.”
Nghe đến đây, môi của Châu Hân khẽ trề xuống, ông không quan tâm đến Bạch Uyển Đình trước mặt mà cúi gằm mặt làm việc, dường như không muốn để ý đến cô, một lúc lâu sau Châu Hân mới nặng nhọc đáp lười Bạch Uyển Đình: “Chuyện gì?”
Thấy thái độ không mấy hợp tác, Bạch Uyển Đình cũng không muốn vòng vo thêm nữa, cô móc ra từ túi áo ra một cọc tiền dày cộm, mệnh giá cũng cũng phải bằng lương một năm của Châu Hân, rồi đặt lên bàn cất giọng nhờ vả: “Tôi muốn tìm hồ sơ của một bác sĩ, mong anh Châu đây giúp đỡ.”
Châu Hân khẽ đảo mắt qua cọc tiền trên bàn, trong lòng cũng có chút lung lay, lúc này ông mới buông chiếc bút trên tay xuống, rồi đưa tay cầm lấy tiền trước mặt kéo về phía mình, khẽ nói: “Muốn tìm lý lịch của ai?”
Cá đã cắn câu, Bạch Uyển Đình cũng không muốn mất thêm nhiều thời gian liền nhanh chóng đáp lời: “Vương Lục.”
Hai chữ vừa thốt ra từ miệng của Bạch Uyển Đình làm Châu Hân sửng sốt không thể phủ nhận, cái tên này làm ông không cần suy nghĩ nhiều, lập tức đẩy cọc tiền trên bàn về lại phía của Bạch Uyển Đình, rồi liên tục lắc đầu: “Không được.” Hai mắt của Châu Hân nhìn chằm chằm vào Bạch Uyển Đình, khuôn mặt có chút xám lại.
Thấy vậy, Bạch Uyển Đình lấy ra thêm từ túi áo một cọc tiền thứ hai đặt lên bàn. Châu Hân mắt không rời khỏi đống tiền trên bàn, cổ khẽ nuốt nước bọt, suy nghĩ một lúc sau, ông lắp bắp: “Không… không được đâu.”
Không đáp lời, Bạch Uyển Đình lại tiếp tục lấy thêm một cọc nữa đặt lên bàn, mắt Châu Hân lúc này nổi cả gân đỏ, hắn nhìn ba cọc tiền trên bàn còn nhiều hơn cả hắn làm việc ba năm trời, rồi lại đưa mắt nhìn Bạch Uyển Đình đang chờ đợi trước mặt. Một lúc lâu sau, Châu Hân trực tiếp gom đống tiền trước mặt vào người, rồi chỉ tay thẳng vào trong kho tài liệu bên trong rồi nói với Bạch Uyển Đình: “ Tự vào trong mà tìm, tôi không biết gì hết nha.” Nói rồi, Châu Hân đứng dậy, bước ra khỏi cửa, còn cẩn thận đóng chặt cửa lại cho Bạch Uyển Đình.