Edit: Bảo XuyênBeta: ÙCúi đầu suy tư một hồi, Lục Nhĩ Nhã do dự nói: “Anh Chu, tôi cần phải làm gì?” Người đàn ông nhướng mi, uể oải liếc cô một cái rồi nhắm mắt lại: “Chuẩn bị tinh thần cho tốt, hai giờ sau sẽ quay cảnh đó. Tôi hy vọng cô NG không quá ba lần”
Quy tắc này của Chu ảnh đế, cô có nghe qua.
Muốn mời anh vào đoàn phim, yêu cầu đầu tiên là kỹ năng diễn xuất phải xuất sắc, dù là diễn quần chúng thì anh cũng yêu cầu phải dùng kinh nghiệm phong phú để diễn.
Hầu hết các cảnh quay đều yêu cầu một lần không được vượt qua nhiều nhất là ba lần, nếu không, đạo diễn Chu vẻ mặt lạnh lùng, cả đoàn sẽ rất vất vả.
Các yêu cầu nghiêm ngặt đồng thời đi cùng với những đãi ngộ cực tốt. Vào được đoàn phim này, dù chỉ là một diễn viên quần chúng, cũng sẽ nhận được nhiều tiền hơn các nhóm khác.
Lục Nhĩ Nhã gật đầu đáp lại, mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình: “Nhưng, tôi chưa đọc kịch bản... Hơn nữa, cô Lăng bên kia…”
“Lăng Phỉ đã thông báo cho tôi, cô ấy không phản đối.” Sau khi trả lời câu hỏi tiếp theo, anh nói: “Trong lúc trang điểm sẽ có người giải thích cho cô về vai diễn”
“Trang điểm?”
Cô là một người thế thân, hóa trang làm gì? Lại không cần lộ mặt. Hay hôm nay cô không được đẹp nên khiến Chu ảnh đế buồn nôn?
“Ngoài cảnh giường chiếu, còn có một vai khác, vẫn chưa có người nào thích hợp, cô có thể thử trước đi.”
Lục Nhĩ Nhã không chắc những gì mình nghe được có giống với những gì anh nói hay không. Anh vừa mới, dường như đang yêu cầu cô đóng một nhân vật trong đó...
“Thật... thật sao?”
Chu Hoài Dịch khóe miệng mỉm cười, hạ bàn tay đang x0a nắn thái dương xuống, mở mắt ra nhìn cô: “Xem biểu hiện của cô, diễn tối thì thêm tiền, nếu không được, tôi sẽ tìm người khác.”
Lục Nhĩ Nhã gật đầu liên tục: “Tôi sẽ làm việc chăm chỉ nhất định tôi sẽ không để anh thất vọng”
Cô có lẽ đã gặp được quý nhân!
Chu Hoài Dịch nhìn cô vài giây, nhìn đến tiểu cô nương ngượng ngùng, mới chậm rãi mở miệng: “Nếu tôi không chọn cô, cô sẽ khóc sao?”
“A?”
Lục Nhĩ Nhã nhất thời phản ứng không kịp, đem lời nói của anh lướt qua một lần trong đầu, vẻ nghi ngờ trên gương mặt cô dịu đi: “Tôi không biết.”
Đây là sự thật, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cả người cô trở nên cực kỳ nhạy cảm, một chút chuyện nhỏ cũng có thể khơi dậy làn sóng trong lòng cô, hay tối hôm qua cùng Lục Nhĩ Dương điện thoại cũng vậy, nói chuyện, cô đã rơi nước mắt không có lý do.
Có lẽ như lời quản lý nói, cô tự khiến cho bản thân mình áp lực đến chết đi sống lại, vấn đề vẫn chưa được giải quyết mà cô đã tự làm mình phát điên lên.
“Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ trực tiếp đến lấy, rất… Ừm, thật không ngờ.”
