Khi Liêu Thanh Dạ tỉnh dậy đã là chuyện của ngày hôm sau.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Liêu Miu Tử ngồi trên chiếc bàn ăn cách đó không xa, miệng vẫn cò nhai, mắt lại chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, đang lẩm bẩm đọc gì đó.
Liêu Thanh Dạ ngồi dậy khởi động mấy động tác đơn giản trên giường, cảm giác toàn thân có chút mệt mỏi.Có lẽ là vì lâu ngày không hoạt động nhiều,tối qua lại vì cứu Tố Tố mà lăn mấy vòng dưới đất, lại còn chạy đuổi theo cô bé vậy nên cơ thể mới có cảm giác này.
Liêu Thanh Dạ cúi đầu nhìn sơ qua cánh tay mình, nơi vết thương ở tay tuy là không sâu lắm.Chỉ bị xây xát ngoài da có hơi đau một chút,nhưng cũng không thành vấn đề, chắc là sẽ không để lại sẹo.
Liêu Thanh Dạ lấy chăn đang đắp trên người mình ra, xếp ngay ngắn lại sau đó đặt vào vị trí của nó.Cô bước xuống khỏi giường,mang đôi dép đi trong nhà vào sau đó đi vào nhà vệ sinh.Lúc đi ngang qua chỗ Liêu Miu Tử đang ngồi, anh mắt nghi ngờ, liền mở miệng hỏi.
''Thức sớm vậy sao?''
Liêu Miu Tử làm việc ở quán bar Lạc Hoắc,thường thì chỉ làm vào buổi chiều cho đến tận 2-3 giờ sáng.Thời gian còn lại Liêu Miu Tử sẽ tranh thủ để ngủ bù, đặc biệt rất ghét người khác làm phiền mình khi ngủ.Hôm nay chỉ mới sáng ra không lo ngủ mà lại có nhã hứng để ngồi đó xem điện thoại.Thật là một chuyện lạ hiếm thấy, vậy nên không tránh khỏi Liêu Thanh Dạ cảm thấy kỳ quái.
'' Không phải là do em thức sớm, mà là do chị dậy quá trễ đó thôi ''
Liêu Miu Tử đang tập trung đọc tin tức hot nhất đang rần rần trên mạng, lại nghe thấy động tĩnh, ngoảnh đầu nhìn thấy đó là Liêu Thanh Dạ thì trở lại tiếp tục đọc cho hết đoạn mình đang đọc dở.
''Thật sao?''Liêu Thanh Dạ nghe vậy thì chớp chớp mắt, chẳng lẽ là do cô ngủ quên.
'' Thật là chị không nghe có mùi lạ sao?'' Liêu Miu Tử nhìn Liêu Thanh Dạ, ánh mắt khó tin hỏi.
''Có sao?'' Liêu Thanh Dạ hếch mũi ngửi ngửi, tại sao cô lại không nghe thấy mùi gì vậy nhỉ?
Hay là khứu giác của cô thật sự đã có vấn đề.
''Đương nhiên rồi!
Là mùi cháy khét lẹt, thật là quá nồng nặc ở quanh đây.''
Liêu Miu Tử còn làm ra bộ dạng như là có mùi này thật vậy, tay giữ lấy đầu chiếc mũi thon gọn,tinh tế của mình, cười đến ngây ngốc.
Lại lấy tay chỉ chỉ lên chiếc đồng hồ trên tay mình, đã hơn 10 giờ sáng.
''Con bé này... thật là không biết đến khi nào em mới có thể trưởng thành lên được nữa ''.
Trong mắt Liêu Thanh Dạ thì Liêu Miu Tử cứ là một đứa trẻ con mãi không chịu lớn, là một đứa bé cần được cô bảo vệ.
Mặc dù biết mình đã bị Liêu Miu Tử lừa, nhưng lại không hề cảm thấy tức giận.Có lẽ đây cũng không phải là lần đầu Liêu Thanh Dạ bị Liêu Miu Tử lừa như vậy, vì vậy những chuyện như thế này đã trở nên quá quen thuộc.
