Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Biệt Lai Vô Dạng

Editor: Nghiên

Beta: Nguyệt Nguyệt

Khi đứng trước cửa biệt thự, cô cảm thấy có chút vô lực.

Đầu óc xoay chuyển, cô mơ hồ nhớ lại hình như phía bên kia cửa có một cái cửa sổ, có hơi cao, nhưng cũng không sao, cô muốn đi vào, cũng không có gì khó khăn cả.

Dù sao cô cũng không còn là một Lục Nhĩ Nhã mới chín tuổi, cũng không cần phải dựa dẫm vào anh trong bất cứ việc gì. Giống như một mình đi về nhà, giống như, một mình đi ngủ……

Cô lại cảm thấy mình như vậy giống như đang làm ra vẻ, lau mặt một cái, vòng đến phía sau, quả thực nhìn thấy một cái cửa sổ. Cô nhót mũi chân đẩy cửa sổ ra một chút, ném túi xách vào, trên tay dùng sức, liền nhảy lên cửa sổ, lại nhảy vào trong phòng, vô cùng ổn định vững vàng đứng trong phòng khách.

Trong phòng trống rỗng, một mảnh tối đen, nương theo ánh sáng do ánh trăng chiếu vào, có thể mơ hồ nhìn thấy một ít đồ dùng trong nhà. Nhưng vẫn cảm thấy trống vắng, than nhẹ một tiếng, nhặt túi xách trên đất cầm vào trong tay, âm thầm cảm khái: Mua nhà lớn như vậy làm gì, một người ở cũng không có.

Cô cũng không định bật đèn, chậm rãi lên lầu, vào phòng, không chút suy nghĩ liền khóa trái cửa, tiếng “Cùm cụp” vang lên bên tai, lúc này cô mới thanh tỉnh một chút.

Khóa cửa làm gì chứ?

Ai, khóa cũng đã khóa rồi, cứ như vậy đi……

Ấn chốt mở, trong phòng lập tức sáng lên, giường lớn màu hồng phấn vô cùng bắt mắt, khi ánh sáng đột nhiên chiếu đến, làm đôi mắt cô không kịp thích ứng, phải chớp chớp mắt làm quen với ánh sáng, mới có thể nhìn thấy đồ vật trong phòng một cách bình thường.

Hôm nay ở võ quán lâu, cả người cô đầy mồ hôi, sáng mai còn phải dậy sớm, cô không chậm trễ nữa, cầm váy ngủ đi vào phòng tắm, không như bình thường tới tới lui lui tắm  rửa rất lâu, cô chỉ tẩy sạch một thân mồ hôi lại gội đầu, lau khô thân thể, sấy khô tóc liền nằm lên giường.

Sợ nóng, cô lại bò dậy lấy điều khiển từ xa, mở điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ xuống thấp, thỏa mãn kéo chăn bông, tắt đèn ngủ và đeo bịt mắt, không dám nghĩ nhiều, nhắm mắt liền chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ cũng không an ổn, cô mơ thấy Nhĩ Dương gọi điện thoại đến nói với cô rằng cậu đang quen một nữ sinh hơn nữa còn làm người ta có thai, cha mẹ đối phương gây náo loạn ở Học viện điện ảnh, trường học chuẩn bị đuổi học cậu.

Cô sợ hãi đến mức ra một thân mồ hôi lạnh, đột nhiên ngồi bật dậy, lấy bịt mát xuống rồi mở đèn lên, nhìn thấy điện thoại để trên đầu giường vô cùng yên lặng, cô lẩm bẩm cầm lấy, mở lịch sử trò chuyện ra, xác định không nhận được thông báo nào khiến người ta giật mình sợ hãi, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Giấc mơ này hoàn toàn không có căn cứ, nhớ lại những chi tiết trong mộng, thế nhưng lại không thể nhớ rõ được, cô đành nằm xuống, nhìn chằm chằm lên trần nhà phát ngốc.

Đã hơn một giờ sáng, anh vẫn chưa trở về, không biết lái xe có an toàn hay không……

Cầm lấy di động muốn gọi điện cho người kia, lướt đến cái tên đó, lại sợ làm phiền anh, khiến anh chậm trễ công việc không thể về sớm nghỉ ngơi, lại để điện thoại lại chỗ cũ, ngồi dậy, tắt đèn một lần nữa, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh có người dùng chìa khóa mở cửa phòng cô ra, nhưng mí mắt quá nặng, cô không thể mở lên xem là ai.

Lại nghĩ cũng không có người nào khác có chìa khóa, ngoại trừ anh thì có thể là ai chứ. Sau khi suy nghĩ cẩn thận lúc sau, cô cũng không muốn tỉnh dậy nữa, quay lưng lại, tiếp tục ngủ.

Cuối cùng cô vẫn tỉnh, anh tắm xong liền nằm bên cạnh cô, dường như còn sợ đánh thức cô, không ôm cả người cô vào lòng giống như tối qua, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô.