Chu Hoài Dịch ngồi thẳng người, cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh, mở nắp chai nhỏ, uống một hớp, đậy nắp lại: “Người dưới tay của tôi làm việc không chuyên nghiệp, làm những điều tôi không biết cho đến khi tôi đến mới biết được anh ta không đi đón cô, vì vậy tôi không thể để cô bị leo cây được.”
Có phải anh cố ý trở về đón mình?
Được sự công nhận này, Lục Nhĩ Nhĩ mở to hai mắt, nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn, vừa rồi cô còn đang mắng anh trong lòng, suýt chút nữa đã đá bay anh khỏi vị trí thần tượng của mình.
Anh bận như vậy, lại là người nổi tiếng, còn tự mình qua đây đón cô.
A, Lục Nhĩ Nhã, thấy rõ chưa, có bao nhiêu người hâm mộ có thể được đối xử như thế này?
Bí mật chọc vào trái tim cô một phen, Lục Lục Nhĩ Nhã vẫn không quên phép lịch sự cơ bản, vẫn lải nhải nói: “Cảm ơn anh Chu.”
Chu Hoài Dịch ném chai nước khoáng lên ghế rồi xuống xe, giống như khi cô đến, thân sĩ giúp cô mở cửa xe, mặt Lục Nhĩ Nhã đỏ bừng, cảm ơn trước, mới xuống xe.
Đi theo Chu Hoài Dịch vào lều, dọc đường gặp rất nhiều người trong đoàn, mỗi khi nhìn thấy Chu Hoài Dịch, đều sẽ dừng hành động lại chào hỏi anh.
Lục Nhĩ Nhã đến gần anh đến mức nghiễm nhiên trở thành một trong những tâm điểm chú ý của mọi người.
Bất kể nhiều như vậy, cô chỉ có thể lon ton theo kịp tốc độ nhanh chóng của người đàn ông. Một lúc liền đi theo vào phòng chờ của anh.
Thật là xấu hổ, anh cũng không nói cô nên đi đâu, cũng không thể theo anh đi vào, gãi đầu, Lục Nhĩ Nhã thận trọng mở miệng nói: “Cái kia….Chu tiên sinh, tôi hiện tại nên đi đâu?”
Chu Hoài cũng không quay đầu lại: “Vào đi.”
Đi vào sao?
Lục Nhĩ Nhã cau mày, có tin đồn rằng anh ghét người không quen vào phòng chờ của mình nhất sao? Họ bây giờ, cũng không phải là người quen như thế này.
Khó hiểu, đạo diễn nói vận là nên nghe theo. Rũ mắt đi theo vào phòng, ánh mắt không tự chủ được nhìn xung quanh, giống như trong tưởng tượng, đó là phong cách thường ngày của anh, trầm mặc, đơn giản, nhưng lại độc đáo đến lạ thường.
Chu Hoài Dịch tìm thứ gì đó trên tủ rồi bảo cô ngồi đợi trước, Lục Nhĩ Nhã làm theo, ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha chờ với ba lô mang trên vai.
Không mất quá nhiều thời gian, chỉ hơn một phút, Chu Hoài Dịch mang theo một xấp giấy đi tới, ngồi vào chiếc bàn ngắn trước mặt, cách cô rất gần, không hề có ý tránh né sự nghi ngờ.
Anh cầm tờ giấy trong tay lật lại một lúc, tìm được vị trí cần tìm liên đưa qua, nhìn kiểu đó, đúng là kịch bản.
“Trước tiên nhìn xem, có vấn đề nào cần hỏi không.”
Lục Nhĩ Nhã không nghi ngờ có anh, vì vậy nghiêm túc ôm kịch bản nghiên cứu.
Muốn cô diễn đoạn tình cảm mãnh liệt kia, bộ dáng chừng mực, không có nhiều lời thoại, phần lớn là hành động. Điều đáng sợ là biên kịch quá tin tưởng vào tố chất của một diễn viên, chỉ một vài từ được chụp, mà sợ hãi của cô thậm chí nhiều hơn đó là câu cuối cùng: “Tự mình phát huy.”
