''ROSE ''
Hàn Yên nói ra địa chỉ hiện tại của mình, là một nhà hàng năm sao hàng đầu bậc nhất ở thành phố Hạ.
'' Cậu, hôm nay đi xem mắt?''
Liêu Thanh Dạ không chắc chắn với suy đoán của mình, trong giọng nói có đến mấy phần kinh ngạc.
''Ukm''
Hàn Yên cũng không hề có ý giấu giếm chuyện này với Liêu Thanh Dạ.Nếu muốn,thì cô đã không gọi điện cho Liêu Thanh Dạ để làm gì.
'' Vì sao hôm nay cậu lại đồng ý?''
Khi hỏi câu này Liêu Thanh Dạ cũng cảm nhận thấy Hàn Yên hôm nay quả thật có gì đó không đúng, như là đã trở thành một người khác vậy.
Trước giờ dù cho ba mẹ của Hàn Yên có ép buộc hay đe dọa cô ấy như thế nào,nhưng Hàn Yên tuyệt nhiên đều không đồng ý. Mà cũng vì chuyện này cô ấy đã cãi nhau với ba mẹ mình một trận ầm ĩ, sau đó vì không chịu nổi ba mẹ cứ suốt ngày lãi nhãi bên tai, Hàn Yên đã một mình lén bỏ trốn khỏi nhà, rời khỏi Bắc Thành để đến thành phố Hạ này sinh sống.
Mà hôm nay đột nhiên cô ấy lại đồng ý đi xem mắt như vậy,há chẳng phải là một chuyện vô cùng kỳ lạ hay sao.
''Anh ấy là thanh mai trúc mã với mình từ nhỏ!
Mình thích anh ấy rất lâu rồi!''
Hàn Yên khi nói câu này giọng nói có hơi nhè đi, rõ ràng Liêu Thanh Dạ cũng cảm thấy dường như Hàn Yên có hơi xúc động.Vậy nên Liêu Thanh Dạ không tiếp lời, mà để điện thoại bên tai im lặng để nghe cô ấy nói hết.
''Ha...ha....
Nhưng anh ấy cho mình leo cây rồi!
Cậu thấy rất nực cười có phải không, quả thật rất nực cười.Mình đã đợi anh ấy ở đây suốt 5 tiếng đồng hồ, nhưng anh ấy không xuất hiện.
Cậu nói thử xem, có phải là mình rất ngốc hay không!''
Bên kia điện thoại rõ ràng là Hàn Yên đang cười, nhưng Liêu Thanh Dạ lại nghe sự chua xót, bi thương của cô ấy.
''Cậu ở yên đó,
Mình lập tức đến đó để tìm cậu!''
Liêu Thanh Dạ cảm thấy rất lo lắng cho tình hình của Hàn Yên, vì vậy muốn bắt taxi để đến Rose.
''Đừng!
Cậu đừng đến đây!''
Hàn Yên lập tức ngăn Liêu Thanh Dạ lại, không muốn để Liêu Thanh Dạ đến tìm mình.
''Hàn Yên!''
Lúc này bàn tay đang đưa ra muốn bắt taxi của Liêu Thanh Dạ cũng dừng lại trên không trung.
''Nếu cậu đến đây, mình nhất định sẽ không thể kiềm chế được mà ôm lấy cậu.
Mình sẽ dựa dẫm vào cậu, yếu đuối ở trước mặt cậu, sẽ nức nở khóc lóc một cách vô cùng đáng thương.
Mình không muốn, thật sự mình không muốn như vậy đâu!''
Bên kia điện thoại lại rơi vào im lặng, mà bên đây Liêu Thanh Dạ cũng không tiếp lời.Cô hiểu những gì Hàn Yên nói, vì thế cũng đi đến một chiếc ghế đá ở ven đường, lặng lẽ ngồi xuống,yên lặng mà nghe những lời Hàn Yên nói.
'' Thanh Dạ, trước giờ cậu từng yêu ai chưa?''
Bên kia Hàn Yên bắt ngờ lên tiếng, mà lời tiếp theo chính là hỏi Liêu Thanh Dạ câu này.
Liêu Thanh Dạ cũng không ngờ Hàn Yên sẽ hỏi như vậy, vì vậy cũng không biết phải nên trả lời thế nào?
''Mình sao?''
Liêu Thanh Dạ ngẩn người, cô trước giờ đã từng bao giờ yêu ai chưa nhỉ?
Cảm giác yêu một người rốt cuộc là như thế nào?
Có phải khi bạn yêu một người, thì dù cho bạn có mạnh mẽ đến như thế nào cũng sẽ trở nên yếu đuối, đáng thương giống như Hàn Yên của lúc này.
''Không có sao?
Ví dụ như người khiến cậu luôn cảm thấy vui vẻ, cảm thấy rất thoải mái, rất muốn ở bên cạnh người đó thì sao?
Hoặc là người làm cậu lúc nào,hay làm gì cũng điều nhớ đến, người đó vô tình đã ở trong tâm trí của cậu,bắt kể là bao lâu thì vẫn không thể quên được.
Người mà cậu cảm thấy rất đặc biệt ấy?''
Hàn Yên không nghe thấy Liêu Thanh Dạ trả lời thì bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ trước giờ Liêu Thanh Dạ chưa từng động lòng với bắt cứ một người nào hay sao.
Từ khi quen biết và chơi thân với nhau, cũng đã mười mấy năm rồi,quả thật Hàn Yên cũng chưa từng nhìn thấy Liêu Thanh Dạ thân thiết với một người nam nhân nào quá mức giới hạn cho phép, vậy nên cô cũng chưa từng hỏi Liêu Thanh Dạ về vấn đề này.Mà lúc này khi hỏi xong,Hàn Yên quả thật cũng cảm thấy rất tò mò, không biết người đàn ông như thế nào mới khiến trạch nữ Thanh Dạ rung động vậy chứ.
