Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Biệt Lai Vô Dạng

Edit: Ù

Beta: Nguyệt Nguyệt

Nghe xong chuyện, Lục Nhĩ Nhã càng thêm tỉnh táo, không hiểu vì sao đột nhiên anh lại nói chuyện này để làm gì, liền ngẩng đầu hỏi: “Vì sao lại nói vấn đề này với em?”

Chu Hoài Dịch cười cười, nắm lấy bàn tay của cô rồi kéo đến bên môi khẽ cắn một ngụm: “Không phải lúc trước em hỏi anh vì cái gì mà người phụ nữ kia lại sợ anh sao?”

“Bởi vì… anh đánh bà ta sao?”

“Cũng có liên quan một chút, sau đó nhìn thấy anh đều nhanh chóng đi đường vòng.”

Lục Nhĩ Nhã cười khẽ, lại cảm thấy đau lòng, dựa đầu vào vai anh: “Thật sự xin lỗi, về sau em sẽ không bao giờ muốn anh cùng bọn họ làm hòa nữa.”

“Em nghĩ tới điều đó sao?”

Sờ sờ cái mũi, Lục Nhĩ Nhã thật sự chột dạ, vẫn là trung thực mà trả lời: “Hôm nay có nghĩ tới.”

Chu Hoài Dịch ôm chặt cô hơn một chút, hỏi: “Bởi vì đã gặp qua Chu Minh Dịch?”

“Anh, anh biết em đã gặp cậu ấy sao?” Hơi hơi ngồi dậy nhìn anh, dưới ánh đèn đầu giường yếu ớt rọi lên con người thâm sâu của người nọ, chột dạ càng sâu.

Chu Hoài Dịch cười nhẹ một tiếng, chỉ đơn giản ngồi thẳng người ôm lấy cô, vây lấy người trước mặt, nửa dựa vào đầu giường: “Ba đã từng nói với anh, thằng nhóc kia và Nhĩ Dương là bạn học, khá thân thiết với nhau, ngày hôm qua em nói bạn học của cậu ấy sẽ đến nên phần nào cũng đoán được.”

“Vì vậy sau đó anh lại không đi, là không muốn gặp mặt sao?”

“Có một chút, nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì công việc.”

Lục Nhĩ Nhã vẫn là có chút không hiểu: “Lão gia vì sao lại cùng anh bàn về Nhĩ Dương?”

Chu Hoài Dịch than nhẹ, thoáng dùng sức nắm lấy tay cô: “Lần trước vì chuyện của em nên tìm ông ấy hỗ trợ, có lẽ là tò mò, cùng nhau điều tra chi tiết về em, sau đó em và anh ở bên nhau, bọn họ lại hy vọng anh cùng thằng nhóc kia gặp mặt nhau, lập tức ra tay với em và Nhĩ Dương.”

“Chẳng lẽ bọn họ cho rằng anh sẽ đáp ứng ngay sao?”

Chu Hoài Dịch nhún vai: “Ai biết được? Não của bọn họ luôn trong tình trạng úng nước mà.”

“…”

Lặng im một lát, Lục Nhĩ Nhã lại cảm thấy nên đem lá thư kia cho anh đọc qua, dù sao anh đều biết bản thân và Chu Minh Dịch đã gặp mặt. Nói là làm, từ trên người Chu Hoài Dịch rời xuống, lấy chìa khóa được giấu trong ngăn tủ chưa đến một giờ, mở rương nhỏ, đem phong thư lấy ra tới rồi để trước mắt anh.

“Lúc đi gặp Nhĩ Dương, Chu Minh Dịch đã đưa cho em, nói nhất định phải cho anh xem.”

Chu Hoài Dịch không mở ra xem, chỉ tùy tay ném tới trên tủ đầu giường, Lục Nhĩ Nhã nhặt lại: “Không muốn xem sao?”

“Không thú vị, nói đi nói lại chuyện này đều chỉ là râu ria.”

Lục Nhĩ Nhã trừng lớn đôi mắt, nhảy trở lại giường: “Anh xem qua rồi?”

“Cũng không kỳ quái, phòng làm việc lâu lâu lại nhận được một bức thư, thằng nhóc kia còn rất có nghị lực.”

Lục Nhĩ Nhã tặc lưỡi, lén nhìn người đàn ông thần sắc vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh tự nhiên, vẫn là cẩn thận mà nói ra suy nghĩ của chính mình: “Cậu ấy thật sự rất thích anh, cử chỉ từ đầu đến cuối cũng cực kỳ giống anh, hôm nay gặp mặt em liền cảm thấy quen thuộc…”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông lại mười phần có ý cảnh cáo mà hô cô một tiếng: “Lục Nhĩ Nhã! Đừng quên vừa rồi em đã đáp ứng anh cái gì.”

“Em nhớ rất kỹ, em sẽ không có quan hệ với bọn họ, em chỉ là muốn nói… Không bằng mặt đối mặt nói chuyện cho rõ ràng, người ta cũng đỡ phải luôn thật cẩn thận mà tìm cơ hội gặp anh.”

