Không gian sang trọng khẽ du dương lên một bản nhạc cổ điển lãng mạn khiến Bạch Uyển Đình cảm nhận mọi thứ như trong mơ, cô đứng trước tấm màn của phòng thay đồ, khẽ hít một hơi thật sâu như nén đi sự hồi hộp.
Trên chiếc ghế, Hàn Vũ Hi ngồi khẽ xoa xoa lòng hai tay vào nhau vẻ mặt không giữ được nét điềm tĩnh vốn có. Tiếng tấm màn kéo ra “rẹt…” âm thanh không nhanh cũng không chậm chạy thẳng vào tai của Hàn Vũ Hi như một nốt nhạc chứa đựng tất cả sự mong đợi. Anh khẽ ngước mắt lên, hình bóng người con gái trước mặt làm anh bất giác không rời được ánh mắt, mọi thứ dường như ngưng đọng lại ngay lúc này.
Sau tấm rèm, Bạch Uyển Đình hiện ra với chiếc váy cưới trắng tinh, lấp lánh ôm sát cơ thể để lộ những đường cong hoàn hảo, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ hồng với nụ cười tươi trên môi như ánh dương chiếu sáng không gian trên đồi hoa cúc trắng, nhẹ nhàng mà thanh khiết, ánh mắt của cô lấp lánh, sáng ngời như chứa đựng tất cả những ánh sao trên bầu trời đêm hôm nay, khiến Hàn Vũ Hi không thể nói nên lời.
Anh bắt đầu đứng dậy, ánh mắt vẫn không thể rời khỏi người con gái xinh đẹp của anh ở trước mặt, đôi chân vô thức bước đi tiến lại gần Bạch Uyển Đình như để được ngắm nhìn cô rõ hơn.
Bạch Uyển Đình vội khẽ cất giọng: “Sao? Có đẹp không?”
Đôi môi mỏng của Hàn Vũ Hi liền cong lên mỉm cười, rồi gật đầu đáp: “Tại sao vậy Bạch Uyển Đình? Tại sao em có thể xinh đẹp đến vậy chứ, khiến anh không đủ tỉnh táo để đứng yên nhìn nữa rồi.” Vừa dứt lời, Hàn Vũ Hi tiến đến không chút thời gian cho Bạch Uyển Đình phản ứng, liền đưa đôi ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại của cô.
Khẽ giật mình, Bạch Uyển Đình liền cất giọng khe khẽ: "Nè, Hàn Vũ Hi, chúng ta đang ở nơi công cộng đó." Vứt dứt câu cô nhanh chóng đưa mắt nhìn nhân viên xung quanh nhưng dường như ai cũng cố ý không để ý đến cô và chồng tương lai.
Hàn Vũ Hi nhẹ nhàng ghé ngang tai của cô cất giọng trầm để âm thanh vừa đủ Bạch Uyển Đình nghe thấy: “Cảm ơn em, bà xã của anh, cảm ơn vì đã có mặt trong cuộc sống của anh, sắp xếp lại mọi thứ.”
Nghe thấy những lời này từ một người như Hàn Vũ Hi thực sự làm Bạch Uyển Đình vui từ trong đáy lòng, đôi tay mảnh khảnh cũng từ từ đặt lên lưng của Hàn Vũ Hi mà nhẹ nhàng ôm lấy anh. Bạch Uyển Đình khẽ nhắm mắt lại, cô muốn dừng phút giây này lại, cô yêu hơi ấm này, mùi hương này, nhịp thở này, đặc biệt là người đàn ông này.
Màn đêm dần buông xuống bao lấy phố thị nhộn nhịp, ánh trăng bắt đầu xuất hiện tròn trĩnh, đẹp như một viên ngọc trai sáng bóng. Thời gian dường như trôi qua nhanh hơn so với Bạch Uyển Đình cảm nhận. Ngày cưới dần cũng đến, chỉ cần qua đêm nay thôi, sáng mai thức dậy cô đã là cô dâu của Hàn Vũ Hi.
Trong không gian khá yên tĩnh, giọng của Hàn Vũ Hi từ trong phòng tắm dần vang lên: "Đình Đình, có muốn tắm cùng anh không?"
Bạch Uyển Đình khẽ cau mày đáp lời: "Bây giờ em có nên suy lại việc có nên lấy anh hay không?"
Khuôn mặt đắc ý, Hàn Vũ Hi bước ra từ phòng tắm, tay vẫn đang cầm chiếc khăn khẽ lau mái tóc ngắn còn ướt, trên người là một chiếc áo thun thoải mái, nhưng Bạch Uyển Đình vẫn không thể rời mắt sự điển trai đó, một mị lực vô hình cuốn lấy cô.
Đôi chân của Hàn Vũ Hi cất bước đến bên cửa sổ, đứng cạnh Bạch Uyển Đình, rồi mỉm cười cất giọng trầm tĩnh: "Còn ngại sao?"
Không cần cô trả lời, khuôn mặt của cô đã nói lên tất cả, hai má bất giác ửng hồng. Thấy vậy Hàn Vũ Hi vắt chiếc khăn lên cổ, hai tay nhẹ nhàng vuốt mái óc dài của Bạch Uyển Đình rồi cất giọng: "Ở cùng với anh, anh muốn em có được cảm giác thoải mái nhất. Dù sao ngày mai em chính thức là bà xã của anh rồi, không được ngại với anh nữa."
Bạch Uyển Đình có chút chần chừ, rồi cũng khẽ gật đầu, cô đưa mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Hàn Vũ Hi đối diện, môi bất giác mỉm cười vì cô thấy được cả hình bóng của mình trong đó.
Tiếng chuông điện thoại bất giác reo lên phá đi không gian lãng mạn đó, là điện thoại của Hàn Vũ Hi, nhìn sơ qua cái tên trên màn hình là Triết Vỹ, khuôn mặt Hàn Vũ Hi không giấu được chút lo lắng. Anh nhìn sang Bạch Uyển Đình, rồi cầm điện thoại ngồi xuống sô pha nhấc máy.
Chưa kịp nói gì, giọng nói hớt ha hớt hãi của Triết Vỹ đã cất lên: "Anh Hàn, có chuyện rồi."
Đôi mày của Hàn Vũ Hi khẽ chau lại, lắng nghe từng câu từng chữ của Triết Vỹ nói trong điện thoại, sắc mặt trở nên xám xịt rồi cất giọng: "Tôi đến ngay." Rồi cúp máy.
Bạch Uyển Đình dường cũng nhìn thấy được nét lo lắng trên khuôn mặt của Hàn Vũ Hi, cô lièn hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Hàn Vũ Hi đứng dậy, anh hôn lên mái tóc của cô tham lam hít một hơi thật sâu rồi cất giọng: "Anh phải ra ngoài một chuyến công việc, bà xã ngoan ở nhà ngủ sớm, ngày mai làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh."
Bạch Uyển Đinh nũng nịu đáp lời: "Bao giờ anh về?"
Đưa mắt nhìn lên đồng hồ vừa đúng tám giờ tối, anh nhìn vào mắt Bạch Uyển Đình nói: "Anh sẽ về trước mười hai giờ, ở nhà bà xã ngủ sớm nhé, không cần đợi anh." Nói rồi, Hàn Vũ Hi cúi xuống hôn nhẹ lên trán Bạch Uyển Đình, không đợi cô có cơ hội đáp lời, cứ thế mà rời đi.