''Ukm, thật là không có ''
Liêu Thanh Dạ khi nghe những lời Hàn Yên nói,trong đầu thật ra là có xuất hiện bóng dáng không chân thực của một người. 12 năm rồi hình ảnh của người anh trai đó chính là không rõ ràng như vậy, nhưng vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí của cô.
Lúc đó, người anh trai đó,khiến cô có một cảm giác rất an toàn và được che chở,bảo vệ khi ở bên cạnh.Thời gian trôi qua lâu như vậy, nhưng Liêu Thanh Dạ vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại người anh trai đó.
Như vậy thì người anh trai đó có được xem là người đặc biệt đối với cô hay không?
Liêu Thanh Dạ quả thật cũng không biết nữa!
''Thanh Dạ, mình cảm thấy cuộc sống hiện tại như cậu vậy thật là tốt biết bao.
Không yêu sẽ không hận, không hy vọng sẽ không còn cảm thấy đau lòng''
Hàn Yên ánh mắt chăm chú ngắm nhìn đóa hoa hồng màu đỏ thẫm,được cắt tỉa một cách tỉ mỉ, cắm trong một chiếc bình vô cùng bắt mắt đặt chính giữa bàn.Ngay bên cạnh còn có một chai rượu vang đã uống dỡ, có cả cây nến vẫn còn nguyên y chưa được thắp lên dù chỉ một lần.Cả một nhà hàng rộng lớn như thế này, vậy mà lúc này chỉ một mình Hàn Yên cô lặng lẽ ngồi đó.Vì để chuẩn bị cho buổi tối ngày hôm nay cô đã chuẩn bị rất nhiều thứ, cả tinh thần để đối diện với người đó.
Nhưng sau cùng cô vẫn là thua rồi!
Đúng vậy,là do cô động lòng trước, vậy nên cô đã thua đến vô cùng thảm hại.
''Hàn Yên, cậu đừng như vậy!
Cậu là cô gái tốt nhất,xinh đẹp nhất mình từng nhìn thấy.
Anh ta không chấp nhận cậu là do anh ta có phúc lại không biết hưởng.Nhất định rồi cậu sẽ tìm thấy được một người đàn ông ưu tú, xứng đáng với cậu hơn anh ta gấp một trăm, một ngàn lần ''
'' Liêu Thanh Dạ, nếu không phải là anh ấy, vậy thì cũng sẽ không là ai cả ''
Hàn Yên cố gắng để che giấu đi giọng nói nhòe đi của bản thân, cô không muốn để Liêu Thanh Dạ lo lắng cho mình.Cô đã thầm yêu người đó lâu đến như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó sẽ có một người đàn ông nào khác xuất hiện trong cuộc đời của mình.
''Hàn Yên cậu cũng có lúc mù quáng đến như vậy vậy?''
Liêu Thanh Dạ hiểu được tâm trạng của Hàn Yên ngay lúc này, cô hiểu những lời Hàn Yên vừa mới nói.
Liêu Thanh Dạ dường như cảm thấy Hàn Yên ở bên kia điện thoại và Hàn Yên mình quen biết mười mấy năm qua, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.
''Cậu nói rất đúng!
Mình cũng cảm thấy trong tình yêu, mình chính là mù quáng đến hết thuốc chữa luôn rồi ''.Hàn Yên mỉm cười, cũng đồng ý với suy nghĩ này của Liêu Thanh Dạ.
'' Mình cũng cảm thấy vậy '' Liêu Thanh Dạ mỉm cười, hùa theo.
Ha....ha.....ha...
Chỉ nghe thấy tiếng cười vô cùng sảng khoái cùng một lúc, lại vì một câu nói của người kia,ở hai nơi hoàn toàn khác nhau, đến từ hai cô gái,đang phát ra từ điện thoại của đối phương.(Hơi lú câu này 🤣)
'' Thật là chỉ có phụ nữ với phụ nữ mới có thể đem lại niềm vui cho nhau ''
Không biết qua bao lâu,Hàn Yên đã cảm thấy tâm trạng mình phấn trấn hơn rất nhiều.Quyết định gọi điện cho Liêu Thanh Dạ quả thật chính là một quyết định vô cùng đúng đắn.
''Đừng nói với mình là cậu quyết định sẽ ném thanh mai trúc mã của cậu sang một bên,sau đó chuyển mục tiêu qua mình đó nha!''
Liêu Thanh Dạ chỉ khi ở bên cạnh Hàn Yên mới có thể thoải mái như vậy,đùa giỡn như vậy, tự do tự tại như vậy.
'' Không hề!
Mình là chính nữ đó nha'' Hàn Yên bật cười thành tiếng,vui vẻ nói.
''Vậy thì quyết định sẽ cùng làm đôi bạn thân cùng ế đến già đi!''
Những suy nghĩ như thế này, chắc là chỉ có Hàn Yên mới có thể nghĩ ra.
''Ukm! mình đồng ý ''.
Liêu Thanh Dạ không biết rốt cuộc sau này người đàn ông của cuộc đời mình liệu có xuất hiện hay không.Nhưng hiện tại,cô có những người bạn, những người thân luôn yêu thương, luôn ở bên cạnh mình như vậy là quá đủ.
Liêu Thanh Dạ mỉm cười đầy mãn nguyện, lại ngước lên nhìn bầu trời trên cao, miệng không tự chủ mà thốt lên.
''Anh trai tốt bụng,hy vọng một ngày chúng ta sẽ lại gặp nhau!''