Chu Hoài Dịch trừng mắt liếc cô một cái: “Còn không muốn nghĩ tới!”

“Ai nha, em không có ý muốn vì cậu ấy mà nói chuyện, điều em muốn chính là, nếu vẫn luôn không gặp mặt, lão gia cùng người phụ nữ kia lập tức sẽ liên tục quấy rầy anh, cậu nóc kia cũng sẽ luôn gửi thư lại đây, người trả lời còn không phải là chính anh.”

“Nói như vậy em vẫn là vì suy nghĩ cho anh?”

Chân thành gật đầu, Lục Nhĩ Nhã chớp mắt to nhìn anh, mong đợi có thể nhận được một câu trả lời thích đáp.

Chu Hoài Dịch thò tay chọc nhẹ vào đầu cô: “Đừng lại đây, em chính là đau lòng cho thằng nhóc kia.”

“...Đau lòng nhưng thật ra không thể nói, chính là vì cảm thấy anh xác thật vẫn nên đi gặp cậu ấy.” Lại lén liếc mắt một cái, đánh bạo nói: “Kỳ thật lão gia nói cũng có phần đúng, là ông ấy và Ngô Phương sai, cậu nhóc kia thật sự vô tội… Cậu ấy cũng không thể quyết định bản thân mình sinh ra, huống hồ chi anh cũng đã từng đọc qua thư của cậu ấy… anh cũng không phải cứ như vậy mà, ừm… Chán ghét cậu ấy đi?”

Thấy sắc mặt người đàn ông trầm xuống, lại vội vàng mở miệng khắc chế: “Đương nhiên rồi, bọn họ quá mức như vậy, hẳn là anh cũng không muốn đi, coi như vừa rồi em chưa nói gì cả.”

Chu Hoài Dịch cong khóe môi, cười cô: “Lá gan thật nhỏ.”

Lục Nhĩ Nhã cười hai tiếng hắc hắc, người đàn ông thu lại ý cười nhàn nhạt, vẻ mặt nghiêm túc: “Lục Nhĩ Nhã, nhớ kỹ, những lời này anh chỉ nói một lần.”

Thấy cô gật đầu, mới lại mở miệng: “Có một số việc, không thể dựa theo lý trí mà giải quyết được, anh cũng biết thằng nhóc kia vô tội, nhưng anh còn hận bọn họ, đã vậy rồi thì đừng lại làm anh nghe thêm lần nữa, em đã hứa với anh, nói được phải làm được, người khác nói gì với anh không quan trọng, nhưng là em thì không được!”

“Được.” Câu trả lời vô cùng nghiêm túc, giống như lúc trước hứa chỉ có một nam sinh là anh để bầu bạn.

Sắc mặt Chu Hoài Dịch hoà hãn một chút, không nhanh không chậm mà nói: “Bản thân anh có chừng mực, nên xử lý như thế nào anh đều rõ ràng, em cũng hiểu được em là người sẽ ở bên cạnh anh cả đời, những chuyện đó em không cần nhọc lòng, điều em phải làm chính là phải bên cạnh anh thật tốt, đây là chuyện của nhà họ Chu, anh không hy vọng là từ trong miệng em nói ra.”

“Nếu nói ra thì sao?”

“Anh sẽ rất khổ sở…”

Lục Nhĩ Nhã mím môi cân nhắc về lời nói thâm ý của anh, khẽ gật đầu, hơi hé miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị ngón tay anh chặn lại, lập tức im lặng, chậm rãi chờ đợi anh mở miệng.

“Anh thực sự rất yêu em, Nhĩ Nhã.” Anh nói: “Anh chỉ có một mình em, anh hy vọng em chỉ để ý anh, không cần nghĩ những điều đó có hay không, càng không cần vì bọn họ mà nói chuyện, ít nhất ngay tại thời điểm này, anh hy vọng em sẽ đứng về phía anh, mặc kệ là đúng hay sai, anh đều muốn được sự tán thành của em.”

Cảm giác đau lòng không thể giải thích nổi lên, Lục Nhĩ Nhã vuốt v3 khuôn mặt hiện lên mệt mỏi của anh: “Được, về sau em sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.”

Chu Hoài Dịch giãn mặt mày, nắm lấy tay cô, giơ ngón út lên làm động tác khi còn nhỏ: “Một lời đã định?”

“Một lời đã định!”

Nhìn nhau hồi lâu, anh lại mỉm cười nói: “Nhưng mà, có chuyện anh muốn hỏi ý kiến của em.”

Lục Nhĩ Nhã khó hiểu, liền hỏi: “Chuyện gì?”

“Đêm nay, anh không muốn trở về phòng.”

“A?”

“Anh muốn ngủ với em, được không?” Giọng nói vừa dứt, lập tức cúi đầu đặt lên cổ cô một nụ hôn nhẹ, rồi sau đó lại ngẩng lên, nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc.

Điều này là điều tốt, nhưng làm sao lại phát triển thành ra như vậy?

Lục Nhĩ Nhã vội vàng đẩy người đối diện ra, nằm ngửa dựa vào tường: “Được, được rồi, vậy anh mau ngủ đi, em ngủ trước đây, ngủ ngon!”

