Thời gian đúng là thứ trôi qua nhanh nhất, thẳng tay lấy đi thanh xuân của những điều đẹp đẽ, nhưng có một thứ nó không thể lấy đi được, đó là quá khứ. Thời gian trôi nhanh, nhưng quá khứ vẫn ở đó, có lẽ câu nói: "Thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả." Đó chính là lừa người, kí ức gần một năm qua trong Bạch Uyển Đình vẫn không hề phai nhòa dù chỉ một chút.
Trong căn phòng sang trọng, Bạch Uyển Đình ngồi trước bàn làm việc, cầm trên tay tờ hợp đồng, dõng dạc nhìn đối tác cất giọng: "Lô hàng này phải nói bản thân tôi cũng muốn giữ lại để dùng, còn nếu ông Phương đây muốn trả giá thì tôi không bán nữa."
Vừa dứt câu, Bạch Uyển Đình thẳng tay cầm tờ hợp đồng lên làm động tác xé bỏ. Không ngoài dự đoán, ông Phương lập tức hốt hoảng đứng phắc dậy ngăn cản: "Đừng mà, đừng chị Bạch!"
Bạch Uyển Đình khẽ mỉm cười quay sang ông Phương: "Sao ông Phương?"
Giọng nói gấp gáp: "Được! Tôi đồng ý giá ba trăm ngàn tệ."
Bàn tay uyển chuyển của Bạch Uyển Đình đặt tờ hợp đồng xuống bàn, khẽ vuốt lại không để lại một vết nhăn, cô cất giọng: "Nhưng bây giờ tôi không còn muốn giá đó nữa rồi, năm trăm ngàn."
Nghe tới con số năm trăm ngàn tệ ông Phương cũng há hốc mồm: "Chị Bạch, chị nói sao? Chị thông cảm cho tôi dạo này buôn lô toàn gặp lỗ thôi."
Bạch Uyển Đình khẽ thở dài: "Súng ở Hàn gia như thế nào ông cũng biết. Thôi vậy, hẹn ông Phương nếu có duyên chúng ta hợp tác ở lần khác vậy."
Nghe Bạch Uyển Đình nói vậy, ông Phương lập tức cất lời: "Được, tôi mua lô đó."
Nụ cười hài lòng của Bạch Uyển Đình hiện lên trên khuôn mặt sắc sảo của cô: "Từ đầu nhanh gọn có phải tốt hơn không?" Nói rồi cô đưa tay điền lại con số năm trăm tệ rồi kí tên vào hợp đồng.
Mùa thu đang dần kéo đến, những tán cây bên đường bắt đầu thay màu áo mới, làn gió man mát khẽ thổi khiến cho tâm trạng con người cũng cảm thấy dễ chịu.
Triết Vỹ đang lái xe nói: "Chị Bạch của chúng ta thật lợi hại, đó giờ chưa có ai ăn được tiền của lão Phương đó đâu."
Câu nói của Triết Vỹ làm Bạch Uyển Đình bật cười: "Vậy thì tôi là người đầu tiên rồi."
Giọng nói của Triết Vỹ cũng có chút lắng xuống: "Chị đừng vất vả quá, bụng to như thế rồi phải chú ý đến sức khỏe và đứa bé."
Chiếc xe của Triết Vỹ chạy vào nhà, anh nhanh chóng chạy ra đằng sau mở cửa cho Bạch Uyển Đình. Cô một tay ôm lấy chiếc bụng to một tay bám víu lấy Triết Vỹ lấy đà mới có thể bước ra khỏi xe.
Nhìn Bạch Uyển Đình như vậy, Triết Vỹ cũng khẽ chau mày cất giọng: "Chị còn hai tuần nữa là sinh rồi, công việc cứ tạm thời mọi thứ để em lo, chị nghỉ ngơi trước đã, sinh xong em trả lại cho chị."
Đã sắp sinh, bụng của Bạch Uyển Đình cũng to hết cỡ, di chuyển cũng bắt đầu khó khăn, nhưng mọi việc cô đều muốn mình đích thân tự giải quyết, đến việc đi khám thai định kỳ cũng là Triết Vỹ nhắc nhở ba lần bảy lượt cô mới chịu đi.
Bước lên đến phòng, ngồi vào chiếc sô pha quen thuộc Bạch Uyển Đình mới cảm thấy chiếc lưng mình như được sống lại.
Triết Vỹ quan sát thấy Bạch Uyển Đình khẽ nhăn mặt liền lo lắng: "Lại đau lưng sao? Bác sĩ đã dặn chị không được ngồi quá lâu cơ mà."
Nhìn Triết Vỹ bây giờ Bạch Uyển Đình có thể gọi là bảo mẫu Triết Vỹ luôn rồi, suốt ngày chỉ biết la lối cô, Bạch Uyển Đình nhăn mặt đáp: "Chẳng phải bác sĩ dặn phải đi lại nhiều cho dễ sinh sao?"
Khuôn mặt đanh đá của Triết Vỹ nắm được sơ hở liền bật lại: "Đúng, đúng. Bác sĩ dặn chị đi nhiều, chứ có bảo chị ngồi nhiều đâu, chị còn đòi phân loại hết lô súng của đợt sau."
Vừa nói Triết Vỹ vừa bưng ly sữa đến để xuống bàn trước mặt Bạch Uyển Đình: "Từ bây giờ mọi việc cứ để tôi lo, chị cứ nghỉ ngơi đến ngày sinh thôi."
Bạch Uyển Đình liền cất giọng: "Nhưng lô hàng G63C mới về…"
Không đợi Bạch Uyển Đình nói hết, Triết Vỹ đã vội ngắt lời: "Lô hàng đó có hai mẫu, mẫu cũ sẽ bán cho lão Tề, còn mẫu mới sẽ đấu giá giữ lão người Nhật và lão Phương, đúng không?"
Khá hài lòng với đáp án của Triết Vỹ, Bạch Uyển Đinh gật đầu hài lòng: "Đúng rồi…" Nói rồi cô cầm lấy ly sữa đưa lên môi hớp một ngụm.
Đột nhiên Bạch Uyển Đình khẽ ôm bụng kêu lên một tiếng: "A…"
Triết Vỹ liền hoảng hốt, giọng nói luống cuống: "Sinh… sinh sao?"
Bạch Uyển Đình không nhịn được cười, cô nói: "Sinh cái đầu cậu, là em bé đạp thôi."
Lúc này Triết Vỹ mới thở phào rồi khẽ mỉm cười, anh nhìn vô chiếc bụng tròn vo của Bạch Uyển Đình, quả thật nó đang khẽ chuyển động.
Nhìn ánh mắt của Triết Vỹ, Bạch Uyển Đình cất giọng: "Có muốn sờ thử không?"
Suy nghĩ một lúc, Triết Vỹ rụt rè ngồi xuống cạnh sô pha, bàn tay khẽ nhẹ nhàng đặt lên bụng của Bạch Uyển Đình, lập tức cảm nhận được chuyển động của sinh linh bên trong đó, đôi môi khẽ mỉm cười hạnh phúc. Ánh nắng ngoài cửa sổ như đang mỉm cười dịu dàng bao lấy không gian rộng lớn.