Liêu Thanh Dạ vào phòng vệ sinh, khoảng tầm mười lăm phút thì đẩy cửa đi ra.Nhìn thấy Liêu Miu Tử vậy mà vẫn còn ngồi đó, mắt vẫn dán chặt vào điện thoại không thôi.
Trên bàn ăn, phía đối diện với Liêu Miu Tử đang ngồi lúc này cũng đã có thêm một ly sữa, bánh mì sandwich kẹp nướng với trứng gà,có lẽ là vừa mới lấy ra vì vậy vẫn thấy khói nhè nhẹ bay lên.
Liêu Thanh Dạ đi vòng qua ngồi vào vị trí đối diện với Liêu Miu Tử kia, nhìn thấy Liêu Miu Tử vẫn còn chưa chịu rời mắt thì hỏi.
''Đang xem gì mà chăm chú vậy?''
'' À, tối qua chị chẳng phải là đi mua bánh bao nhỏ ở tiệm ông bà Phủ hay sao?''
Nghe Liêu Thanh Dạ hỏi, Liêu Miu Tử đột nhiên nhớ đến gì đó lập tức hơi kích động nhìn Liêu Thanh Dạ hỏi.
''Đúng vậy, có để dành cho em mấy cái trong tủ ''
Liêu Thanh Dạ không nhìn thấy sự kích động trên mặt Liêu Miu Tử, cô chỉ đang lo lấy trứng kẹp vào với sandwich...tự làm phần buổi sáng cho mình.
''Vậy thì chắc là sẽ không ghé qua hội trường đâu nhỉ''
Ánh mắt của Liêu Miu Tử không nhìn điện thoại nữa, mà chuyển hướng sang Liêu Thanh Dạ chờ đợi câu trả lời.
Mặc dù theo sự hiểu biết về người chị này của Liêu Miu Tử, thì chắc chắn Liêu Thanh Dạ sẽ không đến những nơi ồn ào,náo nhiệt như vậy.
Nhưng chuyện tối qua ồn ào đến vậy, có khi Liêu Thanh Dạ lại vô tình nhìn thấy thì sao?
''Dance Black?'' Liêu Thanh Dạ hơi ngừng tay nhìn về phía Liêu Miu Tử.
''Đúng vậy, là hội trường Dance Black nằm cách tiệm bánh của ông bà Phủ không xa''.
''Sao vậy?
Tại sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này?''
Nhìn thấy Liêu Miu Tử có chút nóng lòng khi hỏi đến chuyện này, Liêu Thanh Dạ cũng bắt đầu lấy làm lạ.
''Tối qua tại cục cảnh sát của Hạ Thành đã xảy ra biến lớn.
Một người phụ nữ tự mình chạy lên tầng thượng của cục cảnh sát,sau đó thì nhảy xuống đến mất mạng '' Liêu Miu Tử bắt đầu kể lại những tin tức được xem là tin hot nhất sáng nay.
''Là phụ nữ sao?'' Liêu Thanh Dạ vừa cắn một miếng sandwich cho vào miệng, ánh mắt hoài nghi nhìn Liêu Miu Tử muốn xác nhận suy nghĩ trong đầu mình.
''Đúng đó chị, là tiểu thư của nhà Họ Liên, nghe nói xuất thân ban đầu của cô ta cũng chỉ là bình thường.
Lại một bước leo được lên giường của thiếu gia nhà họ Cung, vì vậy mới được mọi người chú ý nhiều đến vậy ''
Liêu Miu Tử kể lại chi tiết những tin tức mà mình vừa đọc được.
''Ukm, quả đúng là như vậy ''
Liêu Thanh Dạ giờ thì đã chắc chắn nghi ngờ của mình vừa rồi là đúng, người phụ nữ kia quả thật là Liên Hoa. Còn những chuyện mà Liêu Miu Tử vừa nói, qua chuyện tối qua thì Liêu Thanh Dạ cũng nghĩ là như vậy.
'' Cô ta đáng lẽ đã như vậy thì tốt nhất cũng nên biết thân biết phận, sống cho thật đoàng hoàng vào một chút.
Chị có biết không, cô ta vậy mà lại dám thuê người bắt cóc con gái riêng của chồng mình, muốn giết chết cô bé kia đi vì nghĩ rằng cô bé sẽ là viên đá cảng đường mình trở thành bà Cung.