Cái quái gì...
Lục Nhĩ Nhã ở trong đầu nghĩ một lần, vẫn còn nghi vấn: “Cái này, có yêu cầu khỏa thân không”
“Phần trên.”
“Đến lúc đó, cùng tôi cùng diễn với diễn viên nam đóng thế anh sao? “
Anh hiếm khi tự mình đóng phim như vậy, nhưng bất cứ khi có thể tránh được nó sẽ để thế thân thay mình diễn, làm fan thâm niên của anh Lục Nhĩ Nhã biết điều này.
“Không” Chu Hoài Nghị nhẹ nhấp một ngụm cà phê đen trong tay, “Tôi diễn”
“A, phải không?” Lục Nhĩ Nhã rũ mắt xuống, suy nghĩ về nhiều loại tình huống, chính mình không nghĩ đến mong đợi một ngày nào đó cùng anh đóng phim, cô có chút sợ hãi.
Chu Hoài Dịch đổ một ly cà phê đưa cho cô. Khi cô lấy nó, mới giống như lơ đãng nói: “Có tôi chỉ cô, cần có năng lực một lần là qua. Đó là tốt hơn so với đang diễn mà kiểu show khỏa thân với mọi người.”
Lục Nhĩ Nhã gật đầu, đọc lại kịch bản, nhớ ra nội dung, ngẩng đầu nhìn anh: “Hẳn là không có vấn đề gì, anh còn có chuyện gì cần giải thích không?”
Chu Hoài Nghĩa cầm lấy kịch bản, lật thêm vài trang rồi đưa cho cô: “Hôm nay đem phần này diễn xong, cô có thể nhận được kịch bản từ trợ lý, học thuộc lời thoại của nhân vật này, rồi nghĩ cách tạo ra nhân vật này. Những gì tôi muốn thấy là một Chương Hân Dao thực sự, không chỉ là một cái vỏ rỗng chỉ biết đọc lời thoại.”
“Được rồi” Lục Nhĩ Nhã gật đầu, lật lại vài trang kịch bản thấy rằng vai diễn của Chương Hân Dao khá tốt. Đối với một vai diễn như vậy, cho đến bây giờ anh vẫn chưa quyết định chọn diễn viên, có quá cẩu thả không?
“Lời thoại hơi nhiều. Tối nay nên đọc thuộc lòng hai nhóm đầu, lướt qua phần còn lại để hiểu tính cách nhân vật, rồi nói sau.”
Lục Nhĩ Nhã sửng sốt một chút, anh như thế tin tưởng cô có thể diễn tốt nhân vật này sao? Thậm chí đang định làm gì để giúp cô, ngược lại cô có chút không tự tin: “Điều đó, ngộ nhỡ tôi không thích hợp thì sao?”
“Thử trước xem sao, vai diễn này không vội, không được liền thay người”
Có cơ hội liền nắm bắt nó, Lục Nhĩ Nhã, ngươi không ngu ngốc, tự phá bỏ sân khấu của mình, thật không đáng tin cậy!
Sau khi tự mắng mình nặng nề trong lòng, Lục Nhĩ Nhã ngẩng đầu lên và chân thành nói lời cảm ơn lần nữa.
Chu Hoài Nghĩa cười khẽ: “Được rồi, ngoài lời cảm ơn thì còn có thể nói gì nữa?”
Lục Nhĩ Nhã ngượng ngùng mà cười cười, đặt tách cà phê đang cầm trên tay xuống bàn, vặn ngón tay: “Tóm lại, lần này anh thực sự đã giúp tôi rất nhiều, khi nào có nhiều tiền hơn, tôi nhất định sẽ mời anh ăn cơm. "
Chu Hoài Dịch không đeo kính, cũng không mang kính áp tròng, anh thường nheo mắt để xem biểu hiện của người trước mặt. Nói rõ hơn, như muốn thấy được vẻ mặt nghiêm túc của cô khi nói câu này: “Đừng lo lắng, tôi ăn không ngon lắm. Cô có thể mời tôi ăn bất cứ lúc nào.”
