Edit: ÙBeta: Nguyệt NguyệtNgày hôm sau lại dậy sớm, giải quyết xong bữa sáng đơn giản, lập tức lên xe Đàm Lâm chạy tới studio.
Vài diễn viên trong đoàn đã đến, Lục Nhĩ Nhã cười chào hỏi từng người, ghi nhớ tên từng người, để đến khi quay chính thức không quên tên hoặc nhận sai người.
Hôm nay chỉ là buổi quay chụp ảnh tạo hình, dựa theo nguyên tắc ai đến trước thì chụp trước, cô tới hơi muộn, chỉ có thể đợi đến lượt sau.
Sau khi hóa trang xong, đến lều ngồi chờ, Chu Hoài Dịch và Úc Hoài An đã đứng ở một bên đợi, thỉnh thoảng có chỉ đạo tổ kỹ thuật gì đó, có vài người diễn viên trẻ tuổi lần đầu thấy hai vị này, sau khi e lệ ngượng ngùng mà trộm ngắm vài lần, lại bụm mặt ngây ngốc cười.
Thích dùng người mới, không phải là ý của Chu Hoài Dịch, mà là của đại đạo diễn Úc, trong bộ phim này, vai diễn hơn một nửa đều là người mới, phần lớn là các hậu bối trẻ tuổi mới vào vòng.
Để được chọn, họ đều phải trải qua các bước chọn lựa kỹ càng, kỹ thuật diễn phải được đảm bảo một cách tự nhiên, cũng không quá lo lắng vì một hai người kỹ thuật diễn kém mà hủy hoại một kịch bản hay như vậy.
Đi cùng với Úc Hoài An còn có cô Tô lần trước đến nhà làm khách, đêm đó Lục Nhĩ Nhã cùng người này chỉ đơn giản nói qua vài câu, cũng coi như là có quen biết, hiện tại vị tiểu thư kia có chút ăn không ngồi rồi mà ngồi ở một góc, tìm một chỗ nhìn chằm chằm sững sờ, tưởng chừng đã chán.
Trước Lục Nhĩ Nhã còn có vài diễn viên nhỏ đang chờ quay chụp, cũng không nóng nảy, đơn giản đưa đồ của mình vào tay Tiểu Tề, gương mặt thân thiện tươi cười, đi tới chỗ Tô Dịch.
Cô gái cũng nhìn thấy cô, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo thường ngày: “Nhĩ Nhã, tới rồi.”
Lục Nhĩ Nhã ngồi vào bên cạnh cô ta, xem ra tâm trạng không được tốt, nắm chắc bình nước ấm trong tay đưa tới: “Uống chút nước có thể tốt hơn chứ?”
Tô Dịch cười nói cảm ơn, nhận lấy, cầm ly giấy trên bàn, đổ tới nửa ly rồi lại đem bình giữ ấm đưa cho cô, bưng ly giấy nhỏ lên miệng nhấp vài ngụm.
“Mệt như vậy sao còn cùng đạo diễn Úc tới đây?” Cô hỏi.
Có vẻ như đây là trường hợp, bất kỳ nơi nào Úc Hoài An xuất hiện, đều có thể nhìn thấy bóng dáng của vị này, bao gồm cả lễ ra mắt phim ngày hôm qua, cô ta cũng ở đó. Rõ ràng không phải là người trong giới nhưng đối với Úc Hoài An, những ngày khó khăn khổ cực mệt mỏi này, là cô gái si tình nhất này.
Tô Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng ấn giữa mày, lời nói mang theo chút bất đắc dĩ cùng oán giận: “Thật ra tôi không ngờ, mỗi buổi sáng đều kêu tôi dậy, nhất định bắt tôi phải cùng tới đây, chuyện cá nhân như vậy còn một ai ép người khác đi theo, thật không thể chịu nổi anh ta!”
Hóa ra là yêu cầu của đạo diễn Úc…
Lục Nhĩ Nhã theo bản năng liếc mắt nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh Chu Hoài Dịch, không khỏi đem hành vi của trẻ con dán lên người anh ta. Không thể trông mặt mà bắt hình dong, ông bà ta nói cấm có sai.