Tuy anh cẩn thận như vậy, nhưng cô vẫn tỉnh giấc, nhìn chằm chằm vào bóng hàng cây in trên tường dưới ánh trăng sáng, cũng không thể ngủ. Nhưng hơi thở của người đàn ông phía sau đã bắt đầu trở nên nhẹ nhàng chậm chạp, hiển nhiên đã tiến vào giấc ngủ sâu.

Cảm thấy tư thế này có hơi khó chịu, cô cũng không dám nhúc nhích lung tung, vốn dĩ một ngày người nọ chỉ có thể ngủ mấy tiếng, nếu đánh thức anh, có lẽ anh sẽ tiếp tục sinh bệnh phát sốt giống như lúc trước.

Trong lòng cô vô cùng lộn xộn, nhưng lại không tìm ra nguyên do, tâm tình buồn bực trợn mắt nhìn lên trần nhà đến sáng hôm sau, quầng mắt thâm đen đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh: “Mau đi làm bữa sáng, em muốn ngủ tiếp một chút.”

Chu Hoài Dịch cười khẽ xoa xoa tóc cô, đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, vẫn không nói một lời đi xuống lầu làm bữa sáng. Sau khi chuẩn bị xong mới vào phòng gọi cô xuống, lúc này cô đang lảo đảo lắc lư chống cầu thang tự mình đi xuống.

“Ngủ không ngon sao” Anh duỗi tay kéo cô một cái, kéo cô đang mắt nhắm mắt mở đi về phía bàn ăn, lại đem sandwich cùng salad rau dưa đặt trước mặt cô, nhìn cô vẫn không có tinh thần, duỗi tay thăm dò nhiệt độ trên trán cô, xác định cô không sinh bệnh, mới hỏi một câu như vậy.

Cô vô lực cầm nĩa quấy salad, cảm thấy không hề muốn ăn, liền ném nĩa tới một bên, ghé vào trên bàn nhìn anh ăn: “Còn không phải tại anh sao, em đã ngủ rồi anh còn đi vào, sau nửa đêm em vẫn không ngủ được.”

"Em khóa cửa làm gì?” Chu Hoài Dịch không để ý đến sự oán giận của cô, anh tự đặt câu hỏi mà mình muốn hỏi.

“Chính là vì không muốn anh làm phiền em ngủ, anh thì hay rồi, nghênh ngang lấy chìa khóa mở cửa.”

“Anh tưởng rằng em không ở trong phòng.”

“Hả?”

Đưa ngụm sandwich cuối cùng đến bên miệng, Chu Hoài Dịch giải thích: “Tối hôm qua khi về nhà, thấy dép lê của em vẫn còn ở cửa, trong nhà cũng không mở đèn, anh cho rằng em đã về võ quán rồi, cho nên mới lấy chìa khóa mở cửa phòng em.”

Lục Nhĩ Nhã chôn đầu giữa hai cánh tay, ồm ồm hỏi: “Không có việc gì thì em về võ quán làm gì?”

“Không biết, tối qua lúc gọi điện thoại giọng điệu của em không thích hợp lắm.”

“Không thích hợp?” Ngẫm lại hình như thật sự có việc này, cô cảm thấy nên tìm một lý do cho chính mình, cô nói, “Em để quên chìa khóa ở nhà, liền leo cửa sổ vào, giọng điệu không tốt cũng bình thường mà.”

“Không mang chìa khóa? Sao lúc điện thoại cho anh em lại không nói gì?”

“Em đã vào nhà rồi còn nói gì nữa chứ? Anh bận rộn như vậy, còn phải trở về mở cửa cho em sao?”

Có lẽ là nghe được ý tứ oán giận trong lời nói của cô, Chu Hoài Dịch nhấp một ngụm cà phê, ôm cô vào trong ngực: “Em đang trách anh vội vàng làm việc không quan tâm đến em sao?”

“Không phải.”

Không chờ cô trả lời, người đàn ông tự mình đảm bảo: “Chờ khi 《 quãng đời còn lại 》 quay xong, công việc sau đó sẽ kết thúc, anh sẽ dành ra chút thời gian, chúng ta xuất ngoại giải sầu, địa điểm cho em chọn, thấy sao?”

“Được……” Dù sao đến cuối cùng đều là anh sắp xếp, dù cô tỏ thái độ như nào thì cũng không có gì khác biệt.

Bị Chu Hoài Dịch ép ăn nửa cái sandwich, thật sự không muốn ăn, bẻ hồi lâu, anh mới lui một bước, dặn dò cô khi đến đoàn phim phải nhờ Tiểu Tề đi mua chút đồ ăn, đói bụng thì phải ăn một chút lót dạ.

Tinh thần không tốt giống cô còn có Tô Dịch.

Sáng sớm đã bị Úc Hoài An lui ra từ ổ chăn, quanh thân mỹ nhân tràn đầy áp suất thấp, ngồi trong một góc, không nói một lời, nhấp môi trừng mắt nhìn người đàn ông đang nghiêm túc làm việc.

Sau khi Lục Nhĩ Nhã hóa trang và thay đồ xong thì nhìn thấy cô ấy, liền đi qua.

“Đạo diễn Úc bắt ép cô đến đây sao?”

