Giữa đêm khuya vắng lặng, Bạch Uyển Đình mãi vẫn không ngủ được, cô trằn trọc trên chiếc giường một lúc rồi quyết định ngồi dậy. Cô đưa mắt nhìn ra ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, tròn trĩnh, tỏa sáng ra những ánh sáng màu vàng nhạt tạo nên cảm giác ấm áp.
Bạch Uyển Đình nhìn sang Hàn Hằng ở trên chiếc giường nhỏ bên cạnh vẫn đang ngủ say, đôi môi nhỏ xíu chúm chím. Cô thầm mỉm cười, mỗi nét trên khuôn mặt của thằng bé Hàn Hằng đều mang đậm chất của Hàn Vũ Hi, khẽ thở dài, chính cô sinh ra nhưng lại không giống cô được một chút, có lẽ thời gian đó do cô ngày nào cũng nhớ đến anh.
Ngay lúc này, tâm trạng của Bạch Uyển Đình cũng nặng xuống, cô không biết mình nên vui hay buồn. Vui vì cô tìm thấy được anh, điều mà một năm qua cô nằm mơ cũng ao ước làm được, giờ cũng thành hiện thực rồi. Nhưng ánh mắt xa lạ đó, khiến cô mỗi lần nhìn vào lại trở nên đau lòng, bác sĩ nói cố gắng nhắc lại những chuyện quá khứ, một ngày nào đó Hàn Vũ Hi sẽ có thể hồi phục kí ức.
Bao nhiêu suy nghĩ xoay quanh Bạch Uyển Đình khiến cô cảm thấy có chút ngột ngạt, cô đưa tay lấy chiếc áo choàng bằng vải bóng loáng màu đỏ thẫm, khoác lên người đang mặc chiếc váy ngủ hai dây mỏng toanh. Cô bước xuống nhà, đôi chân rảo bước ra khu vườn hoa cúc trắng mà cô thích nhất.
Trăng hôm nay sáng như một chiếc lồng đèn khổng chiếu xuống không gian soi sáng mọi vật như ban ngày. Bạch Uyển Đình đang bước đi, đôi chân bất giác dừng lại, trên chiếc ghế gỗ dài trước mắt cô là hình bóng quen thuộc, khuôn mặt đang thờ thẫn hướng mắt lên mặt trăng tròn như cái mâm phát sáng.
Bạch Uyển Đình bước đến, đôi môi khẽ mấp máy cất giọng: "Khuya vậy rồi, anh chưa ngủ sao?"
Nghe giọng của Bạch Uyển Đình, Hàn Vũ Hi mới quay đầu nhìn cô, rồi ngồi nhích sang một bên như muốn mời cô ngồi xuống bên cạnh. Thấy vậy, Bạch Uyển Đình cũng hiểu ý, đi đến cạnh Hàn Vũ Hi, nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ trong bên cạnh.
Ánh mắt của Hàn Vũ Hi vẫn không rời khỏi ánh trăng xinh đẹp trên bầu trời, cất giọng đáp: "Trăng đẹp thế này, ngủ thì tiếc quá."
Đôi môi của Bạch Uyển Đình khẽ cong lên, cảm giác này hơi lạ lẫm với cô, Hàn Vũ Hi biết thưởng thức cảnh đẹp như thế này đúng là lần đầu tiên cô được chứng kiến.
Thấy Bạch Uyển Đình im lặng, Hàn Vũ Hi bên cạnh mở lời hỏi: "Trước kia tôi làm công việc gì? Sao ông Ngôn có vẻ sợ tôi đến vậy? Cô có thể kể cho tôi nghe về chuyện trước kia được không?"
Đột nhiên nghe đến đây Bạch Uyển Đình có cảm giác như mình đang đối mặt với một đứa trẻ, có nên cho đứa trẻ Hàn Vũ Hi này biết được sự thật trước kia anh ta là trùm buôn lậu mà ai cũng ngao ngán không? Hay nhân dịp này cô sẽ dựng cho đứa trẻ này một thân phận trong sạch, tốt bụng.
Suy nghĩ một lúc, Bạch Uyển Đình thầm mỉm cười cất giọng: "Có thể nói anh là một tay thiện xạ không ai qua mặt nổi, một nhà kinh doanh với những mối quan hệ rộng, một võ sư có máu mặt hay cũng có thể là một thầy giáo thành công vì đã có một học trò giỏi như em đây."
Nghe qua một lượt những thành tích của mình, khuôn mặt của Hàn Vũ Hi có chút đờ ra, im lặng một chút rồi bất giác phì cười: "Tôi đa năng thế sao?"
Bạch Uyển Đình không trả lời, cô chỉ đưa mắt nhìn khóm hoa cúc trắng đang nở rộ giữa màn đêm, đôi môi xinh đẹp khẽ nở nụ cười ấm áp, cô nói: "Đối với tôi, anh còn là một người ấm áp. Khóm hoa cúc đó cũng là chính tay anh trồng và chăm sóc nên, bởi vì anh biết tôi thích ngắm chúng mỗi khi tâm trạng không vui."
Nghe Bạch Uyển Đình nói thế, Hàn Vũ Hi cũng đưa mắt nhìn khóm hoa trắng xóa nhụy vàng hỏi: "Là tôi trồng sao?" Đột nhiên một nhoáng hình ảnh xưa cũ hiện lên trong đầu anh như một tia chớp rồi lướt qua, chưa kịp nhìn thấy để nhớ lấy dù một giây. Anh đưa hai tay ôm đầu mình, cảm giác đau nhức bắt đầu nổi lên, tay chân không ngừng run rẩy.
Bạch Uyển Đình nhìn thấy Hàn Vũ Hi đau đớn, cô cũng hốt hoảng đứng dậy, nắm chặt lấy đôi tay đang run run của anh, hoảng loạn hỏi: "Anh sao vậy? Đau lắm sao?"
Đôi môi của Hàn Vũ Hi lắp bắp nói không nên lời: "Thuốc… thuốc… túi quần…"
Nghe thấy được những chữ khó khăn, Bạch Uyển Đình cũng lập tức hiểu được, cô nhanh chóng đưa tay xuống túi quần của anh, lấy ra một lọ thuốc màu trắng. Không suy nghĩ thêm nữa, cô lập tức lấy một viên ra cho Hàn Vũ Hi uống vào.
Trong không gian yên tĩnh, làn gió khẽ đưa mái tóc của Bạch Uyển Đình tinh nghịch không vào nếp. Hàn Vũ Hi mệt mỏi nằm tựa lên vai của Bạch Uyển Đình, cô cũng ngồi im, bàn tay khẽ vuốt ve nhẹ nhàng lưng của anh. Mùi hương này, dù có bao lâu cô vẫn bị chìm đắm trong nó, hương thơm ma mị đặc trưng mà chỉ trên người Hàn Vũ Hi tỏa ra, bao vây lấy tâm trí của Bạch Uyển Đình bây giờ.
Dường như thuốc đã có tác dụng, Hàn Vũ Hi bắt đầu hết đau nhức, anh ngồi dậy đưa ánh mắt yếu đuối nhìn Bạch Uyển Đình: "Vừa rồi tôi nhớ ra gì đó, nhưng chỉ là một thoáng, đầu tôi liền đau."
Nhìn thấy bộ dạng của Hàn Vũ Hi như vậy, Bạch Uyển Đình không khỏi đau lòng, đôi mày xinh đẹp khẽ chau lại: "Không sao, không cần vội, bác sĩ nói anh cần thời gian, em sẽ luôn bên cạnh anh."