Lắc đầu, thấy thần sắc Tô Dịch đã hoà hoãn đi một ít, liền hỏi: “Tốt hơn chưa?”
“Ừm, không sao, chỉ là tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt.” Dừng một chút, lại nói: “Lớn tuổi rồi, không thể so với người trẻ tuổi các cô được, hơi chút ngủ muộn một hai tiếng, hôm sau cả người lập tức cảm thấy mệt mỏi.”
“Lớn tuổi cái gì chứ, nhìn cô so với tôi cũng không chênh lệch nhau lắm mà.”
“Cuối năm cũng bước sang 29, cô nói sao mà không lớn cho được?”
Lục Nhĩ Nhã trợn to mắt, có chút không thể tin được, đem người bên cạnh đánh giá trên dưới một lần, vẫn cảm thấy không thể tin được: “Đừng nói giỡn, sao có thể?”
Tô Dịch cảm thấy buồn cười, nói ra tuổi thật, vì sao còn không tin?
“Là sự thật, tôi và Úc Hoài An bằng tuổi nhau, cả hai là bạn học từ hồi tiểu học.”
Lục Nhĩ Nhã hoài nghi mà lại nhìn thoáng qua, líu lưỡi: “Phụ nữ quả nhiên không xuất hiện lão hóa.”
“Ý của cô là Úc Hoài An già sao?”
“Không, không phải là ý này, chỉ là… Cô nhìn qua thật sự còn rất trẻ.”
Tô Dịch bật cười, ngửa đầu đem số nước còn lại vào trong miệng, nhất thời nuốt không xuống, nuốt vào trong miệng nhỏ nhắn, gương mặt phồng lên, bộ dáng có chút đáng yêu, so với các diễn viên nhỏ tuổi khác trong tổ hoàn toàn nhìn không kém bao nhiêu tuổi.
Đem nước nuốt xuống, cô gái ném ly giấy vào trong thùng rác, trong mắt mang theo ý cười: “Cùng đạo diễn Chu thế nào rồi?”
“Cũng không có gì, mỗi ngày đọc kịch bản, đóng phim, đi chợ, không gặp được mấy lần.”
“Không gặp được mấy lần?” Tô Dịch nhỏ giọng lặp lại một lần, cẩn thận cân nhắc trong lòng, lại thấp giọng cười rộ lên: “Những người được chọn đều cố ý chọn người có cảnh tình cảm với cô, rất có dụng tâm.”
“Cố ý chọn?”
Tô Dịch quay đầu nhìn cô, cười nói: “Vốn dĩ Tiêu Hàn là vai diễn của Úc Hoài An, giống như sau khi chọn ra cô cho vai diễn Mạt Hà, anh ấy mới cùng Úc Hoài An thương lượng đổi vai.”
Lục Nhĩ Nhã giật mình: “Vì, vì cái gì chứ?”
“Ai biết được, có lẽ bởi vì trong đó có mấy cảnh thân thiết nên không muốn người đàn ông khác chạm vào cô đi.”
“Cái này…”
Không thể được, Chu Hoài Dịch là người tính toán chi li như vậy sao? Từng nói công tư phân minh, không đem chuyện tình cảm vào công việc đâu?
Lặng lẽ liếc nhìn bóng dáng người đàn ông đang nói chuyện phiếm với Úc Hoài An, Tô Dịch bên cạnh nhìn thấy, vỗ vỗ tay cô: “Kỳ thật, có đôi khi đàn ông rất để ý những chuyện này, giống như Úc Hoài An, kiên trì mang theo tôi bên người, chính là sợ tôi tiếp xúc với những người đàn ông khác mà không phải là anh ấy, có đôi khi cảm thấy rất phiền phức, nhưng cũng cảm thấy rất đáng yêu.”
Đáng yêu gì đó, dùng trên người hai người đàn ông kia, trông có vẻ có chút không thích hợp…
Hàn huyên cùng Tô Dịch vào câu, bên kia liền thay đổi một diễn viên, hình như tên Lư Chu Chu, theo cô nhớ mang máng là vậy.