Tô Dịch suy sụp liếc mắt nhìn cô một cái, thở dài một tiếng: “Bệnh tâm thần, tối hôm qua một hai phải đi xem phim điện ảnh với anh ta, lăn lộn đến 3 giờ sáng mới về nhà, buổi sáng 6 giờ liền mang tôi đến đây……”

“Xem phim điện ảnh?” Lục Nhĩ Nhã cảm thấy có hơi hiếm lạ: “Anh ấy là một đạo diễn lớn, còn muốn đưa cô đi xem phim điện ảnh?”

“Cho nên mới nói anh ta bị bệnh tâm thần!”

“……”

Được rồi, ý tưởng của nghệ thuật gia, không phải phàm nhân như các cô có thể hiểu được.

Hai cô gái với ánh mắt vô thần, u oán ngồi bên này, cũng không có sức lực nói chuyện, Tô Dịch còn tốt, cô ấy chỉ đến đây xem, không giống như cô, đợi chút còn phải đi đóng phim, đương nhiên không thể cứ ngồi một chỗ như vậy được.

Cầm lấy cà phê Tiểu Tề vừa đưa đến, rót mấy ngụm, cảm thấy khổ không nói nổi, lại nhíu mày, uống mấy ngụm đem sự chua xót trong lòng áp xuống.

Bên kia trợ lý đạo diễn đã gọi cô ra sân khấu, Lục Nhĩ Nhã đứng lên, đến một nơi trống trải, hoạt động gân cốt, trên người khỏe mạnh, tinh thần cũng tốt hơn một chút.

Chuyên viên trang điểm đi đến bổ trang cho cô, sau đó chỉnh sửa đầu tóc hơi rối loạn của cô một lần nữa, mới thu công cụ đứng bên cạnh cô chờ đợi.

Lư Chu Chu sẽ diễn trước.

Cô gái này sắm vai một nhân vật tên Lâm Lâm, là một em gái có quá khứ bị hãm hại, khi sự kiện bắt đầu, anh trai cô đã bị hại chết, là một nhân vật rất quan trọng

Kỹ thuật diễn xuất của cô gái này thật sự không tệ, diễn tả cảm xúc của nhân vật Lâm Lâm lên đến đỉnh điểm, nhân vật này rất chính diện, hơn nữa còn là một cô gái tốt bụng, nói không chừng chỉ cần một lần là có thể nổi tiếng.

Không giống cô, một diễn viên, lại bởi vì có thế đánh đấm nên mới, ký hợp đồng với công ty của Chu Hoài Dịch, diễn xuất cũng không tốt, kỹ thuật diễn cũng không tốt hơn ai.

Lắc đầu, cô không thèm để những chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình, xác định chi tiết lời thoại trong đầu một lần, chắc chắn không có sơ suất, mới thả lỏng, yên lặng đứng bên sân xem cô gái này biểu diễn

Diễn hai lần, lần đầu tiên có hơi lo lắng khẩn trương, nhìn qua không được tự nhiên, lần thứ hai đã khắc phục, cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Kế tiếp chính là phân cảnh của Lục Nhĩ Nhã, đối thủ là các sư huynh đệ của võ quán nhà họ Triệu, những chiêu thức đó cô đã sớm thuộc lòng, chẳng qua chỉ thay đổi địa điểm, thay đổi một thân quần áo, làm lại một lần mà thôi.

Việc này chính là sở trường của cô, đánh nhau, chơi  soái, so với những phân cảnh khóc nháo trước kia đơn giản hơn rất nhiều.

Sư huynh đệ nhà họ Triệu lại là những người có kinh nghiệm, loại phân cảnh đánh đấm như thế này, họ đã rất quen thuộc, nên khi nào ra tay, khi nào tránh né, khi nào ngã xuống, tự nhiên như hít thở vậy.

Chỉ một lần đã được quay rất tốt, diễn viên đánh võ đã rời khỏi, nhân viên công tác lại tiếp tục bố trí cảnh quay cho suất diễn tiếp theo, Lục Nhĩ Nhã còn chưa được xem sự biểu hiện của chính mình, đã bị nhân viên công tác đẩy vào phòng thay quần áo.

Bận bận rộn rộn, buổi sáng nhanh chóng qua đi.

Cô cũng không định ăn trưa, trở lại phòng nghỉ, không nói hai lời liền ngã xuống sô pha ngủ bù.

Còn chưa ngủ sâu, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, mơ hồ nghe được có âm thanh nói chuyện của mọi người

“Làm sao vậy làm sao vậy?”

“Lư Chu Chu té xỉu, khi quay đến một nửa liền hôn mê, không biết ra sao rồi.”

“Hiện tại thế nào?”

“Không rõ lắm, hình như đạo diễn Chu đã ôm cô ấy đến phòng nghỉ rồi……”

Cô định đi xem thế nào, lại cảm thấy như vậy không ổn, nếu cô lại không nghỉ ngơi, chắc người té xỉu trước kia sẽ là cô, cô không muốn lại bị ôm đến phòng nghỉ như vậy……
Nhấn Mở Bình Luận