Lục Nhĩ Nhã đỏ bừng mặt, nam thần cũng không quá lạnh lùng!
Người mà trước đây chỉ có thể nhìn thấy trên màn hình, giờ đây đang ngồi trước mặt cô, kiên nhẫn giải thích cho cô trò chuyện với cô một cách hài hước.
Nói thế nào nhỉ, cô ấy nghĩ thế giới này có chút hư ảo.
Tuy nhiên, cái gọi là giả tưởng chỉ kéo dài vài phút trước khi bấm máy.
Nhà thiết kế trang phục mang theo đưa đến địa điểm chụp, thấy Chu Hoài Dịch đang cầm cốc cà phê cùng một vài người đàn ông đứng bên máy quay nói chuyện Lục Nhĩ Nhã càng khẩn trương hơn.
Như trong phòng của anh tối hôm qua, cô cởi [email protected] áo ra ngoài đứng trước mặt anh dò xét, không, có lẽ còn nghiêm trọng hơn lúc đó. Rốt cuộc chờ một chút, sẽ có rất nhiều người vây quanh, cả nam lẫn nữ, đều sẽ nhìn xem bọn họ diễn cảnh ái muội này như thế nào.
Nắm chặt áo choàng tắm, Lục Nhĩ Nhã cố ý che đi chiếc áo đen quyến rũ bên trong.
Chu Hoài Nghĩa vừa nhìn thấy cô, khóe miệng khẽ cong, Lục Nhĩ Nhã không phải là người ngoài thuần túy không biết gì, nếu hôm nay cô chỉ đến chơi với tư cách là thế thân rời đi, vậy thì không cần phải qua chào hỏi, vấn đề là Chu ảnh đế đem nhân vật Chương Hân Dao cho cô, trợ lý đạo diễn, nhà sản xuất những thứ tương tự, vẫn cần phải xem một lần.
Tiếng bước chân của anh do dự, trong khoảng thời gian ngắn, cô sửng sốt muốn bước ra ngoài vài phút.
Trước khi cô chủ động lên tiếng, người đàn ông dựa vào cửa sổ nhìn cô từ trên xuống dưới, trong nháy mắt liền nhìn về phía Chu Hoài Dịch: “Nhóc con cậu cố ý muốn đem người mới qua đây?”
Chu Hoài Nghĩa từ chối cho ý kiến, đặt tách cà phê lên bệ cửa sổ, đi đến bên cạnh cô: “Phần diễn đã rõ chưa?”
“Trợ lý nói với tôi một lần khi đang trang điểm.” Lục Nhĩ Nhã không được tự nhiên quay mặt đi. Dáng vẻ này đứng trước mặt anh quả nhiên vẫn cần phải có dũng khí.
“Vậy bắt đầu đi.”
“Bây giờ?”
“Bây giờ không được?”
“A, không, đương nhiên là không có.” Lục Nhĩ Nhã vươn tay cởi [email protected] lưng áo choàng tắm, cách Đế Chu hai bước, cởi áo choàng tắm ra, lộ ra chiếc váy ngủ sợi đen bên trong bộ đồ liền thân màu trắng thấp thoáng...
Một nhỏ tiếng thở hổn hển vang lên bên tai, mặt Lục Nhĩ Nhã đỏ bừng, ánh mắt càng lúc càng né tránh
Họ đang cảm thán về thân hình đáng tự hào của cô, đó là điều không đáng để tự hào, nhất là khi mọi người xung quanh cô ấy đều ăn mặc chỉnh tề.
Hiểu Lâm khéo léo cầm lấy áo choàng tắm trong tay, lui ra ngoài hiện trường chờ.
Chu Hoài Dịch lùi về phía sau hai bước, tìm được vị trí của chính mình mà đứng vững vàng, Lục Nhĩ Nhã nhận được ánh mắt của anh, lập tức có phản ứng tìm vị trí đứng của mình.