Cô gái vừa mới bước ra khỏi cổng trường đại học, trên mặt còn mang theo một chút non nớt cùng ngây ngô, ăn nói nhẹ nhàng, con ngươi tinh anh sáng sủa thu hút người đối diện, từ khi bắt đầu bước lên đài, đã khiến một đám con trai không thể rời mắt mà nhìn chằm chằm con gái nhà người ta.
Diện mạo xác thật khiến người khác nhìn rất thoải mái, Lục Nhĩ Nhã hơi gật đầu: “Là một cô gái không tồi, sau này hẳn là rất có tiền đồ.”
Tuy nhiên Tô Dịch lại không thèm để ý mà nhích về phía sau, sau cổ tùy ý lót gối dựa, nửa mở mắt, nhìn lướt qua cô gái trên đài: “Chỉ là một mầm non, có phát triển hay không còn tùy thuộc vào vận khí, nữ minh tinh có tính cách dễ bị mua chuộc như vậy, để coi EQ của cô ta có đủ hay không.”
EQ?
Lục Nhĩ Nhã im lặng thầm lặp lại trong lòng, EQ gì đó, xác thật rất quan trọng, nhưng chỉ cần đoàn đội sau lưng đủ lợi hại, thu phục một người có điều kiện không tồi cũng không tính là việc khó.
“Nói như vậy, không biết cô gái này thuộc công ty quản lý nhà nào.”
Tô Dịch nhấc mí mắt liếc nhìn cô một cái, kéo tay cô qua, nói bóng nói gió: “Nếu như được Chu Hoài Dịch ký hợp đồng, cô nghĩ thế nào?”
“Vì sao lại hỏi như vậy?”
Tô Dịch nhếch miệng cười, lại nhắm mắt lại: “Lúc ra khỏi phòng vệ sinh vô tình nghe được, cô gái này còn chưa ký hợp đồng với ai, hình như đặt mục tiêu tiến vào phòng làm việc của Chu Hoài Dịch, bộ dáng nhất định phải đạt được.”
Lục Nhĩ Nhã chống cằm suy nghĩ một lúc: “Cũng không có ý nghĩ gì, chỉ là đồng nghiệp mà thôi.”
“Cô có thể yên tâm để một mỹ nữ xinh đẹp mỏng manh yếu đuối ở bên cạnh anh ta sao, cô thật sự không ngại?”
“Không có gì đáng để tâm, đến lúc đó sẽ có người đại diện cùng trợ lý chuyên môn phụ trách cô ấy, lại nói có vào được hay không còn chưa biết được, tôi không nghe thấy Chu Hoài Dịch đề qua về việc muốn thêm người mới.”
Tô Dịch gật đầu, nhưng vẫn dặn dò hai câu: “Thời buổi này mấy cô gái nhỏ thường rất thông minh, cô nên chú ý một chút, có những lúc đang làm việc với bọn họ, nhiều đến là nhào vào trong lòng ngực, đàn ông chung quy thì vẫn là đàn ông, khó tránh khỏi những lúc không kìm lòng được.”
Lục Nhĩ Nhã hơi rũ mí mắt, không quá tán đồng. Những người khác thì còn có khả năng, nhưng Chu Hoài Dịch nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy. Chuyện của ba anh đã lưu lại cho anh bóng ma quá lớn, tuy rằng anh chưa từng kể chi tiết với cô, nhưng hành vi xuất quỹ bất trung như vậy, là điều anh ghét nhất, theo tự nhiên anh cũng sẽ không khiến bản thân đi vào vết xe đổ của ba mình.
“Nếu chị Tô Dịch đã nói như vậy, có phải là đang lo lắng về đạo diễn Úc sao?” Thay đổi phương hướng, cô hỏi lại.
Tô Dịch hơi sửng sốt, ngay sau đó hoàn hồn, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Nếu là mấy năm về trước, có lẽ tôi sẽ lo lắng, nhưng hiện tại thì sẽ không.”
“Vì sao vậy?”