Ngay sau đó, phía sau truyền đến nguồn nhiệt, lưng cô dán sát vào lồg ngực rắn chắc của người đàn ông, đầu vai mượt mà cũng bị người ta nắm lấy: “Em cho rằng, như vậy sẽ có thể tống cổ được anh sao?”

Những nụ hôn vụn vặt dừng ở trên cổ và vai, cả người Lục Nhĩ Nhã giật mình, dùng sức thoát khỏi lồg ngực của người đàn ông, không nhịn được khẩn trương mà nhìn anh: “Chu, Chu Hoài Dịch… Em vẫn chưa chuẩn bị tốt…”

Chu Hoài Dịch khom người tới, thành công đè người ở dưới thân: “Đừng giả ngốc, lúc anh hỏi, em liền biết là có ý gì, nếu đồng ý cho anh ở lại, đã dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.”

“Em, em không dự đoán được.” Chỉ muốn cùng chung chăn gối, nào biết anh lại có ý muốn tiến thêm một bước?

“Tới bước này rồi, em cho rằng anh sẽ dừng lại?” Nói xong liền cúi đầu, tìm kiếm đôi môi hồng nhạt đang run nhè nhẹ kia…

Cuối cùng cũng không kịp, anh đang chuẩn bị hết sức để kéo ra váy ngủ vướng bận kia, cô gái đáng thương rưng rưng mà ôm cánh tay anh, nước mắt lưng tròng mà kêu một tiếng: “Anh Chu…”

Cô căn bản không biết cầu xin là gì, thế nhưng ở trên giường dùng ánh mắt như vậy, ngữ khí như vậy để cố gắng thuyết phục xin lui với một người đàn ông? Rốt cuộc vẫn là cô đau đến tận xương, cô không muốn, anh cũng không thể dùng sức.

Nằm ở trên người cô thở d ốc một trận, sau khi bình tĩnh lại, Chu Hoài Dịch liền xuống giường, đi vào phòng tắm.

Lòng Lục Nhĩ Nhã còn sợ hãi mà nắm dây lưng áo ngủ, mắt nhìn phòng tắm đang sáng đèn, mặt đỏ không thôi, tim đập đều nhanh hơn vài phần.

Lẽ ra đã cầu hôn, trở thành vị hôn thê, làm loại chuyện này cũng là chuyện bình thường, nhưng…

Quá sợ hãi, thật đáng sợ!

Mỗi lần hôn môi cô đều nhịn không được mà đỏ mặt huống chi là làm chuyện thân mật như vậy. Quả nhiên vẫn là cần thêm một chút thời gian, loại chuyện nam thần biến thành người đàn ông của mình như thế này, quả thật chính là một chuyện rất dọa người.

Che lại khuôn mặt đang nóng lên, bất giác không có mặt mũi để gặp người, vùi đầu vào trong chăn, mặc dù trong phòng chỉ còn một mình cô, a, không, còn có cả Chu ảnh đế đang tắm rửa.

Cuối cùng vẫn lựa chọn bịt mắt, cưỡng bách bản thân đi vào giấc ngủ.

Dưới loại tình huống này sao có thể ngủ được đây?

Khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm r3n rỉ một phen, lại nghe được tiếng cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra, ngay sau đó một cử động nhỏ cũng không dám, gồng mình giả bộ ngủ.

Người đàn ông đứng ở mép giường một hồi lâu, đeo bịt mắt cũng có thể cảm giác được tầm mặt của người kia, Lục Nhĩ Nhã khẽ duỗi người trở mình, đối mặt với tường, khẩn trương trong lòng mới giảm đi một ít.

Một tiếng cười khe khẽ truyền tới bên tai, nệm hơi lún xuống, người đàn ông nằm lên, hơi ấm quen thuộc từ sau truyền đến, giây tiếp theo lại bị kéo vào vòng tay rắn chắc kia.

Chu Hoài Dịch ghé sát vào tai cô, môi mỏng khẽ nhúc nhích, cố ý đảo qua vành tai phiếm hồng của cô: “Đồ con rùa rụt cổ, còn dám giả bộ ngủ…”

Rùa rụt cổ thì rùa rụt cổ, tốt hơn là vẫn nên đối mặt với anh để bàn bạc lại chuyện này.

Lục Nhĩ Nhã rụt rụt, tựa đầu vào trong lòng ngực của người ta, yên tâm thoải mái mà chuẩn bị ngủ.

Người đàn ông duỗi tay nhéo gương mặt của cô, lại hỏi: “Nói đi, em tính để anh nhịn bao lâu?”

Thấy cô không có phản ứng, lập tức tăng thêm lực đạo: “Hửm? Em là người câm sao?”

Lục Nhĩ Nhã bị nhéo đau, quay qua vỗ rớt bàn tay đang tác oai tác quái của người đàn ông, nhẹ mắng một tiếng: “Thật chán ghét…” Người đàn ông được thêm một trận cười, không nói thêm gì nữa, lại vươn người về phía trước ôm lấy cô rồi cũng nhắm hai mắt lại.
Nhấn Mở Bình Luận