Cũng may cô bé đã trốn thoát, cảnh sát đã tìm thấy cô bé ở hội trường Dance Black trong tình trạng thật là đáng thương ''
Liêu Miu Tử càng nói càng trở nên kích động, còn đập cả tay lên bàn xem ra là rất phẫn nộ trước hành động của Liên Hoa kia.
Liêu Thanh Dạ lại có phần điềm tĩnh hơn, bởi vì những chuyện này tối qua cô cũng xem như là người đã chứng kiến tất cả.Chỉ là kết quả như thế này thật là vẫn khiến Liêu Thanh Dạ có chút ngỡ ngàng, không dám tin.
Không ngờ người đứng sau tất cả mọi chuyện lại là Liên Hoa.
Nhưng mà nhìn thế nào cô ta cũng không giống với loại người sẽ tự kết liễu mạng sống của mình bằng cách này.
Chẳng trách tối qua chỉ có một mình Cung Hãng từ cục cảnh sát đi ra.Lúc đó sắc mặt của anh ta còn khó coi đến như vậy, chắc là đã biết tất cả mọi chuyện là do ai đã làm.
''Tất cả những chuyện ác mà cô ta làm, cuối cùng thì cũng đã chịu báo ứng rồi.
Hơn nữa những bằng chứng chỉ ra rằng cô ta chính là hung thủ, năm đó đã bày mưu tính kế để hại chết mẹ ruột của cô bé kia cũng được phơi bày.
Cũng may là những hình ảnh, chứng cứ phạm tội và cả đoạn ghi âm ghi lại đoạn đối thoại của cô ta và đám người mà cô ta thuê, tối qua tất cả đều cùng lúc được tung lên mạng.
Chắc là không chịu nổi áp lực búa rìu của dư luận, hoặc là sợ phải ngồi tù đến hết đời, vậy nên mới chọn kết thúc như vậy.
Thật là đáng đời, thật là vừa lòng hả dạ Liêu Miu Tử em mà ''
Liêu Miu Tử sáng sớm vừa mở điện thoại lên đã bị cái tin giật gân này làm cho nổi đóa lên.Giờ thì bao nhiêu thịnh nộ cứ vậy lũ lượt xả ra, mà người chịu trận lại chính là Liêu Thanh Dạ.
''Chị,sao chị không có biểu cảm gì hết dị?
Chẳng lẽ chị không cảm thấy tức giận chút nào,với những chuyện mà người phụ nữ họ Liên kia làm hay sao?''
Liêu Miu Tử giận đến mặt đỏ tía tai, dù rằng Liên Hoa kia có chết đi rồi,thì những chuyện mà cô ta làm cũng không thể nào tha thứ được.
''Chị, chị đi đâu vậy? Vẫn còn chưa ăn xong mà ''
Nhìn thấy Liêu Thanh Dạ vội vàng đứng lên muốn rời đi,quan trọng là mình vẫn còn chưa xả hết cơn tức giận trong lòng ngực, vậy nên Liêu Miu Tử muốn gọi Liêu Thanh Dạ lại.
''Chị có chút chuyện, sẽ ra ngay''
Liêu Thanh Dạ nãy giờ vẫn ngồi đó nghe Liêu Miu Tử kể lại tất cả,không bỏ sót một chi tiết nào.Lúc nghe Liêu Miu Tử nói lại làm cho Liêu Thanh Dạ nhớ đến sắc mặt của Cung Tố Tố tối qua.Xem ra cô bé đã biết hết tất cả mọi chuyện, chỉ là vì lý do nào đó nên không muốn nói nó ra ngoài.
''Cung Tố Tố,con bé này?''
Càng nghĩ đến đây, nghĩ đến thái độ dù đã biết tất cả mọi chuyện nhưng lại dửng dưng như không có gì.
Chắc có lẽ Tố Tố đã buồn lắm, vậy mà tối qua Liêu Thanh Dạ lại không hề nhận ra.Càng nghĩ đến thái độ hiểu chuyện của Tố Tố, Liêu Thanh Dạ càng cảm thấy đau lòng, lập tức đứng lên muốn đi tìm điện thoại của mình để gọi cho Tố Tố.