“Lúc trước chúng tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, sau tám năm, anh ấy cũng chưa từng từ bỏ ý niệm đi tìm tôi, sau khi mọi chuyện ổn định, anh ấy đối xử với tôi khá tốt, không ngốc đến mức sẽ quay đầu lại tìm chuyện khác, đại khái là anh ấy rõ ràng, anh ấy không thể thiếu tôi.” Thời điểm nói những lời này, cô gái luôn luôn lạnh lùng, trên mặt cũng lộ ra tràn đầy hạnh phúc.
Lục Nhĩ Nhã nhìn, tâm tình cũng như vậy mà tốt lên, cảm khái: “Tôi cảm thấy hai người thật hợp, từ nhỏ luôn ở bên cạnh đối phương, bất kỳ chuyện gì của đối phương cũng nắm rõ như lòng bàn tay, ở chung khẳng định không có chút khó khăn nào.”
Tô Dịch giương mắt nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, thở dài một tiếng, giọng điệu càng thêm dịu dàng: “Úc Hoài An này là người rất khó chiều, quen biết nhau nhiều năm, ở chung với nhau cũng không bớt lo, giống như nuôi dưỡng một đứa con trai vậy.”
Lại quay đầu nhìn rồi vỗ bả vai của cô: “Cho nên, cô cc không cần lo lắng ở chung không hoà hợp với Chu Hoài Dịch, hai người cứ từ từ mà sống thử với nhau, theo thời gian sẽ ổn.”
Tâm tư bị nhìn thấu, Lục Nhĩ Nhã có chút thẹn thùng: “Vì sao cô lại biết tôi đang lo lắng điều này?”
“Chẳng lẽ không phải?”
“… Phải.”
Lại hàn huyên một lát, Úc Hoài An quay chụp xong, tiến lại về phía bên này, lịch sự mà gật đầu chào cô, xem như chào hỏi đã xong, giây tiếp theo liền dính lên người Tô Dịch, đem nửa thân mình đè lên thân thể nhỏ bé của Tô Dịch, trong miệng lải nhải: “Mệt mỏi quá đi mệt mỏi quá đi mất.”
Tô Dịch ngượng ngùng cười cười với cô, duỗi tay đẩy người đàn ông trên vai: “Đừng khiến em nổi điên, ngồi xuống đi.”
Quả thực giống như trẻ con, có chỗ nào giống bộ dáng mà người đàn ông gần 30 tuổi nên có?
Lục Nhĩ Nhã cảm thấy tình cảnh này chính mình không nên quấy rầy, thức thời mà đứng dậy, nháy mắt với Tô Dịch, sau khi đối phương gật đầu thì lập tức cất bước đi đến chỗ Tiểu Tề.
Chu Hoài Dịch chụp ảnh lúc cô còn đang thay quần áo và trang điểm, hiện tại đang bưng một ly cà phê cùng Đàm Lâm đứng ở một bên nói chuyện, thỉnh thoảng còn nhìn cô ở phía bên này, xem ra là đang đợi cô.
Có thể cùng anh làm việc cũng không phải là cảm giác quá tệ.
Như cô nói, trên người có sẹo nên thậm chí bỏ qua những bước hóa trang.
Mấy nhân viên công tác không biết cô từng bị tai nạn xe cộ, nhìn vết sẹo trên cánh tay cô còn tấm tắc bảo lạ, nói hoá trang vết sẹo lần này quá chân thật.
Lục Nhĩ Nhã mỉm cười, cuối cùng cũng không giải thích gì, đứng ở trên đài bày ra các loại động tác chiến đấu, biểu tình đặt ở máy quay, nghe theo hướng điều chỉnh của nhiếp ảnh gia rồi hơi điều chỉnh lại, cũng không mất quá nhiều thời gian. Lại thay đổi một bộ quần áo, cùng Chu Hoài Dịch chụp ảnh đôi mới tính là xong việc.
Buổi chiều Chu Hoài Dịch muốn đi gặp bạn bè, hình như Tưởng Kỳ là người được chọn, Lục Nhĩ Nhã nghĩ bản thân đi theo cũng không tốt lắm, lập tức đi theo Đàm Lâm về võ quán nhà họ Triệu, cuối cùng ôn lại vài động tác, ngày mai quay có một vài cảnh diễn đánh nhau nên phải nhanh chóng tìm cảm giác.